Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Dượng Tuấn - CHƯƠNG 7

  1. Home
  2. Dượng Tuấn
  3. CHƯƠNG 7
Prev
Next

Khi ánh bình minh đầu tiên len lỏi qua khe cửa sổ gỗ cũ kỹ của căn phòng ngủ vợ chồng dì Chín, những tia nắng vàng nhạt chiếu lên tấm drap trắng nhàu nhĩ, loang lổ dấu vết của một đêm đầy cảm xúc. Tâm từ từ mở mắt, cơ thể cậu vẫn còn ê ẩm sau những giờ dài chìm trong khoái lạc, nhưng tâm trílại tỉnh táo đến lạ. Cậu nằm nghiêng người, đầu tựa lên cánh tay, ánh mắt lặng lẽ hướng về dượng Tuấn, người vẫn đang say giấc bên cạnh. Ánh sáng mờ ảo của buổi sớm mai hắt lên khuôn mặt dượng, làm nổi bật những đường nét nam tính đầy cuốn hút. Gương mặt rám nắng của dượng, dù đang ngủ, vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng khẽ mấp máy theo nhịp thở đều đặn. Một vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống trán, làm Tâm bất giác muốn đưa tay gạt đi, nhưng cậu kiềm chế, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.

Tâm để ánh mắt mình dừng lại lâu hơn, quan sát từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt dượng. Những nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, dấu vết của những ngày tháng làm việc vất vả dưới cái nắng gay gắt của làng quê, giờ đây lại khiến cậu cảm thấy dượng thật gần gũi và ấm áp. Hơi thở của dượng mang theo mùi bia nhè nhẹ, hòa quyện với mùi mồ hôi nam tính còn sót lại từ đêm qua, làm Tâm nhớ lại từng khoảnh khắc mãnh liệt mà hai người đã chia sẻ. Cậu đưa mắt xuống thấp hơn, nhìn lồng ngực săn chắc của dượng phập phồng theo nhịp thở, những đường gân nổi lên rõ ràng dưới làn da rám nắng, và cả những vết chai sần trên bàn tay dượng – bàn tay đã ôm chặt cậu, vuốt ve cậu, và dẫn dắt cậu qua những cảm xúc chưa từng trải. Tâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa trào dâng, khi nhớ lại khoảnh khắc dượng đã “thưởng thức” thứ gọi là trinh nguyên của cậu – lần đầu tiên cậu trao đi, vừa đau đớn vừa mê đắm, nhưng cũng đây yêu thương.

Cậu khẽ thở dài, ngồi dậy thật nhẹ nhàng để không đánh thức dượng. Cơ thể Tâm vẫn còn những dấu vết của đêm qua: làn da trắng trẻo ửng đỏ ở cổ và ngực, nơi dượng đã hôn ngấu nghiến, những vết hằn mờ trên hông do tay dượng nắm chặt khi nhấp, và cả cảm giác ê ẩm nơi đít cậu – nơi cặc dượng đã đi sâu vào, để lại một ký ức không thể quên.

Tâm cúi xuống, nhặt chiếc áo thun mỏng và quần short vương vãi dưới sàn, mặc lại từng món một cách chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc ở bên dượng thêm một chút nữa. Cậu buộc lại dây quần, chỉnh trang lại tóc, rồi quay lại nhìn dượng lần cuối. Dượng Tuấn vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, cơ thể trần trụi nằm ngửa trên giường, cặc dượng giờ đã mềm mại, nằm yên giữa đám lông mu rậm rạp, nhưng vẫn toát lên vẻ nam tính khiến Tâm không khỏi rùng mình. Cậu mím môi, cố kìm nén cảm xúc, mở cửa phòng thật khẽ, bước ra ngoài.

Không khí buổi sáng ở làng Hòa Xuân trong lành và mát mẻ, ánh nắng dịu dàng chiếu lên con đường đất đỏ dẫn về nhà Tâm. Cậu đi bộ chậm rãi, từng bước chân như kéo theo cả một bầu trời cảm xúc hạnh phúc xen lẫn tội lỗi, khao khát xen lẫn sợ hãi. Cậu tự nhủ phải giữ bí mật này, không để ai biết, nhưng sâu thẳm, cậu biết rằng đêm qua đã thay đổi mọi thứ giữa cậu và dượng mãi mãi.

