Vận mệnh cô đơn... - Chương 2
“Nhưng Yusuke gọi cả hai chúng ta mà.” Kurama phản đối. “Cậu đến nghe xem cậu ta định nói gì thôi thì có sao đâu nào. Cậu phải đi với tớ.”
“Không.”
“Hiei! Chúng ta phải đi.”
“Đã bảo là không.”
“Đừng cứng đầu cứng cổ như thế. Có lẽ việc này quan trọng thật đấy. Cậu chỉ cần đi với tớ đến nhà Yusuke, rồi sau đó cậu muốn làm gì cũng được.”
“Được rồi,” Hiei gằn giọng. “Nhưng chỉ vì tớ không muốn nghe cậu lảm nhảm thêm nữa thôi. Giờ thì đâu?”
“Cái gì đâu?” Kurama ngạc nhiên hỏi.
“Quần áo của tớ đâu?” Hiei kiên nhẫn giải thích. “Cậu không định bắt tớ chạy quanh trong đống đồ ngủ của con người như thế này đấy chứ?”
Kurama bước tới tủ quần áo và lục. “Ờ, quần áo của cậu giờ ướt hết rồi, chưa kể rách nữa. Nên… đây rồi!” Cậu lôi ra một cái áo phông màu xanh sẫm và một cái quần lửng và đưa cho Hiei. “Cậu có thể mượn quần áo của tớ.”
Bộ quần áo cũng lại là kiểu dáng của con người. Hiei nhìn chúng với vẻ kinh tởm không che dấu.
“Nó không cắn đâu.”:Kurama cười.
“Đừng hòng bắt tớ mặc đống đồ của con người ngu ngốc đó. Cứ đưa đồ tớ đây. Tớ sẽ mặc chúng dù ướt hay không cũng mặc.”
“Không.” Hiei trừng mắt nhìn yêu cáo, cái trừng mắt nóng đến mức tưởng chừng có thể làm tan chảy cả sắt. Nhưng như thường lệ, Kurama không lùi bước. “Chúng ướt và rách hết rồi. Tớ sẽ đưa lại cho cậu khi nào tớ vá lại xong.”
“Thế thì giờ tớ mặc cái gì đây???”
“Cái này.” Kurama chìa bộ quần áo kiểu dáng con người ra, và nói thêm. “Không mặc cũng được. Cậu vẫn có thể đi quan trong bộ đồ ngủ kiểu con người đó, cậu biết đấy.”
“Được rồi.” Hiei giật lấy bộ quần áo từ tay Kurama. Cậu yên lặng mặc chúng. Một ý nghĩ cứ ám ảnh cậu. Tại sao lúc nào bên cạnh Kurama cậu cũng như yếu đuối vậy? Một yêu quái Koorime máu lạnh chẳng quan tâm tới ai khác ngoài em gái mình, giờ chợt nhận ra một sinh linh khác đang dần trở nên quan trọng với mình. Hoàn toàn phiền phức và không thể tha thứ được. Bởi vì trong thế giới mà cậu sống, trong cái thế giới mà kẻ yếu không có quyền tồn tại, yêu quí một ai cũng đồng nghĩa với sự yếu ớt, và đôi lúc, còn đồng nghĩa với cả sai lầm phải trả giá bằng cả sinh mạng. Kurama là gì đối với cậu cơ chứ?
Kurama gọi cậu, và Hiei thôi không cố tìm câu trả lời nữa. Giờ cậu phải tập trung tiêu diệt địch thủ tiếp theo của mình, dù hắn mạnh hay là yếu. Cậu sẽ quay lại câu hỏi này sau.
Chapter 2 – You give me a heart attack
Written by: Kal Kally
~*~
“Cái gì nữa đây?” Hiei gắt. “Cậu không tự giải quyết cái tên yêu quái chết tiệt đó được à?” Tất cả bọn họ đều đang ở trong phòng Yusuke. Kuwabara, Yusuke và Kurama đang ngồi trên sàn, còn Hiei đang đứng khoanh tay dựa vào tường.
“Không phải là tớ không thể tự giải quyết được một yêu quái cấp A một mình mà là tớ không thể tìm thấy hắn.” Yusuke giải thích.
“Vì thế mà cậu ấy cần chúng ta giúp đấy Hiei.” Kurama nói thêm vào, cậu nhìn quanh, cố không tỏ ra mình không thoải mái. Quần áo bẩn, truyện tranh nhàu nát và thức ăn thừa rải rác khắp nơi. Nhưng có vẻ ngoài cậu ra thì chẳng ai để ý tới sự bừa bộn của căn phòng cả.
