Ấm - Chương 3
3.
Khôi vẫn ngồi bên nó. Hơi lạnh đầu lưỡi đã tan. Bóng tối đã bao trùm lấy hai chiếc bóng lồng vào nhau. Khôi vơ vẩn tóc nó. Ngả đầu vào Khôi, nó ve vuốt hai đôi bàn tay.
– ” Sáu giờ rưỡi rồi đấy! Anh muốn về chưa?”
– ” Ngồi chút nữa nhé!” Khôi khẩn thiết. ” Mình quen nhau bao lâu rồi nhỉ?”
– ” Tám tháng, sau cái đêm ngốc nghếch đó!” Nó cười.
– ” Ừ… ” Khôi thở dài. ” Em đã quên hẳn hắn chưa? Thằng khốn đã làm em đau khổ ấy!”
– ” Rồi!… Bây giờ chỉ có anh thôi!” Nó đan tay mình và Khôi lại. ” Anh ở bên em mãi nhé!”
– ” Ừ!” Khôi vuốt đầu nó. ” Vì em còn bé quá!”
– ” Ừ, bé lắm đấy. Phải vui chơi không thôi phí đời!” Nó bật dậy. Tà áo Khôi dìu dặt trong ánh đèn đường. Nó ngồi trên xe Khôi. ” Leo lên đi. Em chở anh đi!”
– ” Xì! Xe đạp còn chưa chạy nổi! Bày đặt chở anh bằng xe máy!”
– ” Không chạy được xe đạp nhưng xe máy thì OK.”
– ” Vậy thì…” Khôi leo lên yên sau, vòng tay ôm chặt eo nó. ” Rồi. Chạy đi!” Khôi bật cười khi nó loáy hoáy mở khoá, rồi vất vả đề máy.
– ” Quê quá! Ra sau đi nè!” Khôi nhấc nó ra khỏi xe.
Nó cười. Vòng tay nó ôm lấy Khôi hờ hững. Khôi nắm chặt tay nó, kéo sát vào. Hơi ấm toả lan trên đường khi bóng hai người vụt qua.