Trong khi đó, dượng Tuấn vẫn chìm trong giấc ngủ say, cơ thể nặng nề sau một đêm vừa say bia vừa đắm mình trong dục vọng. Khi ánh nắng chiếu qua mímắt, làm dượng khẽ nhíu mày, dượng dần tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn mơ hồ, như đang lạc trong một giấc mơ dài. Đầu dượng bắt đầu ê ẩm, cảm giác nhức nhối lan tỏa từ thái dương xuống cổ, hậu quả của những ly bia liên tiếp tối qua. Dượng đưa tay xoa trán, cố gắng mở mắt, nhưng ánh sáng buổi sáng khiến dượng phải nheo mắt lại, cảm giác mệt mỏi và nặng nề bao trùm toàn thân. Dượng ngồi bật dậy, hơi thở dồn dập, nhìn quanh căn phòng. Drap giường nhàu nhĩ, loang lổ vết tinh trùng và nước nhờn, mùi đàn ông nồng nặc vẫn còn vương vấn trong không khí, tất cả như một bằng chứng sống động cho những gì đã xảy ra.

Dượng lẩm bẩm, giọng khàn khàn: “Mình mơ à…? Không thể nào… Chuyện tối qua là mơ sao nổi…” Dượng đưa tay ôm đầu, cố gắng sắp xếp lại ký ức, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ.

Những mảnh ký ức rời rạc bắt đầu hiện lên trong tâm trí – hình ảnh Tâm ngã vào lòng dượng, đôi môi mềm mại của cậu dưới môi dượng, lưỡi dượng quấn lấy lưỡi Tâm trong nụ hôn ướt át, và cả khoảnh khắc cặc dượng đâm sâu vào đít Tâm, cảm giác bót chặt và tiếng rên rỉ đầy khoái lạc của cậu vang lên bên tai. Dượng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một luồng nhiệt nóng ran chạy dọc sống lưng, nhưng ngay sau đó là một cảm giác hoang mang xen lẫn sợ hãi. “Không… không thể nào… Mình không thể làm chuyện đó với Tâm…”

Dượng tự nhủ, cố gắng thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đầy cám dỗ do cơn say bia mang lại.

Dượng nhìn sang bên cạnh, thấy chỗ nằm của Tâm đã trống, chỉ còn lại hơi ấm và mùi hương thoang thoảng của cậu trên gối. Dượng thở dài, lòng trộn lẫn giữa ngạc nhiên, hoang mang, và một chút khao khát không thể phủ nhận. Dượng đưa tay vuốt mặt, cố gắng xua tan cảm giác nặng nề trong đầu. Nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh Tâm lại hiện lên rõ mồn một – ánh mắt trong veo của cậu khi nhìn dượng, nụ cười rụt rè đầy ngượng ngùng, và cơ thể trắng trẻo mịn màng mà dượng đã ôm chặt, hôn ngấu nghiến, và chịch trong cơn mê đắm. Dượng lắc đầu mạnh, tự nhủ: “Không được nghĩ lung tung… Đó chỉ là mơ thôi, Tuấn… Mày không thể để chuyện này làm mày rối lên…”

Dượng đứng dậy, mặc lại chiếc quần đùi và áo thun cũ, cố gắng tỏ ra bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dượng mở cửa sổ, để không khítrong lành buổi sáng ùa vào, hít một hơi sâu, cảm nhận làn gió mát lành của làng quê làm dịu đi phần nào cảm giác căng thẳng trong lòng. Dượng bước ra sân, lấy chiếc cuốc cũ, bắt đầu làm việc vặt trong vườn, cố gắng tập trung vào những công việc quen thuộc để quên đi giấc mơ đầy ám ảnh ấy. Dượng cuốc đất, nhổ cỏ, sửa lại hàng rào, từng động tác đều cố gắng dồn hết sức để không phải nghĩ ngợi.

Nhưng mỗi lần nhát cuốc chạm đất, mỗi lần mồ hôi lăn dài trên trán, dượng lại bất giác nhớ đến cảm giác mồ hôi của mình hòa quyện với mồ hôi của Tâm đêm qua, nhớ đến tiếng rên rỉ của cậu khi dượng liếm đít cậu, và cả khoái cảm mãnh liệt khi dượng bắn tinh trùng vào sâu trong cậu.

