Tình yêu bất tận - Chương 9
Ballad 9: Bối rối
Hôm nay là một buổi chiều như mọi ngày. Trời xanh, mây trắng, gió mát dịu, thời tiết và cảnh vật tốt đẹp vô cùng. Trên đường đi đến chỗ làm, Phong Linh không ngờ nổi chỉ ít phút nữa thôi sẽ xảy ra giông tố.
Bước vào quán bar, Phong Linh nhìn về phía người thanh niên đang nói chuyện với nhân viên trong quán, trong mắt anh hiển hiện rõ kinh hoàng và khiếp sợ. Một gã bồi bàn phát hiện anh, vui vẻ nói to.
“Phong Linh, không ngờ cậu có em trai dễ thương như vậy. Cậu ta đã chờ anh trai suốt mấy tiếng!”
Nhật Minh tiến đến trước mặt Phong Linh, nở nụ cười tươi.
“Anh dọn đi mà không cho em biết địa chỉ, hại em mất nhiều công sức mới đến được đây.”
Phong Linh không nói một lời, quay lưng bước ra ngoài, anh đi vững vàng trừ đôi tay nắm chặt run rẩy phản ánh tâm trạng thật. Nhật Minh ngoan ngoãn theo sau, vui tươi hơn hở, bước chân nhẹ như bay. Hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ gần quán, khá tối.
Phong Linh xoay lưng lại, đối mặt người em trai anh vừa thương vừa sợ hãi. Dọn đến chỗ Hắc Long, anh đã nghĩ tới một ngày nào đó Nhật Minh sẽ tìm đến quán bar Dreamland, bây giờ thật sự bị cậu tìm được. Nhật Minh cố chấp làm anh khổ sở. Cơn ác mộng cứ tưởng thoát khỏi thì ra vẫn quấn quýt lấy anh.
Phong Linh dựa lưng vào bức tường xám, anh cần một điểm tựa để không gục ngã, mệt mỏi nói. “Tại sao tới đây?”
“Mình về nhà đi anh Linh! Nha anh?” Nhật Minh nắm bàn tay Phong Linh, trong đôi mắt là si là mê đắm.
Anh vội giật mạnh ra như chạm phải bỏng, hơi lớn tiếng.
“Lại chuyện này nữa? Đã nói bao nhiêu lần là anh không về! Em không nghe hiểu sao?!”
“Anh à, mình về nhà đi mà. Chúng ta sẽ lại cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ, giống như lúc trước, không có gì thay đổi. Không phải anh từng nói em là người anh thương nhất sao?” Nhật Minh mắt ngập nước, khuôn mặt hiện vẻ thương tâm. Trước đây mỗi lần cậu làm như vậy thì Phong Linh sẽ đầu hàng, ôm cậu vào lòng, chiều theo ý cậu.
Ánh mắt trong veo chỉ chứa duy nhất một bóng hình khiến Phong Linh nghẹt thở. Nhật Minh là đứa trẻ bướng bỉnh đáng ghét, chỉ muốn đạt được thứ yêu thích không cần biết đến hậu quả. Khi anh nói ra ‘câu đó’, phải chăng cậu ta sẽ tỉnh mộng buông tha cho? Hơi ngần ngừ không nỡ làm đôi mắt kia tan vỡ, nhưng rồi anh cắn răng nói.
“Minh, em có hiểu hay không? Thứ tình cảm em dành cho anh là tội lỗi! Là loạn luân! Chính cha em còn không chấp nhận nổi, thì làm sao anh có thể? Em hãy quay về nhà đi, tìm kiếm trong đám bạn của em, những người ngưỡng mộ em một tình yêu thật sự. Coi như anh xin em, làm hơn hãy yêu anh như một người anh trai! Chỉ là anh trai thôi!”
“Em không cần bất cứ ai khác ngoài anh, không có ai kể cả bố thương em hơn anh!” Nhật Minh nghếch cằm bướng bỉnh, trong mắt tràn đầy ý cười. “Còn về bố thì anh yên tâm, ông đã ưng thuận rồi.”
