Vận mệnh cô đơn... - Chương 3
“Con chuột nhắt Koorime, mày nói đúng lắm.” Nữ yêu quái cao ngạo nói. “Trinh thám của Reikai, cái mà tao muốn là sức mạnh của bọn mày.”
“Thế thì bọn tao sẽ đánh bại mày mà không dùng yêu khí cũng chẳng dùng linh khí.” Hiei lao tới tấn công nữ yêu quái bằng kiếm. Lưỡi kiếm của cậu rạch một đường dài trên tay mụ, nhưng lần thứ hai lưỡi kiếm chạm vào mặt khiên. Hiei cảm thấy lưỡi kiếm mình bị kéo về phía trước và giật mình khi phát hiện yêu khí của mình đang bị hút đi qua thanh kiếm. Cậu vội buông kiếm ra và nhảy lùi lại. Cả thanh kiếm bị hút vào trong mặt khiên và biến mất.
Nữ yêu quái phá lên cười ngạo mạn. “Thấy chứ, dù bọn mày có tay không đấu với tao thì tao cũng vẫn hút cạn được đến chút năng lượng cuối cùng của bọn mày.”
“Cứ thử xem.” Yusuke hét lên và lao về phía mụ. Cuộc chiến lại tiếp tục.
~*~
Lúc đầu yêu khí của nữ yêu quái kém xa nhóm thám tử Reikai, nhưng mụ nhanh y hệt Hiei, nếu không muốn nói là nhanh hơn. Cuộc chiến càng kéo dài thì yêu khí của mụ lại càng tăng lên, dù từng chút xíu một, còn yêu khí và linh khí của Hiei và các bạn của mình thì cứ bị hút đi dần. Thậm chí ngay cả khi tấn công cùng lúc, họ cũng không thể nào vượt qua được cái khiên pha lê đen của nữ yêu quái.
Hiei vừa đáp xuống một cành cây đã vội nhảy sang cành khác để tránh một mảnh pha lê. Cậu nghe thấy Kurama kêu lên cảnh báo, một loạt mảnh pha lê khác tiếp tục lao về phía cậu và một mảnh đâm sâu vào vai cậu, nơi vết thương lúc trước còn chưa kịp lành. Hiei bật kêu lên đau đớn nhưng nhảy lùi lại tránh loạt tấn công khác.
“Cứ thế này thì chúng ta chẳng bao giờ đánh trúng được.” Hiei nghiến răng nói và lôi mạnh mảnh pha lê cắm vào vai cậu ra. Cậu ném dải băng che trán sang một bên. Con mắt Jagan bật mở, vải băng trên cánh tay cậu bắt đầu bén lửa và bốc khói.
“Hiei, đừng làm thế!” Cả Kurama và Yusuke đều hét lên.
“Sao lại không chứ?” Hiei gầm gừ và ném xuống đất đống vải băng cháy xém. Một vầng hào quang đỏ rực ánh lên quanh con mắt Jagan.
“Vô ích thôi. Mụ ta sẽ lại hấp thụ yêu khí của cậu thôi!” Kuwabara hét lên phía bên kia nữ yêu quái.
“Ensatsu Kokuryuha!!!” Hiei thét lên, bỏ ngoài tai lời can ngăn của các bạn mình. Đợt gió xoáy lửa khổng lồ bùng lên khỏi cậu và thành hình con rồng thịnh nộ. Nó gầm lên và lao về phía nữ yêu quái đang sửng sốt.
Nữ yêu quái nhảy tránh, nhưng con rồng lửa đuổi theo mụ như một sinh vật sống thật sự. Mụ nghiến răng giận dữ rồi dùng tấm khiên đen để chặn luồng hoả yêu khí khổng lồ. Đầu của con rồng lửa bị hút ngay vào tấm khiên.