Dượng dừng lại, tựa vào cán cuốc, thở hổn hển, không phải vì mệt mà vì tâm trí dượng đang bị giằng xé. Một mặt, dượng muốn tin rằng tất cả chỉ là mơ, rằng dượng không thể làm chuyện đó với Tâm người mà dượng luôn xem như con trai, như một phần của gia đình. Nhưng mặt khác, cảm giác chân thực của ký ức, mùi hương của Tâm còn vương trên drap, và cả những dấu vết trên cơ thể dượng những vết cào nhẹ trên vai do Tâm bấu vào trong lúc cao trào – tất cả đều khiến dượng không thể hoàn toàn phủ nhận sự thật. Dượng tự trách mình: “Nếu đó là thật… thì mình đã làm gì với Tâm vậy…? Mình là dượng của nó… Làm sao mình có thể…” Dượng cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên, sợ rằng mình đã vượt qua ranh giới không thể quay lại, sợ rằng Tâm sẽ nhìn dượng bằng ánh mắt khác, và sợ rằng dì Chín sẽ phát hiện ra bí mật này.

Dượng cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ ấy, tiếp tục làm việc, cố gắng tỏ ra bình thản như mọi ngày. Dượng tự nhủ rằng nếu Tâm không nhắc đến chuyện này, dượng cũng sẽ không nhắc, và cả hai sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng sâu thẳm trong lòng, dượng biết rằng cảm giác ấy, khoái lạc ấy, và cả tình cảm dượng dành cho Tâm, sẽ không dễ dàng biến mất như một giấc mơ. Ánh mắt dõi cửa dượng nhìn theo con đường đất đỏ dẫn về nhà cậu, nơi bóng dáng Tâm vừa khuất dần. Dượng cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí dượng cứ trôi về những hình ảnh từ đêm trước. Cảm giác mềm mại của làn da Tâm, hơi thở dồn dập của cậu khi dượng hôn, và sự bót chặt khi dượng đâm sâu vào cậu tất cả như một cơn sóng cảm xúc không ngừng trỗi dậy. Dượng tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một giấc mộng, một sản phẩm của men bia và sự mệt mỏi, nhưng sự chân thực của từng chi tiết đang gặm nhấm dượng từng phút. Dượng lấy một chai nước từ trong nhà, uống một ngụm lớn, cảm giác mát lạnh của nước làm địu đi phần nào sự nóng bức trong lòng, nhưng không thể xoa dịu được những suy nghĩ đang giằng xé. Dượng nhìn ra khoảng sân trống, tự hỏi liệu Tâm có đang nghĩ đến dượng không, hay cậu đang cố gắng quên đi mọi chuyện, như dượng đang cố làm.

Dượng đứng dậy, đi vào nhà, mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào, hy vọng làn gió mát sẽ giúp dượng tỉnh táo hơn. Nhưng mỗi khi nhắm mắt, dượng lại thấy hình ảnh Tâm – ánh mắt long lanh của cậu khi nhìn dượng, nụ cười e thẹn đầy bối rối, và cơ thể mịn màng mà khiến dượng không thể hoàn toàn tin vào lời tự an ủi ấy. Dượng đặt chiếc cuốc xuống, ngồi bệt dưới bóng cây mít, lấy một cành khô vẽ những vòng tròn vô nghĩa trên đất, cố gắng tìm cách làm dịu đi sự rối loạn trong lòng.

Căn nhà vẫn im ắng, không có tiếng cười đùa của Tí và Na, cũng không có tiếng dì Chín gọi dượng từ trong bếp. Dì Chín và bọn trẻ vẫn chưa trở về từ quê nội, nơi dì đang giúp ông bà nội chuẩn bị cho lễ giỗ. Sự vắng vẻ ấy làm dượng cảm thấy cô đơn, nhưng đồng thời cũng khiến dượng thở phào dượng chưa sẵn sàng đối mặt với ánh mắt trong trẻo 1 của dì, chưa sẵn sàng để che giấu cảm giác tội lỗi dượng đã ôm lấy, hôn lấy, và chiếm hữu trong cơn mê muội. Dượng tự trách mình: “Nếu đó là thật… thì mình đã làm gì vậy? Mình là dượng của Tâm… Mình không thể để chuyện này tiếp diễn…” Dượng cảm thấy một nỗi lo lắng trỗi dậy, lo rằng mình đã phá vỡ một điều gì đó thiêng liêng, lo rằng Tâm sẽ không còn nhìn dượng như trước, và lo rằng nếu dì Chín biết được, gia đình này sẽ tan vỡ.

Tâm, sau khi về đến nhà, đóng sầm cửa phòng, ngồi thụp xuống giường, hai tay ôm lấy đầu gối, lòng tràn ngập cảm xúc hỗn loạn. Cậu không kìm được, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, không phải vì tiếc nuối, mà vì sự giằng xé giữa niềm vui và nỗi sợ.

Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc của đêm qua cảm giác khi dượng hôn cậu, sự nóng bỏng của lưỡi dượng trong miệng cậu, và cả khoảnh khắc dượng chiếm hữu cậu, để lại một dấu ấn không thể xóa nơi cơ thể cậu. Tâm đưa tay chạm vào môi, cảm nhận hơi ấm của dượng vẫn còn lưu lại, rồi chạm xuống ngực, nơi dượng đã để lại những dấu hôn đỏ ửng, và cuối cùng là phần cơ thể phía dưới – vẫn còn ê ẩm sau lần đầu tiên của cậu.

Cậu tự nhủ phải giữ kín chuyện này, không để ai biết, nhưng trái tim cậu lại không ngừng khao khát được nhìn thấy dượng thêm một lần nữa.

Tâm đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía nhà dượng, ánh mắt đầy nhớ nhung. Cậu tự hỏi liệu dượng có đang nghĩ đến cậu không, hay dượng đã xem mọi chuyện chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Cậu ngồi xuống bàn học, cố gắng mở sách ra, nhưng từng dòng chữ cứ nhòa đi trước mắt, vì tâm trí cậu chỉ nghĩ đến dượng – người mà cậu vừa yêu thương, vừa kính trọng, nhưng giờ đây lại trở thành một phần bí mật không thể chia sẻ.

Chiều hôm ấy, dượng Tuấn quyết định đi kiểm tra ruộng lúa, vừa để làm việc, vừa để tìm cách thoát khỏi những suy nghĩ đang làm dượng rối trí. Dượng bước đi trên con đường mòn quen thuộc, ánh mắt lướt qua những cánh đồng xanh mướt, nhưng khi đi ngang qua nhà Tâm, dượng không kìm được mà chậm bước.

Cửa sổ phòng Tâm hé mở, và dượng thoáng thấy cậu ngồi bên bàn học, ánh mắt đượm buồn, tay chống cằm, như đang chìm vào suy tư. Dượng vội bước nhanh hơn, tim đập mạnh, tự nhủ: “Đừng nhìn nữa, Tuấn… Đó chỉ là một giấc mộng thôi.” Nhưng khi trở về nhà, ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ cũ dưới hiên, dượng lại không thể ngăn mình nghĩ về Tâm.

Dượng châm một điếu thuốc khác, rít một hơi dài, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời đỏ rực của hoàng hôn.

Sáng ngày hôm sau, dượng Tuấn quyết định đến nhà Tâm, lấy lý do hỏi thăm chuyện học hành để kiểm tra tâm trạng của cậu. Khi mẹ Tâm, chị Hiền, ra mở cửa, dượng nở nụ cười thân thiện: “Chị Hiền, Tâm học hành thế nào rồi? Anh qua hỏi thăm chút.” Chị Hiền cười đáp: “Nó đang trong phòng, để chị gọi ra.” Tâm bước ra, ánh mắt chạm vào ánh mắt dượng, cả hai đều lặng đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Tâm cúi đầu, giọng nhỏ: “Dạ, dượng… con vẫn ổn.” Dượng gật đầu, cố giữ giọng điềm tĩnh: “Vậy thì tốt… Ráng học hành chăm chỉ nghe con.” Nhưng trong lòng dượng, cảm xúc lại cuộn trào.

Nhìn Tâm, dượng không thể không nhớ lại hình ảnh cậu nằm trong vòng tay mình, tiếng rên rỉ của cậu khi dượng chiếm hữu cậu, và cảm giác mãnh liệt mà dượng chưa từng trải qua với ai khác. Dượng cảm thấy cơ thể mình nóng lên, một luồng nhiệt dâng lên trong người, nhưng dượng vội kìm nén, tự nhủ rằng không thể để bản thân mất kiểm soát.

Tâm cũng cảm nhận được ánh mắt của dượng, trái tim cậu đập nhanh, nhưng cậu chỉ gật đầu, rồi xin phép quay vào trong. Dượng bước về nhà, lòng nặng nề hơn bao giờ hết. Tối đó, khi ngồi một mình trong căn nhà im ắng, dượng ra ngồi trên chiếc võng tre ngoài sân, ánh mắt hướng lên bầu trời đầy sao. Dượng tự hỏi liệu mình có nên làm rõ mọi chuyện với Tâm, hay cứ để tất cả chìm vào quên lãng như một giấc mộng. Dượng thì thầm với chính mình: “Nếu đó là thật… mình phải làm sao đây? Yêu Tâm là điều không nên, nhưng quên cậu ấy… sao mà khó thế này.” Dượng thở dài, cảm giác tội lỗi và khao khát xen lẫn, làm dượng không thể chợp mắt.