“Cái gì?!” Phong Linh không tin vào tai mình. Làm sao cha dượng anh có thể chấp nhận cái điều ngang trái mà cậu quý tử yêu cầu? Còn nhớ sáu năm trước, chính ông ta khuyến khích và giúp đỡ anh rời đất nước càng sớm càng tốt. Một người đàn ông tư tưởng cổ hủ lại chấp nhận để con trai mình yêu anh trai cùng chung nửa dòng máu? “Thật chê cười. Trò đùa này không vui chút nào, Minh!”
Nhật Minh đắc ý khẳng định. “Không phải đùa, là thật! Dĩ nhiên bố rất cố chấp, nhưng cuối cùng bị em thuyết phục!”
“Anh không tin!” Phong Linh lắc đầu, bức tường cứng rắn lạnh lẽo dường như không thể chống đỡ được nữa.
“Anh à, em nói thật đó. Thế nên anh hãy quay về đi, không có gì cản trở anh về nhà cả.” Nhật Minh tiến gần từng bước, một cơn gió mạnh thổi ào tới sau lưng cậu. Chiếc khăn choàng màu lục mỏng quấn quanh cổ bị gió thổi tung lên cao. Thứ đập vào mắt Phong Linh khiến anh chết lặng.
Làm sao anh có thể không nhận ra? Từ khi nào một người dù trong mùa đông vẫn mặc áo cụt tay như Nhật Minh, lại chịu choàng cái khăn quanh cổ? Vừa vướng víu vừa nóng nực, theo như lời lúc xưa cậu thường kêu ca mỗi khi anh bắt cậu quàng khăn kẻo cảm lạnh. Hiện giờ cái khăn đó không đóng vai trò giữ ấm, nó có một công dụng khác, che giấu.
“Minh! Cổ em….!”
Một vết cắt đã thành sẹo hình lưỡi liềm nằm trên cái cổ thanh mảnh. Vết cắt lưỡi liềm đâm vào mắt Phong Linh, đau nhức. Khoảnh khắc đó anh tưởng như mắt mình đã mù, bên tai nghe Nhật Minh bình thản giải thích.
“Tại bố cứ ép em đính hôn hoài nên chỉ còn cách này. Lúc đầu thì đau lắm, choáng váng và xây xẩm, cả người dần tê liệt, nhưng nghĩ đến không được sống cùng anh thì em không còn sợ gì nữa!”
Âm thanh khuếch tán làm tai anh ù đi, mặt đất dưới chân như nứt ra kéo anh xuống hố sâu đen ngòm. Đôi mắt Hắc Long và nụ cười tinh khôi của Nhật Minh xoay quanh anh như chong chóng, càng lúc càng nhanh cho đến khi hòa làm một. Mảnh trăng khuyết chạm khắc trên tay và cổ, đối xứng đến kỳ lạ, chỉ là một trong hai mờ ảo như bóng trăng qua mặt nước, cái còn lại sâu hơn rất nhiều, mới hơn rất nhiều
Không biết khi nào anh ngồi bệch xuống mặt đất. Không biết khi nào Nhật Minh đã đi. Khi anh tỉnh táo lại nhìn rõ mọi thứ thì xung quanh chỉ còn anh trong con hẻm nhỏ. Phong Linh cất tiếng cười lớn.
“Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha…khụ…ụ!!!!”
Từ cười anh chuyển sang ho khan, ho đến mức gập lưng, ôm ngực, mặt xanh mét để sát vào đất dơ bẩn. Một lúc sau không còn tiếng cười hoặc tiếng ho khan như muốn xé phổi, anh nằm ngửa trên mặt đất, bàn tay che đi đôi mắt, không thể thấy bầu trời xanh mà là bóng tối u ám.
Anh không hiểu khuôn mặt bình thường này có gì hấp dẫn khiến em trai sa đọa, Vampire thì si mê yêu anh.
