Dượng Tuấn - CHƯƠNG 5
Buổi tắm biển cùng dượng Tuấn đã mang lại cho Tâm một sự thay đổi lớn về tâm trạng, xóa tan phần nào cảm giác tội lỗi từng khiến cậu trăn trở.
Lời khen về làn da trắng trẻo, sự gần gũi dưới sóng biển, và bàn tay dượng siết nhẹ vào eo cậu đã làm Tâm cảm thấy mình đặc biệt trong mắt dượng. Dù chút day dứt vẫn còn, Tâm bắt đầu chấp nhận những rung động trong lòng, dù chưa dám gọi tên chúng. Cậu quyết định cởi mở hơn khi ở gần dượng, tận hưởng những khoảnh khắc hiếm hoi này.
Những ngày sau, Tâm thường xuyên qua nhà dì Chín, viện cớ giúp Tí học bài hoặc chơi với Na, nhưng sâu thẳm, cậu khao khát gặp dượng Tuấn. Mỗi lần thấy dượng dù là dượng ngồi uống trà ngoài hiên hay chặt củi sau vườn – tim Tâm lại đập nhanh. Làn da rám nắng, đôi vai rộng, và những đường gân nổi trên cánh tay dượng luôn cuốn hút cậu, nhưng Tâm cố kiềm chế, không để những ý nghĩ táo bạo trỗi dậy.
Một buổi sáng đầu hè, khi ánh nắng xuyên qua lũy tre, rải những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất, mẹ Tâm gọi cậu ra sân: “Tâm, hôm nay nhà dì Chín làm mâm cơm cúng ông nội, dì nhờ con qua phụ một tay. Con qua sớm chút, dì với dượng đang tất bật chuẩn bị.” Tâm gật đầu, lòng rạo rực khi nghĩ đến dượng. Cậu thay áo thun xanh nhạt và quần short, đạp xe qua nhà dì Chín, cảm giác háo hức xen lẫn hồi hộp.
Khi đến nơi, không khítrong ngôi nhà nhỏ đã nhộn nhịp. Dì Chín đứng bên bếp, mùi cá kho tộ và canh chua cá lóc lan tỏa. Tí và Na chạy quanh sân, chơi nhảy dây, tiếng cười trong trẻo vang vọng.
Dượng Tuấn ở sân sau, kê bàn thờ và sắp xếp chén hương, chỉ mặc áo ba lỗ xám và quần đùi Puma, mồ hôi lấp lánh trên da rám nắng. Thấy Tâm, dượng cười ấm áp: “Tâm qua rồi hả con? Lại đây phụ dượng kê cái bàn này cái coi.”
Tâm bước tới, cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt cậu bị hút vào cơ thể dượng. Mỗi lần dượng cúi xuống, cơ bắp lưng và cánh tay căng lên, làm Tâm nóng ran. Cậu ngửi thấy mùi mồ hôi nam tính của dượng, một hương thơm quen thuộc khiến tim cậu đập nhanh, và cặc cậu cương nhẹ trong quần. Tâm quay mặt đi, tập trung vào việc kê bàn, nhưng trong lòng cậu, cảm xúc hỗn loạn.
Sau khi xong, dượng Tuấn lau mồ hôi, nói: “Cảm ơn con nhé. Giờ con ra phụ dì Chín một lát, dượng đi lấy lá chuối sau vườn.” Tâm gật đầu, bước vào bếp, nhưng ánh mắt lén theo dượng ra vườn, dáng người cao lớn hòa vào nắng sớm, gợi nhớ cảnh dượng dưới nước biển hôm nào.
Trong bếp, dì Chín đang thái rau, thấy Tâm, dì cười: “Tâm, con xay giùm dì ít hành tím với tỏi nhé, dì làm nước mắm.” Tâm ngồi xay gia vị, nhưng tâm trí cậu lạc đâu. Cậu nhớ tay dượng siết eo mình khi tắm biển, và cảm giác cặc dượng cương nhẹ, làm mặt cậu đỏ bừng, cặc cậu lại cương hơn, nước nhờn thấm ướt quần short. Cậu tự nhắc mình tập trung, nhưng những hình ảnh ấy không ngừng quay về.