Hiei ngay lập tức cảm thấy yêu khí mình bị hút về phía trước, nhưng cậu cố chống lại và đổ thêm năng lượng vào con rồng yêu khí. Thoáng nhìn thì có vẻ kẻ địch cũng không dám giật khiên ra khỏi con rồng lửa. Cậu cố giữ cả hai trong tình trạng ấy, những tia lửa nhỏ xíu và yêu khí đen bùng lên quanh họ như một mạng lưới điện khổng lồ. Hiei hét lên về phía bạn mình, dù không rời mắt khỏi nữ yêu quái, biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ phải trả giá đắt lúc này.
“Yusuke, dùng Reigun đi!!!”
Lần đầu tiên từ đầu trận chiến sự sợ hãi ánh lên trong mắt nữ yêu quái. Nếu giật khiên ra thì mụ sẽ bị con rồng lửa nuốt chửng, nhưng không xa phía bên trái, thằng con trai loài người kia đang chỉ tay về phía mụ. Mức linh khí tập trung quanh đầu ngón tay hắn làm mụ phải rùng mình.
“Không!” Nữ yêu quái hét lên và cố giật một tay ra khỏi cái khiên. Yêu khí của mụ không đủ để tạo ra hai khiên cùng một lúc, nhưng ít ra mụ cũng có thể giết chủ của con rồng lửa và thoát khỏi nó. Năng lượng bùng lên dữ dội quanh tay mụ và bật ra. Cùng lúc đó, Yusuke bắn Reigun.
Hiei đã thấy những khối năng lượng đen lao về phía mình, nhưng chính cậu cũng mắc kẹt lại trong kết nối giữa con rồng lửa và tấm khiên đen. Ai đó đẩy cậu thô bạo sang bên, làm cậu ngã đập người xuống đất. Cú đẩy mạnh và quá bất ngờ khiến cậu bật ra khỏi con rồng lửa. Nó nhanh chóng bị hút toàn bộ vào tấm khiên đen.
Tiếng kêu thét ngập cả khu phố cùng với mùi da thịt cháy khét. Nữ yêu quái không thể hấp thụ được linh khí của Yusuke mà không có tấm khiên. Linh khí của Yusuke đã đánh trúng mụ, nhưng năng lượng đen của mụ cũng đã đánh trúng đối thủ. Hiei nhìn lên và bật kêu. Một mạng lưới năng lượng đen đã hình thành và bao chặt lấy cơ thể Kurama.
Máu chảy dọc xuống cằm Kurama. Cậu đã cắn môi đến bật máu. Hẳn thứ năng lượng đen kia đang làm Kurama đau lắm, Hiei choáng váng nghĩ. Mạng lưới năng lượng đen nhanh chóng cắt qua lần vải quần áo Kurama và cắt vào cả da thịt. Trên vải máu đã bắt đầu loang. Hiei cố đẩy mình đứng dậy muốn giúp bạn mình, mắt cậu hoa lên, giữ con rồng quá lâu đã làm cậu kiệt sức. Cậu thoáng thấy Yusuke cũng đang chạy về phía mình.
Thế nhưng không ai chạy lại được đến bên Kurama. Yusuke quay ngoắt người lại cảnh giác khi nữ yêu quái chợt gào lên giận giữ. Bị mắc kẹt trong nguồn linh khí khổng lồ, mụ không thể giữ được tấm khiên đen nữa và nó biến mất. Mụ nhìn lên Yusuke đầy hận thù và rồi gầm lên, yêu khí tăng vọt. Yêu khí đen và linh khí trắng xanh chói lọi giao tranh trong vài giây, áp lực toả ra làm người ta phải nghẹn thở. Cuối cùng cả hai đều nhạt đi rồi mất. Nữ yêu quái thở hổn hển, mụ vẫn còn sống, nhưng kiệt sức.
Kiếm của Hiei lúc trước đã bị hút vào khiên, vì vậy Hiei gọi kiếm yêu khí lên, hơi nhăn mặt vì biết mình đang lặp lại y hệt kỹ thuật chiến đấu của Kuwabara. Cậu biết rằng nếu để cho kẻ địch kịp hồi sức và tái tạo cái khiên chết tiệt đó thì họ sẽ không có cơ hội thắng được. Trước khi cậu kịp tấn công, một mán sương chợt kéo đến, hoàn toàn che mất tầm nhìn của họ. Màn sương tan rất nhanh, nhưng khi nó biến mất, nữ yêu quái cũng biến mất luôn.