Anh không thông minh. Không sức mạnh. Không cơ thể đẹp đẽ. Anh khát khao tình thương gia đình, đổi lại là tình cảm loạn luân. Thứ anh có duy nhất là danh hiệu linh mục, thuật sư diệt quỷ. Nhưng không thể giết Hắc Long thì danh hiệu này đáng giá nhắc tới sao? Ngẫm nghĩ, anh buồn cười phát hiện, hai bàn tay vốn trống không, muốn nắm lấy thì nó tuột khỏi kẽ tay trôi đi.
TV……………TV
“Nguyễn Phong Linh, cậu thật sự muốn chuyển công tác đến Áo?”
“Phải.”
“Nơi đây có gì khiến cậu không vừa lòng?” Âm thanh cứng ngắc phát ra từ máy móc.
“Không có, tôi muốn đi vì lý do cá nhân.”
“À, chắc cậu khó chịu vì không bắt được Vampire kia? Đừng tự trách, nó quá mạnh, một mình cậu đương nhiên đấu không lại.”
“Giáo chủ, tôi…” Phong Linh ấp úng, đối diện với lời nói dối của mình làm anh có cảm giác phạm trọng tội.
“Thôi được rồi. Cậu là đồ đệ ưng ý nhất của ta, ta đương nhiên sẽ thực hiện yêu cầu này.”
“Cám ơn giáo chủ!” Phong Linh mừng rỡ gấp màn hình tinh thể lỏng lại. Anh nhẹ thở ra, mọi chuyện lại quay về khởi điểm sáu năm trước. Lần này anh vĩnh viễn ra đi.
Hình ảnh Hắc Long hiện lên trong đầu anh. Hắn từng nói sẽ theo anh đến bất cứ đâu, lời nói này anh tuyệt đối không để hắn thực hiện được. Nghĩ đến cả đời này không còn thấy hắn, ngực anh như bị gì đó chận lại, khó thở, đau đớn. Chính vì cảm xúc kỳ lạ nguy hiểm này anh càng muốn giữ khoảng cách với hắn hơn. Vì anh phát hiện Hắc Long đã chiếm một góc nhỏ trong tim anh, nhỏ thôi nhưng muốn lấy ra đã không thể được. Trước khi tất cả lún sâu hơn, anh phải biến mất.
Anh quá mệt mỏi, không thể gắng gượng vì bất cứ ai. Nhật Minh cũng vậy. Hắc Long cũng vậy. Mặc ai ra sao thì ra. Anh không sức lực nghĩ gì thêm.
Ác mộng…khi nào thì kết thúc?
TV……………….TV
Hắc Long bước vào một quán nước trang trí theo kiểu cổ điển, nhà ngói, cảm giác thôn quê mà bây giờ hầu như không thể bắt gặp trong chốn thành phố đầy kim loại này. Phượng ngồi xuống chiếc ghế mây hắn đã lịch sự kéo ra trước, hai người kêu nước uống, lẳng lặng chờ đợi. Đến khi tách trà nghi ngút khói đặt trước mặt, cô mới ngập ngừng lên tiếng.
“Em và cậu trai đó lúc này có tiến triển gì không?”
“Vẫn vậy thôi, ít nói, dễ nổi giận, mở miệng là như có móc câu. Đó là chuyện đương nhiên khi em là kẻ thù của Phong Linh.” Hắc Long khẽ cười. “Nhưng cậu ấy không còn lạnh lùng.”
“Chị biết em từng chịu nhiều khổ sở để gặp lại Michael…” Phượng ái ngại nói. Nếu cô đứng vào vị trí Hắc Long, cô nghĩ mình sẽ thống khổ đến phát điên. Nhìn người yêu già lão, chết đi, còn bản thân vẫn mãi là hình dạng thanh niên hai mươi tuổi, tâm trạng đó không thể hình dung. Chưa kể khi gặp nhau, phải làm người kia yêu mình. Tổn thương từng cây gai một đâm sâu vào trái tim, nhuộm đẫm máu đỏ không bao giờ ngừng. Mà cô là thủ phạm gây nên mọi tội lỗi.