Buổi cúng diễn ra ấm cúng. Gia đình quây quần quanh mâm cơm, dì Chín thắp hương khấn ông nội. Tâm ngồi cạnh Tí và Na, liếc nhìn dượng đối diện dượng mặc áo thun sạch, hở ngực, mùi mồ hôi thoảng qua, khiến cậu say đắm. Cậu cúi mặt ăn, nhưng cảm giác kích thích không nguôi.
Sau cúng, dì Chín dọn dẹp, dượng Tuấn ngồi hiên uống trà, trò chuyện với Tâm: “Tâm, dạo này con thế nào? Hôm tắm biển xong, dượng thấy con vui hơn, không còn trầm tư như trước.” Tâm mỉm cười: “Dạ, con cũng thấy thoải mái hơn, dượng. Hôm đó đi với dượng vui lắm.” Dượng gật đầu: “Tốt rồi. Dượng sợ con áp lực học hành. Mai mốt rảnh, dượng lại rủ con đi chơi.”
Lời dượng làm Tâm hạnh phúc, nhưng cũng sợ những cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy. Khi Tâm chuẩn bị về, dượng gọi: “Tâm, mai dượng đi bắt cá ngoài đồng, con có muốn đi không? Đi cho vui, ở nhà mãi cũng buồn.” Tâm ngập ngừng, nhưng ánh mắt dượng khiến cậu gật: “Dạ, con đi.”
Sáng hôm sau, Tâm dậy sớm, mặc áo thun cũ và quần short, đạp xe qua nhà dì Chín. Dượng đã sẵn sàng với giỏ tre và lưới nhỏ, mặc áo ba lỗ đen và quần đùi, dáng vẻ giản dị nhưng nam tính. Hai người đi bộ ra cánh đồng sau làng, nơi mương nước chảy qua, đầy cá rô và cá lóc mùa này.
Dưới nắng sớm, cánh đồng xanh mướt, mùi cỏ tươi và đất ẩm hòa quyện. Dượng Tuấn lội xuống mương, nước ngập đầu gối, quần đùi ướt át, lộ đường nét cơ bắp và phần đũng quần, làm Tâm rạo rực. Cậu đứng trên bờ, muốn xuống phụ, nhưng dượng lắc đầu, giọng đầy quan tâm: “Thôi con ở trên đi, dượng bắt được rồi. Đừng giống dì Chín, mày đi ruộng lội mương, giờ da không trắng như trước, dượng tiếc. Da con trắng mịn thế này, để dượng làm, đừng để đen đi mà phí.”
Lời nói ấy khiến Tâm hạnh phúc, cảm thấy dượng thật sự quan tâm đến vẻ đẹp của mình. Tim cậu đập nhanh, mặt đỏ bừng, và cậu ngồi xuống bờ mương, nhìn dượng đặt lưới. Dượng Tuấn cẩn thận kéo lưới, từng động tác chậm rãi, ánh nắng chiếu lên làn da rám nắng, làm Tâm không thể rời mắt. Dù không xuống mương, Tâm vẫn cảm nhận được sự gần gũi qua ánh mắt dượng thỉnh thoảng nhìn lên, mỉm cười với cậu, như muốn chắc chắn cậu vẫn ổn.
Sau khi bắt được vài con cá, dượng Tuấn ngồi lên bờ nghỉ, đặt giỏ cá xuống đất, cười lớn: “Cá nhiều thật, thế này đủ ăn cả tuần. Con ngồi đây với dượng một lát, mát lắm.” Tâm gật đầu, ngồi cạnh dượng trên bờ mương, nắng xuyên qua tán cây, không khí yên bình. Dượng nhìn Tâm, giọng trầm ẩm: “Con lớn thật, dượng nhớ hồi con mới 4 tuổi, lúc dượng cưới dì Chín. Hồi đó con cứ chạy theo dượng, đòi bế, đòi tắm chung trong chậu sau nhà. Giờ con đã thành thanh niên rồi, cao ráo thế này, phải học hành chăm chỉ, làm người tốt nghe không?”
