Tui toàn tập.... - Chương 4
——-Chap 4 : Tui – ghen .
-8:25- Ngày hôm sau ….
-Loa : Các em học sinh chú ý còn 5 phút nữa là tới giờ nộp bài,
– Tùng tùng tùng,
-Loa : Giờ làm bài đã hết, đề nghị tất cả các em nộp bài Các em được nghĩ giải lao 15’ rồi trở về lớp của mình sinh hoạt với GV chủ nhiệm.
Sau 1 tiếng 30 phút căng não với cái môn toán . . Phù phù, (tui thở phào nhẹ nhõm đó !). Còn phải nói bỏ, bao nhiêu tâm huyết thì ít ra cũng phải trơn tru như vậy chứ … Đi như bay về lớp để gặp cái thằng “khốn nạn” nói tiếng
cảm ơn mới được …
Trời ơi hắn ….. đang nói chuyện với con bé lớp nào ấy nhỉ, lại còn cười toe toét nữa cơ chứ .. Tức thì tức cũng chả được buồn cũng không biết vì sao mà buồn ( cớ gì mà buồn nhỉ ? là gì của người ta mà buồn bất quá cũng chỉ lời nói thôi, hoặc hơn thì 3 hủ yogurt, 1 bữa dạy kèm, hay là 1 nụ hôn đầu tiên… Có mà đầu tiên của tui chứ nó đã chủ động thế thì hun biết bao nhiêu người rồi ) Tui tự nhủ :” này này gì đấy ? ghen à ? có mà điên, 1 thằng con trai đi ghen với 1 đứa con gái vì 1 thằng con trai, vô lý nhá, thế là không có được đâu …..
……. Tùng tùng tùng
– Cả lớp ổn định chỗ ngồi nào – Mai Thanh .
– Cô có 1 tin vui và 1 tin buồn báo cho cả lớp .
– Tin vui trước đi cô ạ,…. ( nháo nhào – nháo nhào )
– Tin vui là 1 tuần nữa nhà trường sẽ tổ chúc cho khối lớp 10 đi dã ngoại 2 ngày 1 đêm ở Vũng Tàu, Chi phí là 250k/1 em . Và phải có cam kết đồng ý cho tham gia của phụ huynh ..
– Thế còn tin buồn ạ ? ( im phăng phắc )
– Khi về, sẽ là buổi họp phụ huynh học sinh thông báo kết quả thi giữa kì của các em ..
Không khí im lặng đến lạ thường còn tui á bình thường thôi cũng tạm gọi là yên tâm với cái bài làm mà tui tin chắc sẽ được điểm cao nhờ …. ( ghét không thèm nhớ tên ).
– Các em có thể ra về, ( cô )
Nó quay sang hỏi tui :
– Thế bé có tính đi không vậy ?(nó)
– Đi làm gì ? (tui)
– Thì đi chơi chứ đi làm gì.(nó)
– Có mún đi thì rủ cái con bé lúc nãy nói chuyện mà cười toe toét ấy . (tui)
– Trời cục cưng của tui ghen với con gái kìa trời, nó là ….. ( tui cắt ngang )
– Là gì có liên quan gì đến tui .
Nói rồi tui bỏ đi thẳng, chẳng để cho nó kịp phân trần tỉ tê gì hết ( tui sao ấy nhỉ ?). Trời ạ, sao cứ đến tuổi này là ai cũng mang trong mình cái cục tự ái to đùng, đã nóng tính lại còn bướng bỉnh thế cơ chứ? Tui rất hiểu điều đó (vì bản thân tôi đang trải qua đây này), Nó trách thì chỉ có thể trách những hormone làm nên tuổi dậy thì mà thôi .
————————————
Tui đi 1 mạch thẳng ra trạm xe bus mà chả lăn tăn nghĩ gì đến nó nữa – Chả chờ nó như mọi khi,…. Xe tới ngồi phịch xuống cái ghế mà đầu óc cứ lung tung ( cái cảm giác này nó khó chịu thật sự đấy ). Nó lại gần tính ngồi kế tui như mọi khi tui quăng cái cặp vào chỗ đấy, nó quay người đi thẳng suốt hang ghê cuối cùng ….. cái thằng đáng ghét thật đấy chả biết thế nào là quan tâm cả . Tùy vậy tui cũng đang tức giận đây này . Thế thôi kết thúc ,…. Mọi thứ kết thúc ….. tới cái trạm gần nhà nó đi xuống mà không thèm ngoái nhìn tui 1 cái. … ( Hix – tui dỗi đúng hay sai ta ? hix tui có lỗi gì mà giận ngược lại tui cơ chứ …. ) không thèm – không iu thương gì nữa hết ….
———–
( Nhật kí – Ngày …tháng … năm )
-10h30-
“cuộc đời mình mới nhàm tẻ và đầy khổ ải làm sao từ khi gặp cái thằng đấy mọi thứ dường như rối tung lên cả cuộc sống dường như chán hẳn khi không bắt gặp nụ cười nó nữa,….: mà thôi hết hôm nay thôi mai mình lại là mình nhớ chưa”
Đóng vội cái quyển nhật kí khốn khổ leo lên giường mà tim sao cứ nhói nhói như thiếu 1 cái gì trong đấy 1 tin nhắn chúc ngủ ngon như mọi lần, hay là thiếu 1 cái cảm giác được yêu thương .
————
-11h30-
Mắt tui còn mở đầy này, nãy giờ tui không biết tui đã đếm bao nhiêu con cừu và đã tự nhủ bao nhiêu lần nữa yêu là như thế này sao ? rung động là thế này sao ? haiz phải chi mình đừng yêu hoặc ít ra mình yêu con chó, con mèo còn hơn là yêu cái thằng đấy ghét qá mà ….. hay là mình gọi cho nó ? Mà giờ này nó đã ngủ chưa nhỉ ? mà mình đang giận nó mà …?
Dẹp mọi suy nghĩ cầm ngay cái điện thoại:
– Thuê bao quý khách đang gọi hiện …. ( tức thật cái thằng này giận mình mà khóa cả điện thoại )
Tui quyết định đi tắm 1 phát cho tỉnh táo, và kết quả là …. trời lạnh ngắt, cái mền không đủ sức níu kéo lại cái hơi ấm …, suy nghĩ làm đầu tui kêu ong ong. Đêm qua là một đêm không tròn giấc, tôi phải thức rất khuya . Ai sẽ giúp tôi đây, một con nhỏ đã vô tình phá ngang tình bạn hay chính cái đứa đã dễ dàng để tình bạn rạn nứt đến thế ? Nửa tỉnh nữa mê, tui nghe thấy :
– Sốt kiểu này mà tăng độ nữa chắc phải nhập viện quá ! ( tiếng mẹ tui )
Ai là người nhập viện nhỉ ? tui nhắm mắt lại trong sự mệt mỏi ….