“Rồi, vậy thì làm cho xong đi.” Hiei nói. “Tớ phải tìm ai đây?”
Yusuke gãi đầu. “Đấy mới là vấn đề. Koenma chỉ nói với tớ về một yêu quái cấp A lọt vào Ningenkai tối qua với mục đích xấu. Nhưng thông tin đó chỉ được rút ra từ những tin đồn. Koenma không biết tên yêu quái đó là ai. Vì vậy, chúng ta giờ không biết về sức mạnh cũng như ngoại hình của hắn. Nói ngắn gọn, chúng ta chẳng biết gì về hắn cả.”
“Chỉ biết mỗi một điều hắn là một yêu quái cấp A.” Kuwabara chua chát nói. “Thà hắn là một kẻ cực kỳ mạnh còn đỡ. Giờ thế này mọi chuyện trở nên hoàn toàn nực cười.”
Hiei chẳng biết mình nên làm gì nữa, cười trước câu đùa của Kuwabara hay là phát khóc vì bực bội. Nhưng cậu chẳng bao giờ cười trước bất cứ câu đùa nào, mà cậu chắc chắn cũng chẳng khóc. Vì vậy vẻ mặt cậu không thay đổi. “Thế tớ phải tìm hắn thế nào đây?”
“Có thể cậu thử tìm xem có tên yêu quái cấp A nào trong thành phố không.” Yusuke đề nghị.
“Nhưng Yusuke à.” Kurama nói. “Nếu tên yêu quái đó sử dụng bùa để che đi sức mạnh của mình, nhất là loại cấp cao, thì ngay cả mắt Jagan của Hiei cũng sẽ không thể phát hiện được cấp yêu khí của hắn.”
“Chết tiệt. Tớ quên mất.”
“Và chúng ta cũng không thể cứ đi quanh hỏi bất cứ ai chúng ta gặp xem người đó có phải là yêu quái hay không.”
Yusuke đứng dậy nhìn các bạn mình. “Thay vì chúng ta ngồi không ở đây có lẽ chúng ta nên chia nhau ra thử tìm xem.”
“Nhưng chẳng ai trong chúng ta biết gì về hắn cả, vậy thì chúng ta tìm hắn thế nào đây?” Kuwabara phản đối.
“Đồ ngốc.”
“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Mấy từ Hiei nói làm Kuwabara ngẩng lên và gắt.
“Ôi không, các cậu đừng cãi nhau lúc này.” Kurama cố xoa dịu cả hai người bạn của mình. “Chúng ta cứ đi kiếm một yêu quái có những hành động khả nghi, vậy được chứ? Trong lúc đó, Hiei có thể tìm kiếm bằng mắt Jagan. Dù cơ hội thành công có mỏng manh thì chúng ta cũng phải thử xem sao.”
“Được rồi.” Hiei nói và biến khỏi căn phòng qua cửa sổ. Cậu đã quyết định sẽ tìm ra tên yêu quái theo cách riêng của mình.
Cậu chợt nghe Yusuke nói đằng sau mình. “Cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi hết.” Hiei khịt mũi. ‘Đúng là đồ con người ngốc. Tại sao tớ phải thay đổi chứ?’ Mấy lời tiếp sau làm cậu chú ý và cậu dừng lại. “Tớ không thể hiểu được tại sao cậu có thể chịu nổi cậu ta, Kurama ạ.” Đó là giọng của Kuwabara. Hiei đáp lại một cái cây cách nhà Yusuke khá xa và tháo băng che trán, hy vọng không bỏ lỡ cuộc nói chuyện phía trong phòng.
Mắt cậu nhắm lại và con mắt Jagan mở ra, đưa sức mạnh của nó về phía các bạn của cậu. Cậu cảm thấy hơi tội lỗi khi nghe lén bạn của mình như thế này, nhưng cứ nghĩ đến cái câu hỏi mình tự đặt ra lúc trước, cậu bỏ qua cái cảm giác tội lỗi đó.
‘… bạn bè, như cậu và Kuwabara thôi.’ Kurama nói.
‘Thật sao?’ Yusuke hỏi. ‘Cái cách cậu quan tâm tới cậu ta làm tớ nghĩ tới mối quan hệ còn gần gũi hơn cả tình bạn nữa.’