Lời dượng làm Tâm cảm động, nhưng cũng khiến cậu ngại ngùng khi nhớ lại cảnh bé tí đòi tắm chung với dượng. Cậu tưởng tượng cảnh mình nhỏ xíu, ngồi trong chậu nước, cười đùa với dượng, và dượng dùng tay vốc nước tạt lên người cậu. Mặt Tâm đỏ bừng, cúi xuống, giọng khẽ: “Dạ, con nghe dượng. Nhưng… con ngại lắm, hồi đó con nhỏ quá, không biết gì.” Dượng Tuấn cười lớn, vỗ vai cậu: “Ngại gì mà ngại, hồi đó con dễ thương lắm, dượng thích chơi với con. Giờ lớn rồi, dượng vẫn thương con như hồi đó thôi.”
Lời dượng làm Tâm hạnh phúc, nhưng cũng buồn, vì dượng chỉ xem cậu như em nhỏ, trong khi cậu mang tình cảm khác. Trên đường về, dượng xách giỏ cá, Tâm đi bên, lòng lẫn lộn.
Những ngày sau buổi bắt cá trên đồng, Tâm cảm nhận mối quan hệ với dượng Tuấn ngày càng khăng khít. Lời quan tâm của dượng, ánh mắt ấm áp, và những cử chỉ dịu dàng đã khơi dậy trong cậu cậu một tình cảm vượt xa sự kính trọng của một người cháu. Tâm biết mình mang trong lòng một rung động đặc biệt, một thứ tình cảm mà cậu chưa từng trải qua, nhưng cậu giữ kín, sợ làm mất đi sự thân thiết giữa hai người.
Tâm vẫn thường xuyên qua nhà dì Chín, viện cớ giúp Tí học bài hay chơi với Na, nhưng sâu thẳm, cậu khao khát được gần dượng Tuấn. Mỗi lần gặp dượng dù là dượng sửa đồ ngoài sân hay làm việc trong vườn tim Tâm lại đập nhanh. Làn da rám nắng, đôi vai rộng, và những đường gân nổi trên cánh tay dượng luôn khiến cậu ngẩn ngơ, dù cậu cố kiềm chế những ý nghĩ táo bạo.
Một buổi tối rằm, ánh trăng sáng rực chiếu khắp làng Hòa Xuân, làm con đường đất đỏ lấp lánh như dát bạc. Nhà dì Chín tổ chức bữa ăn nhỏ ngoài sân, nhân dịp rằm tháng Tư. Dì Chín chuẩn bị mâm cơm với bánh chưng, thịt kho tàu, và trái cây vườn nhà. Tâm được mẹ nhờ mang qua bánh ít lá gai, nên cậu đến sớm, giúp dì Chín kê bàn ghế.
Dượng Tuấn ngồi dưới gốc cây xoài, mặc áo thun xanh đậm cũ và quần đùi, đang sửa chiếc ghế gỗ gãy chân. Thấy Tâm, dượng cười lớn: “Tâm qua rồi hả con? Lại đây phụ dượng cái ghế này, sắp xong rồi.” Tâm gật đầu, bước tới, ánh mắt không rời dượng. Ánh trăng chiếu lên làn da rám nắng, làm nổi bật cơ bắp săn chắc.
Mỗi lần dượng cúi xuống vặn ốc, mồ hôi lăn dài trên trán, rơi xuống ngực, khiến Tâm cảm thấy nóng ran. Cậu ngồi cạnh dượng, giữ ghế, nhưng khoảng cách gần làm cậu ngửi thấy mùi mồ hôi nam tính – một hương thơm quen thuộc, làm tim cậu đập thình thịch, cơ thể rạo rực.