Hiei chớp mắt. Cậu còn chưa kịp sửng sốt thì đã nghe thấy tiếng Kuwabara thảng thốt gọi tên Kurama và vội quay lại. Nơi Kurama vừa đứng giờ trống rỗng. Cậu lại chớp mắt một lần nữa, giờ thì xen vào king ngạc còn có cả nỗi lo đang lớn dần. Nữ yêu quái đã chạy trốn, nhưng mang cả Kurama theo.
“Chuyện gì thế? Tại sao cậu ấy biến mất?” Yusuke hỏi và chạy lại chỗ Hiei.
Hiei không trả lời, thay vì đó tập trung nhìn bằng con mắt Jagan. Cậu ngay lập tức loạng choạng và suýt ngã nếu không có người giữ lấy vai cậu và cho cậu tựa vào mình. ‘Ôi rõ là nhục chưa.’ Hiei nghĩ thầm khi nhận ra người đó là Kuwabara. Tuy nhiên cậu không nói gì, cậu vừa phát hiện ra hai luồng linh khí mạnh đang di chuyển rất nhanh theo hướng ra khỏi thành phố.
“Đường này.” Hiei nói ngắn gọi và giật vai ra khỏi tay Kuwabara. Cậu nhảy lên một cành cây và bắt đầu theo dấu hai luồng linh khí đang chuyển động.
“Tại sao…” Kuwabara có vẻ vẫn chưa hiểu. Nhưng Yusuke đã chạy theo Hiei rồi. Kuwabara thần người mất vài giây, rồi chợt hiểu và chạy vội theo họ.
Không thể nhầm được, Hiei nghĩ thầm. Một yêu khí có màu đen, còn yêu khí sáng lên màu xanh lá cây nhạt. Điều làm cậu lo lắng nhất là yêu khí của Kurama đang càng lúc càng yếu dần, cứ như thế là…
Hiei lắc đầu tức giận. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Dĩ nhiên nữ yêu quái sẽ cố hấp thụ yêu khí của Kurama để thay thế cho yêu khí đã mất của mình. Cậu cố bắt mình phải chạy nhanh hơn nữa, nhận ra đầy bực bội rằng mình vẫn còn chạy với tốc độ mà một con người như Kuwabara vẫn có thể nhìn thấy. Hiei chạy chậm hơn bình thường hoàn toàn không phải để bạn mình có thể bắt kịp, mà chỉ đơn giản vì cơ thể cậu đã kiệt quệ sau khi sử dụng Ensatsu Kokuryuha.
“Con mụ chó chết đó đang hấp thụ yêu khí của cậu ấy!”
Hiei liếc nhìn Yusuke. Cậu không ngờ Yusuke lại nói vậy. “Cậu cũng nhận thấy à?” Hiei hỏi.
“Một chút thôi. Yêu khí mạnh như của Kurama thì không có Jagan cũng dễ dàng cảm thấy được.”
“Tớ chẳng thấy cái gì cả.” Lời thú nhận của Kuwabara bình thường có thể đã làm Hiei nhếch mép cười khẩy, nhưng giờ thì cậu lo lắng đến nối Hiei ngạc nhiên phát hiện mình đang sợ hãi. Cậu không chắc là mình đang sợ hãi cái gì nữa. Sợ hãi mình sẽ không thể bắt kịp Kurama ư, hay sợ sẽ mất Kurama, sẽ không có cơ hội được nói với Kurama rằng mình… rằng mình sao chứ?
Hai làn linh khí kia đang di chuyển rất nhanh. Nếu cứ tiếp tục thế này thì Hiei biết mình sẽ không bao giờ đuổi kịp họ. Lo lắng giờ hoà lẫn với hoảng hốt, yêu khí của Kurama đang nhạt dần.
“Chết tiệt!” Cậu nghe thấy Yusuke kêu lên đâu đó sau mình.
“Sao thế Yusuke?” Kuwabara ngạc nhiên hỏi.
Yusuke không trả lời, chỉ gầm lên và chạy nhanh hơn hẳn. Yusuke đã biết rồi, Hiei nghĩ. Chính cậu cũng ngạc nhiên sao mình lại bình tĩnh đến thế trong khi tất cả những gì cậu muốn làm là thét lên đến lúc cổ họng khô rát. Yêu khí của Kurama đã nhạt đến mức chỉ còn là một thoáng mỏng manh.
Chợt Hiei đột ngột dừng lại. Đằng sau lưng cậu nghe thấy Kuwabara chửi thề vì đâm sầm vào lưng Yusuke. Làn yêu khí xanh lá cây trong một giây đã chuyển từ sáng mờ nhạt lên thành chói lòa cả con mắt Jagan. Yêu khí Kurama đã tăng vọt. Hiei chưa bao giờ thấy yêu khí Kurama mạnh đến mức này ngay cả khi Kurama đang ở trong hình dạng yêu cáo.
“Cả hai cậu sao vậy?” Kuwabara hỏi.
“Tại sao lại thế Hiei?” Yusuke hét lên.
“Làm sao tớ biết được.” Hiei hét lại, cảm thấy căm gét sự sợ hãi và hoảng hốt trong giọng nói của mình, nhưng hoàn toàn không ngăn được giọng mình run rẩy.
Đi cũng nhanh như đến. Biến mất cũng đột ngột như xuất hiện. Hiei suýt vỡ tim chết khi làn linh khí khổng lồ biến mất. Phút chốc đã chẳng còn chút dấu hiệu nào của hai làn yêu khí kia.
“Không!!! Tớ không tin!!!” Yusuke thét lên. Một con người, có lẽ đi về muộn sau một ngày làm việc của con người nhìn Yusuke thảng thốt, nhưng Yusuke đã vội chạy đi về hướng mà hai yêu khí đã biến mất. Hiei chạy theo Yusuke, biết rằng mình cũng không muốn tin vào điều đang lo sợ, nhưng vẫn sợ hãi cái mình sẽ thấy. Kuwabara vẫn là một thằng ngốc như mọi khi, suốt dọc đường cứ lải nhải hỏi chuyện gì đang xảy ra suốt, làm Hiei chỉ muốn vặn cổ cậu ta.
Mặc dù nỗi sợ hãi câm lặng khiến họ chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào nhưng họ vẫn chỉ đến nơi đó sau khoảng mười phút. Đó là một cái sân nhỏ và bỏ hoang bao quanh bởi những toà nhà cao tầng. Hiei nhảy khỏi một cái cây bên ngoài sân và chạy vào, Yusuke và Kuwabara theo sát cậu.
Hiei đột ngột dừng lại, cái cảnh trước mắt hằn sâu vào tâm trí cậu. Cậu hoàn toàn không ngờ mình sẽ thấy một cảnh như thế này. Hình như có giọng ai đang nói và có tiếng bước chân, nhưng một màn sương như tràn vào tâm trí, khiến cậu không nghĩ được rõ ràng nữa.
Mùi hương hồng ngập tràn không gian, ngọt ngào và quyến rũ. Vẫn là loại hương mà Hiei luôn thấy trong phòng Kurama. Chỉ có điều mùi hương ấy giờ mạnh đến bất thường. Hiei loạng choạng, hoa mắt vì kiệt sức và gần như nghẹt thở trong biển hương nồng nàn ấy.
Dần dần màn sương vô hình trước mắt cậu tan đi. Nữ yêu quái đang ngồi tựa vào một cái cây thấp duy nhất trong sân. Gương mặt thanh tú của mụ ngây dại, con mắt mở to nhưng trống rỗng. Mụ trông rất bình yên, tất cả những thù địch và tàn độc đã biến mất trong phút giây yên nghỉ vĩnh hằng. Hiei biết vậy vì không có chút khí nào toả ra từ nữ yêu quái. Cậu chỉ cảm nhận thấy cái chết giản đơn đến rùng mình.
Rải rác khắp sân là hàng ngàn đoá hoa hồng. Chúng đều tan nát như vừa bị siết chặt trong một bàn tay ác độc. Chẳng có giọt máu nào nhưng những cánh hồng đỏ thắm đang hắt máu lên trời đêm, và không hiểu sao, lên cả hồn Hiei nữa. Hiei cúi xuống và nhặt một bông hồng gần chân mình lên. Đó là một trong số rất ít những đoá hồng vẫn còn nguyên hình dáng. Cậu rùng mình, tay như tê đi. Trên đoá hồng yêu khí của Kurama vẫn còn sót lại, yếu ớt và đang phai nhạt dần.
Cậu chẳng cần nhìn vào gương để biết mặt mình đang trắng bệch. Hiei loạng choạng bước vài bước về phía sau tựa hồ như muốn chạy trốn khỏi quang cảnh trước mắt. “Không thể… không thể thế này…” Những lời cậu nói cứ như đang thoát ra từ miệng một người không quen biết.
Hiei cảm thấy ai chạm vào vai mình. “Hiei, chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?” Một giọng quen thuộc hỏi cậu.
Hiei quay đầu lại và ngạc nhiên khi thấy Yusuke và Kuwabara đang ở đấy. “Yusuke… Cậu đang làm gì ở đây thế?”
“Nói gì thế Hiei?” Giọng Yusuke đầy hoảng hốt. Hiei rên lên, có ai đó đang lắc mạnh vai cậu và hét vào tai cậu. “Bình tĩnh lại đi!”
“Đừng hét toáng lên thế.” Hiei thì thầm và đổ về phía trước. Nếu Yusuke không đỡ lấy cậu thì cậu đã ngã xuống sàn rồi. “Đầu tớ đau quá.” Cậu lại rên lên.
“Hiei, cậu có cần…” Hiei nhăn mặt, những lời Yusuke nói đang trở thành những tiếng gào trong tai cậu. Những chấm đen cứ nhảy múa trước mắt cậu, rồi chúng mở rộng ra và đan vào nhau. Hiei cố mở mắt nhìn, nhưng cuối cùng, mọi ánh sáng và cảnh vật đều bị hút vào bóng tối.
Chapter 3 – You make me angry with everyone
Written by: Kal Kally
~*~
“Hiei, tớ là gì đối với cậu?” Kurama hỏi dịu dàng.
Hiei chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bạn mình. Mùi hương nồng nàn tới nghẹt thở trên cánh đồng hoa hồng đang nở rộ. Thứ hương ngọt ngào ấy như đang giam hãm cậu và làm cả cơ thể và trí óc cậu tê liệt.
Kurama chỉ mỉm cười. Một cơn gió thổi tới càng lúc càng mạnh và hình thành một cơn gió lốc xoáy lướt trên đồng hoa, để lại sự tàn phá ở bất cứ nơi nào nó đã đi qua. Những bông hồng mỏng manh không chịu nổi sự tàn bạo ấy, và chẳng mấy chốc, Hiei thấy mình đang đứng giữa tâm của một trận bão cánh hồng. Nụ cười trên môi Kurama vẫn dịu dàng, yêu cáo chìa ra cho Hiei một bông hồng đỏ thắm.
Cứ như bị thôi miên, Hiei đưa tay ra đón bông hồng, nhưng Kurama đang dần biến mất sau bức tường dày đặc của những cánh hồng đang xoáy tung trong không trung.
“Kurama!!!” Hiei hét lên, nhưng tiếng hét ấy biến mất trong cơn gió lốc. Những cánh hồng đang rơi lên cậu, cái cơ thể nhỏ bé của cậu bị đè đến nghẹt thở dưới một núi cánh hồng khổng lồ. Không thể thở nổi, không thể nghĩ nổi. Mùi hương hồng đang đầu độc mọi giác quan của cậu. Phảng phất đâu đây là mùi của… của cái chết.