‘Có thể cậu đúng.’ Hiei không nhìn thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được nụ cười ấm áp của Kurama.
‘Có thể đúng?’ Kuwabara hỏi. ‘Cậu phải biết Hiei có ý nghĩa thế nào với cậu chứ?’
Yêu khí bao quanh Kurama chợt trùng xuống như thế cậu đang buồn. ‘Tớ biết, nhưng điều quan trọng không phải là điều ấy mà là tớ có ý nghĩa thế nào với cậu ta.’
Mắt Hiei chợt bật mở. Cậu sững người mất một lúc, rồi buộc lại dải băng che trán chậm chạp. Lại câu hỏi ấy. Cậu mơ hồ cảm thấy câu trả lời sẽ rất quan trọng, nhưng cậu không biết làm thế nào để có thể tìm thấy nó.
Bất chợt việc tìm kiếm tên yêu quái kia trở tên rất hay ho. Cậu cần một điều gì đó để choáng chỗ hết tâm trí mình. Liếc nhìn về phía nhà Yusuke một lần nữa, rồi cậu biến mất. Nếu ai có nhìn cũng sẽ chỉ thấy thoáng qua một mảng màu xanh và trắng, màu sắc của bộ quần áo mà Kurama đưa Hiei.
~*~
Trời đang tối dần mà Hiei vẫn chưa tìm thấy tên yêu quái bí ẩn đó. Cậu đã đi dọc theo những mái nhà của thành phố cả ngày rồi. Cứ chốc chốc cậu lại dừng lại và kiểm tra cả khu vực bằng con mắt Jagan, nhưng chẳng được gì.
Cậu đã về đến trước nhà Yusuke, nhưng điều đó cũng chẳng vui vẻ gì. Như thế cũng có nghĩa là cậu đã tay không quay lại nơi mình xuất phát. Chợt có tiếng bước chân tiến lại. Hiei vội ẩn mình vào sau những cành lá và cảnh giác.
Cậu cảm thấy yêu khí của Kurama trước khi nhìn thấy yêu cáo. Hiei đáp xuống cạnh Kurama. “Cậu cũng không tìm thấy hắn à?”
“Không.” Kurama trả lời ngắn gọn, hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Hiei.
“Tại sao chúng ta không đợi cho tên yêu quái đó hành động trước?”
Kurama dừng bước và quay lại cậu. “Bởi vì lúc đó thì đã quá muộn. Nhiều người có thể đã bị hại, và vùng này đã có thể bị huỷ hoại.”
“Thì cứ để nó bị huỷ hoại đi. Dù hắn có huỷ hoại gì thì cũng chẳng đáng, bởi sức mạnh của hắn cũng có đáng kể đâu.”
“Mạnh chừng ấy là đủ đề biến Ningenkai thành đống đổ nát rồi. Hơn nữa, nếu hắn muốn ẩn mình thì hắn sẽ không hành động trước.
Hiei đột ngột cảm thấy nguy hiển đang tới gần. Cậu nhảy sang phía trái vừa kịp để tránh mấy mảnh pha lê đen sắc nhọn lao về phía mình. Gần cậu, Kurama cũng đã né tránh, và mấy mảnh pha lê đen khác đâm sâu vào tường nơi Kurama vừa đứng gần.
“Ai?” Kurama đảo mắt nhìn quanh. Trả lời cậu chỉ có sự im lặng, dãy phố hoàn toàn vắng người. Cậu nhảy vội sang bên tránh thêm một mảnh pha lê đen khác và hướng nhìn về phía mảnh pha lê đã lao tới. Kurama gọi dây gai hoa hồng và lao về hướng đó.
Hiei cũng lao về phía đó, nhưng cậu quay ngoắt người lại khi nghe thấy tiếng động đến từ phía sau lưng. Lưỡi kiếm sắc cắt đôi mảnh pha lê đen khi nó chỉ còn cách lưng Kurama một tấc. “Không phải phía đó đâu.” Hiei cảnh báo. Kurama chẳng kịp trả lời vì những mảnh pha lê sắc tấn công họ từ mọi hướng.
Họ tránh và đỡ đòn dễ dàng, nhưng không thể phát hiện được yêu khí của kẻ địch. Hiei thoáng thấy cái gì đó chuyển động bên trái mình và ném một quả cầu lửa về phía đó. Quả cầu lửa va phải vật đó và nổ tung thành hàng ngàn những tia lửa nhỏ. Khi những ánh lửa biến mất cũng là lúc trước mặt họ xuất hiện một tên yêu quái.