Khi tay dượng vô tình chạm vào tay Tâm để ổn định chiếc ghế, một luồng điện nhỏ chạy qua người cậu. Đầu ngón tay thô ráp của dượng, ấm áp từ công việc suốt ngày, chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu, làm Tâm rùng mình. Cậu liếc nhìn dượng, nhưng dượng vẫn tập trung vào việc sửa ghế, không để ý. 04:46
Lần thứ hai, khi dượng đưa tay lấy cây búa, ngón tay dượng khẽ cọ vào cổ tay Tâm, để lại một cảm giác ấm nóng, khiến cặc cậu cương nhẹ, nước nhờn rỉ ra, thấm ướt quần short. Tâm cúi mặt, cố giấu cảm xúc, nhưng mỗi lần chạm tay, cậu đều cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dượng Tuấn nhìn Tâm, ánh mắt thoáng tò mò: “Con dạo này hay nhìn dượng thế, có chuyện gì hả?” Tâm giật mình, mặt đỏ bừng, lúng túng: “Dạ… không có gì đâu, dượng. Con… con chỉ thấy dượng khéo tay, sửa được ghế.” Dượng cười nhẹ, giọng vui vẻ: “Ừ, dượng cũng không ngờ mình còn làm được. Con ngồi đây với dượng, lát ăn cơm xong còn kể chuyện cho dượng nghe.”
Lời nói của dượng làm Tâm nhẹ nhõm, nhưng sâu thẳm, cậu biết dượng đã nhận ra điều gì đó.
Bữa ăn bắt đầu, ánh trăng soi rõ từng khuôn mặt. Dì Chín, Tí và Na trò chuyện vui vẻ, còn Tâm ngồi cạnh dượng Tuấn. Mỗi lần dượng gắp thức ăn cho cậu – một miếng thịt kho hay ít rau tay dượng lại chạm vào tay Tâm. Lần đầu, ngón tay dượng khẽ cọ vào mu bàn tay cậu khi đặt đĩa, làm Tâm cảm thấy một dòng điện chạy dọc cánh tay, tim đập nhanh hơn. Lần thứ hai, khi dượng đưa bát nước mắm, ngón cái dượng vô tình lướt qua cổ tay Tâm, để lại một cảm giác ấm áp, khiến cậu cúi mặt, mặt nóng bừng, cặc cậu lại cương lên, nước nhờn thấm ướt thêm một chút.
Sau bữa ăn, dì Chín vào nhà dọn dẹp, Tí và Na chạy ra sân chơi đuổi bắt. Tâm và dượng Tuấn ngồi hiên, dượng châm điếu thuốc, khói bay lượn trong ánh trăng. Dượng nhìn Tâm, giọng trầm: “Tâm, dượng thấy con dạo này khác lắm. Con có chuyện gì muốn nói không?” Tâm giật mình, tim đập mạnh, giọng run: “Dạ… con… con quý dượng lắm, nhưng… con nghĩ về dượng nhiều, không chỉ như dượng cháu… Con không biết nói sao, nhưng dượng đặc biệt với con.”
Lời Tâm như một làn gió nhẹ, làm dượng Tuấn khựng lại. Ánh mắt dượng thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi một nụ cười khó hiểu hiện lên, như thể dượng cảm thấy chút thích thú trước sự thành thật của Tâm. Là một người đàn ông từng trải, dượng cố giữ vẻ bình tĩnh, giọng vui vẻ: “Ừ, dượng hiểu con lớn rồi, cảm xúc dễ rối lắm. Dượng vui vì con tin tưởng dượng. Nhưng con biết không, dượng luôn coi con như con trai, thương con như người thân.” Dượng vỗ vai Tâm, cười lớn: “Thôi, đừng buồn, kể dượng nghe chuyện học hành đi, con sắp thi rồi mà.”
Tâm gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn xót xa. Cậu biết dượng không trách, nhưng lời dượng cũng như một ranh giới rõ ràng. Dưới ánh trăng, Tâm ngồi đó, cảm nhận tay dượng trên vai, vừa ấm áp vừa xa vời.
Tối muộn, khi mọi người đã ngủ say, dượng Tuấn nằm trên chiếc võng ngoài hiên, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trầm tư. Tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng gió nhẹ qua lũy tre, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng đầy cảm xúc. Dượng nằm đó, tay gối sau đầu, nhìn lên vầng trăng sáng, nhớ lại lời nói của Tâm. “Không chỉ như dượng cháu…” – câu nói ấy vang vọng trong đầu dượng, làm lòng dượng xao động. Là một người đàn ông đã có gia đình, dượng biết mình không nên nghĩ ngợi, nhưng sự thành thật của Tâm, ánh mắt đắm đuối của cậu, và những lần chạm tay vô tình trong buổi tối đã khơi dậy một chút thích thú khó tả.
Dượng nhớ lại khi tay mình chạm vào tay Tâm – cảm giác làn da mịn màng, trắng trẻo của cậu, khác hẳn với làn da thô ráp của mình. Mỗi lần chạm, dượng đều cảm nhận một sự rung động nhỏ, dù cố gắng che giấu. Lòng dượng trộn lẫn giữa sự ngạc nhiên và một chút tò mò, nhưng dượng tự nhủ phải giữ khoảng cách, vì tình cảm gia đình là điều quan trọng nhất. Dượng lắc đầu, cười nhạt, tự trách mình sao lại để tâm đến những điều không nên. Nhưng ánh mắt Tâm trong trẻo, chân thành, lại đầy khao khát – vẫn hiện lên rõ mồn một, làm dượng không thể ngủ ngay.
Sáng hôm sau, Tâm đến nhà dì Chín như thường lệ, giúp Tí học bài. Dượng Tuấn ngồi ngoài sân, sửa lại cái cày gỗ, nhưng ánh mắt dượng thỉnh thoảng lén nhìn Tâm qua cửa sổ. Dượng cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng dượng, những suy tư đêm qua vẫn chưa tan. Tâm, từ phía trong nhà, cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, làm tim cậu đập nhanh, nhưng cậu không dám nhìn lại, sợ dượng sẽ nhận ra thêm điều gì.
Chiều hôm đó, dượng Tuấn rủ Tâm ra vườn hái ổi. Hai người đi dưới tán cây xanh mát, tiếng chim hót líu lo hòa cùng gió nhẹ. Dượng đưa tay với cành ổi cao, tay Tâm vô tình chạm vào tay dượng khi cùng giơ lên. Lần này, dượng khựng lại một giây, cảm nhận làn da mịn màng của Tâm, rồi nhanh chóng rút tay, cười lớn: “Con khéo tay thật, hái giỏi hơn dượng rồi!” Tâm mỉm cười, nhưng trong lòng cậu, cảm giác chạm tay ấy làm cậu rạo rực, cặc cậu cương nhẹ, nước nhờn. Dượng Tuấn nhìn Tâm, ánh mắt thoáng chút phức tạp, nhưng vẫn giữ giọng vui vẻ: “Tâm, con lớn rồi, phải chăm chỉ học, đừng để dượng lo, nghe không?” Tâm gật đầu, giọng khẽ: “Dạ, con nghe dượng.” Dượng vỗ vai cậu, nhưng lần này, bàn tay dượng dừng lại lâu hơn một chút, như muốn truyền đạt một điều gì đó, rồi buông ra, quay đi.
Những ngày sau, mối quan hệ giữa Tâm và dượng Tuấn vẫn thân thiết, nhưng có một sự tinh tế hơn. Dượng giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng ánh mắt dượng thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Tâm, như để kiểm tra cảm xúc của chính mình.