Ngày tiếp theo, Tâm cố gắng tránh mặt dượng, lấy cớ phải học bài để không qua nhà dượng. Nhưng vào một buổi chiều, mẹ Tâm nhờ cậu mang ít trứng gà qua nhà dượng những quả trứng vừa thu hoạch, được cất giữ cẩn thận để gửi cho dì Chín khi dì trở về từ quê nội. Tâm cầm rổ trứng, bước đi với tâm trạng nặng nề, lòng vừa mong gặp dượng, vừa sợ phải đối diện. Khi cậu bước vào sân nhà dượng, ánh nắng chiều vàng nhạt chiếu lên những giọt mồ hôi lăn dài trên trán cậu.

Dượng Tuấn đang ngồi dưới bóng cây mít, tay cầm một chiếc cày cũ, mồ hôi thấm ướt ngực trần, làm nổi bật những đường cơ săn chắc. Dượng ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt Tâm, và cả hai như bị đông cứng trong khoảnh khắc. Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt, dù chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua lá cây.

Dượng cố nở một nụ cười gượng gạo, giọng hơi khàn: “Con qua chơi hả tâm? Dượng chủ động xóa tan bầu không khí đó. Tâm vội đáp “Dạ mẹ con nói đem trứng qua cho dì.” Dượng “Cảm ơn con nha, để dượng nói dì Chín sau.” Tâm gật đầu, đặt rổ trứng xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ trong sân, giọng run run: “Dạ… con về đây.” Nhưng dượng đứng dậy, bước tới gần, gọi với lại: “Chờ chút… Con phụ dượng sửa cái cày này một chút được không? Một mình dượng hơi khó.” Tâm do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, bước lại gần dượng.

Cả hai quỳ xuống bên chiếc cày, tay dượng cầm búa, tay Tâm giữ chặt thân cày để dượng đập vào phần gỗ bị mẻ. Trong lúc làm việc, ngón tay thô ráp của dượng vô tình chạm vào mu bàn tay Tâm, một cảm giác như dòng điện chạy qua cả hai, làm tim dượng đập thình thịch, còn Tâm giật mình, vội rụt tay lại, mặt đỏ bừng.

Dượng cũng bối rối, ho khan để che giấu sự lúng túng, nhưng ánh mắt dượng không thể rời khỏi Tâm. Tâm cúi đầu, tay vẫn run run giữ chặt thân cày, nhưng đầu óc cậu lại tràn ngập ký ức đêm hôm đó đêm mà dượng đã phá trinh cậu, những cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc, những nụ hôn nóng bỏng của dượng, và cả khoảnh khắc dượng đâm sâu vào cậu, khiến cậu rên rỉ không ngừng. Tâm cảm thấy mặt mình nóng ran, không dám ngẩng lên nhìn dượng, chỉ lẩm bẩm: “Dạ… dượng làm đi, con giữ vậy được rồi…” Dượng gật đầu, nhưng trong lòng dượng, một cơn sóng cảm xúc cũng đang dâng lên. Dượng cảm nhận được sự ngại ngùng của Tâm, và điều đó càng khiến dượng băn khoăn, liệu chuyện đêm đó có phải là thật không.

Dượng đặt búa xuống, lau mồ hôi trên trán, rồi nói: “Nắng quá, vào nhà uống miếng nước đã, con.” Tâm gật đầu, đứng dậy, theo dượng vào trong nhà. Cả hai ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ trong bếp, dượng lấy hai ly nước mát từ bình, đưa một ly cho Tâm. Tâm cầm ly nước, nhưng tay cậu vẫn run, mắt cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào dượng. Cậu nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác mát lạnh của nước làm dịu đi phần nào sự căng thẳng, nhưng ký ức về đêm hôm đó vẫn không ngừng ùa về. Cậu nhớ lại lúc dượng say, kéo cậu vào lòng, những lời nói đầy yêu thương xen lẫn dâm đãng từ miệng dượng, và cả cảm giác ê ẩm khi dượng phá trinh cậu, khiến cậu vừa đau vừa sướng.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+_truyencogiaothao
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+
chương 41 1 ngày ago
chương 40 1 ngày ago
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 48 5 giờ ago
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Mùa Hè Khoái Lạc
Chương 10 1 ngày ago
Chương 9 1 ngày ago
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 111 15 Tháng 7, 2025
Chương 110 15 Tháng 7, 2025
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Anh Trai Hàng Xóm Biến Thái
Chương 8 12 Tháng 7, 2025
Chương 7 12 Tháng 7, 2025

Comments for chapter "CHƯƠNG 7"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved