Nội dung truyện
“Này, dậy đi. Dậy mau!!!”
“5 phút nữa…” Vĩ trùm mền qua khỏi đầu, lè nhè nói. Chiếc mền đáng thương bị giật mạnh thô bạo, anh lãnh trọn một cú tát khiến mặt mày tỉnh táo ngay. Cậu đứng bên cạnh giường với bàn tay còn giơ cao.
“Chịu dậy chưa hả?! Đã chiều rồi, không mau đi sẽ trễ mất.”
Vĩ vẫn bướng bỉnh vùi mặt vào gối. “Hôm qua gần sáng mới về nhà, cho ngủ thêm chút đi!”
“Ta cũng về cùng lúc với ngươi mà vẫn tỉnh táo đây nè!”
“Sao tính được, ngươi đâu phải con người.” Vĩ nói rồi im bặt, xem ra quyết tâm ngủ tiếp. Bên cạnh Iris đang từ từ di chuyển xuống chân giường.
“Thật không chịu dậy?”
“…”
“Vậy đừng trách ta nặng tay!”
“…”
Chờ mãi không thấy anh có phản ứng gì, cậu quyết định thi hành kế hoạch. Nắm lấy ống quần pyjama của anh, cậu giật mạnh. Vĩ lập tức tỉnh táo hẳn, bật dậy nắm lấy lưng quần kháng cự lại lực kéo của cậu.
“Ê, đừng có lôi! Tuột bây giờ!!!”