Hắn có màu da xanh nhạt. Nhờ đôi tai nhọn và mái tóc dài hắn trông giống yêu tinh của rừng hơn là yêu quái. Hiei nhìn kỹ hơn và phát hiện tên yêu quái này là nữ. “Phát hiện được chỗ tao đang ẩn dấu thì mày cũng có giác quan tinh nhạy đấy.” Cô ta vỗ tay khen.
“Ngươi là ai?” Kurama hỏi. Đợt tấn công cuối cùng đã làm tay áo cậu rách một vệt dài. “Tại sao lại tấn công bọn ta?”
Yêu quái nữ cười lạnh nhạt. “Bọn mày chỉ là những kẻ phản bội. Những yêu quái dám phản bội Makai để làm bạn với con người và quy phục Reikai không được phép tồn tại.”
“Nhưng hoà bình đã được thiết lập giữa hai thế giới.” Kurama nói, hơi ngạc nhiên.
“Chẳng bao giờ có hoà bình hết!” Mụ hét lên và hàng trăm mảnh pha lê hình thành giữa không trung và tấn công họ từ mọi phía. Chúng va phải lưỡi kiếm và roi gai, bật ra và biến mất. “Hơn nữa, bọn trinh thám của Reikai như bọn mày sẽ là vật cản trên đường của tao. Tao sẽ phải xử bọn mày bằng mọi giá.”
“Và mày định làm thế nào đây?” Từ phía cuối phố vọng lại một giọng khác. Đêm đã xuống. Trên con phố tối tăm chỉ còn mấy làn ánh sáng yếu ớt từ linh khí phát ra trên đầu ngón tay Yusuke và số ít ỏi những đèn đường còn chưa vỡ nát dưới cơn mưa pha lê đen. Đến lúc này Kurama và Hiei mới nhận ra cả hai đầu phố đều dẫn vào bóng tối. Nữ yêu quái đã tách biệt đoạn phố này ra bằng những bức tường bóng tối, có lẽ để những người bình thường không lọt vào được.
“Huỷ diệt bọn mày, dĩ nhiên.” Nữ yêu quái trả lời. Có lẽ mụ cũng đã nhận thấy cả Kurama và Hiei đều tránh xa mình ra, nhưng mụ vẫn cười ngọt ngào một cách giả tạo.
“Với cấp yêu khí như của mày à? Ha, tao không nghĩ thế đâu.” Yusuke chĩa tay về phía nữ yêu quái. Làn ánh sáng trắng xanh chói lọi đến mức khó mà nhìn thẳng vào được.
Nữ yêu quái không hề tỏ vẻ tránh né. “Tin hay không là tuỳ, nhung không kẻ nào trong bọn mày có thể chạm được tới tao.”
Yusuke bắn Reigun.
Cùng lúc đó, trên tay nữ yêu quái xuất hiện một tấm khiên bằng pha lê. Khối linh khí trắng xanh va vào nó, và ngay lập tức biến mất.
“Sao lại–“ Yusuke kêu lên ngạc nhiên. Đằng sau cậu, Kwabara nhảy lên và lao tới, chém nữ yêu quái bằng thanh kiếm linh khí của mình. Mụ đưa khiên lên, thanh kiếm của Kwabara chạm vào mặt khiên và cũng biến mất.
“Ra bọn mày qua được kết giới của tao bằng cách này.” Nữ yêu quái liếm mép. “Ra thế. Năng lượng tuyệt lắm.”
“Chết tiệt.” Hiei lẩm bẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người bạn mình. Con mắt Jagan sáng lên mờ nhạt dưới tấm khăn che trán, cậu đã nhận ra yêu khí của đối thủ đã tăng lên dù rất ít.
“Không ổn rồi.” Kurama nói đằng sau cậu.
“Rõ ràng.”
Kwabara đã lại gọi kiếm linh khí lên. “Đừng!” Hiei và Kurama cùng kêu lên. “Đồ ngốc!” Hiei hét lên với bạn mình. “Dùng cái đầu của cậu một lần đi. Nó đang hấp thụ linh khí của các cậu đó.”
“Cái gì? Cậu gọi ai là thằng ngốc?” Kwabara gắt, nhưng vẫn hạ kiếm xuống