Tôi ...yêu ông - Chương 9
7.
Tôi có một gia đình mới và hình như mọi chuyện đều tốt đẹp cực kỳ y như cái vẻ ngoài của nó. Ông ba tôi rất chiều chuộng và hiểu rõ tính tình má tôi. Nhiều lúc tôi thấy hơi sờ sợ khi gặp người hạp được ý má tôi. Ôi! cứ nghĩ đến những sở thích quái dị của bà là tôi lại… Thôi thì đó cũng là một cái hạnh phúc mà bà đáng có được. Tôi mừng thay cho bà.
Chuyện gia đình đã ổn, nhưng chuyện của bản thân tôi thì vẫn chưa ổn. Cụ thể là từ khi chuyển đi cho đến giờ, tôi vẫn không thể ngủ tròn giấc được. Tôi không biết tại sao, tôi đoán là do lạ chỗ. Chắc vậy, dù mẹ tôi đã cố bày trí căn phòng mới này cho thật gần giống với căn phòng cũ nhưng… khi bước xuống bếp để lấy thêm nho ăn khuya thì tôi lại cứ có cảm giác buồn buồn và trống trải làm sao. Căn nhà này rất rộng nhưng không quá cô đơn do có hơi thở của 4 người , ba mới , má tôi , tôi và một người giúp việc già nữa. Tôi đâu có cô đơn, tôi đâu phải ở một mình, nhưng tại sao hơn một nữa số nho tươi khổng lồ của ông ta – bác Phước – theo cách mẹ tôi xưng hộ thì đã biến mất có mục đích. Tôi hầu như ăn liên tục bất lỳ lúc nào và ở đâu trong nhà. Sáng dậy, sau bữa ăn sáng, rồi đến trưa trước khi đi học, cho đến chiều tối trước và sau khi ăn cơm. Hay là giờ đây, ăn khuya. Tôi ăn liên tục, không cần biết có đói hay không.Nhiều lúc mẹ tôi cũng đã than rằng chắc phải xây một nhà kính trồng toàn nho không cho tôi quá. Những lúc ấy tôi chỉ cười mà lòng tự hỏi vì sao tôi lại như thế…
“Ê….”
“Cho một trái coi nào, làm gì mà giữ khư khư đống nho thế.”
“Ở nhà còn vài chùm thôi đấy nhá, mày làm ơn ăn ít ít thôi rồi để lại vài trái cho tao.”
“Nè, gớm, có vài trái nho mà làm như của báu í.”
“Đâu có.”
“Còn dám nói không. Hứ.”
“Ê, Thắng, Toàn.”
“A, Huy.”
“Học xong trễ thế?”
“Tại bà cô mắc dịch ấy. Mà thôi kệ bả đi. Tối này làm một cú vi vu nhé.”
“Tao không đi đâu. Má đang đang để mắt, với lại còn ông bố mới nữa.”
“Mày thật… Toàn đi với tao. Tao rủ được mấy đứa kia rồi.”
“Ừ. À, mà thằng Nam có đi không. Dạo này tao thấy nó mất tăm hơi. Cái thằng thật là.”
“Hỏi thằng Thắng đi. Hai đứa học chung lớp ngồi chung chỗ lại hay đi chung. Mắc mớ gì mày hỏi tao.”
“Thắng…”
Hai tụi nó quay lại bắt gặp cái lắc đầu ngán ngẩm của tôi. Từ cái vụ cãi lộn tôi đã không nói chuyện với nó đã 1 tuần hơn. Thế rồi ba ngày nay nó lại bặt tăm tích ngay cả đi học hay điện thoại cũng đều không thấy.
“Nó ốm sao?”
“Không đâu.”
“Mày đến nhà nó đi Thắng.”
“Sao lại là tao?”
“Nhà nó quen mặt mày nhất. Với lại tụi tao còn phải dưỡng sức cho 1 đêm trác tán nữa.”
“Đồ…”
“Thui mừ. Đại ca dễ xương. Tụi tui phải đi roài. Bi e.”
“Ừa Bi … e…”
“Cút đi bọn quỷ ác.”
Chúng thì cười ha ha đi khỏi. Tôi thì mặt hầm hầm đi về. À không, tôi quay lại 180 độ để đến nhà thằng Nam. Đã hai tuần rồi tôi không nói chuyện gì với nó. Đây là kỉ lục của hai chúng tôi rồi, phải gặp nó để ăn mừng cái kỷ lục trời đánh này nữa chớ.