“Thật xin lỗi.” Ba chữ rất nhẹ chứa đựng nỗi hối hận nặng nề.
Hắc Long khựng lại, mắt mông lung mơ hồ hướng lên bầu trời đầy sao. Một lúc sau hắn thở dài, tiếng thở dài làm khuôn mặt như hằn nếp nhăn ưu tư, một khuôn mặt dấu tích thời gian không thể đọng lại.
“Chuỗi ngày đó không ngờ có thể vượt qua. Nhiều năm như vậy, hận thù xưa kia đều đã quên.”
Phượng cũng thở dài, nói như than.
“Bất cứ ai đều muốn thứ bản thân không thể có được. Bây giờ em đã gặp cậu ta, coi như cũng thỏa ước nguyện. Cậu ta đã quên mất tiền kiếp, hoàn toàn là một con người xa lạ em không hề quen biết, không phải em…nên kết thúc rồi sao?”
Hắc Long cười cay đắng.
“Kết thúc? Như thế nào là kết thúc? Tìm một người khác để yêu? Chị nên nhớ Chúa Trời đã bỏ rơi nhân loại, không Thiên Sứ, Vampire cũng không. Chỉ còn lại một mình em tồn tại mãi với thời gian. Ngay cả chị, sau thời gian nguyền rủa này cũng sẽ quên đi mối liên quan sâu xa giữa hai chúng ta.”
“Hắc Long, chị sẽ không quên!” Phượng kêu lên yếu ớt, lệ ướt đẫm khuôn mặt yêu kiều. Hắn đã nói lên nỗi bất an của cô. Dù hắn sống bao nhiêu ngàn năm thì trong mắt cô vẫn là đứa em trai bé bỏng dại khờ. Cô thật không nỡ để hắn cô độc trên thế gian này. Nhưng giao ước năm xưa đã kết thúc rồi, trải qua kiếp này, cô sẽ không còn nhớ đến bất cứ điều gì, chỉ sống như con người bình thường, không có ký ức tiền kiếp hay phép thuật.
“Nếu là yêu ai đó để rồi nhìn họ chết đi, tìm kiếm một người mới. Vậy thì em thà rằng chọn tìm gặp ‘Thiên Sứ’ của em.” Đôi mắt hắn đen thẫm nhìn xoáy vào mắt Phượng.
Phượng hít một hơi sâu, lau đi lệ, mỉm cười dịu dàng.
“Thật tội cho em.”
Hắc Long khẽ lắc đầu.
“Không, đây là lựa chọn của chính em ngay từ lúc đầu. Cho đến bây giờ em không hối hận.” Nghĩ về Phong Linh, khuôn mặt hắn giãn ra, giọng nói nhu hòa hơn. “May là Phong Linh không ghét em lắm, chịu nấu ăn cho em, để em hôn mà không ra tay giết em thật sự.”
Nhớ đến ánh mắt giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng của Phong Linh, hắn mỉm cười mơ màng. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc buổi nói chuyện, sớm quay về bên anh. Mới không gặp hai tiếng đồng hồ hắn đã nhớ anh không chịu nổi.
Phượng thở dài, thời gian không thể xóa nhòa tình cảm của Hắc Long, khiến cô đau lòng thương cảm.
“Chị hẹn em ra đây là muốn cho em hay một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Hắc Long ngồi thẳng dậy, khuôn mặt lấy lại vẻ nghiêm túc.
“Theo tin tình báo thì cậu trai đó sắp đến Áo.”
“Cái gì?!” Hắn kinh ngạc. “Chị không nhầm lẫn chứ? Làm sao có thể…?”
Hắn hỏi chỉ là mong nhận một lời xác định chắc chắn. Đâu phải hắn không biết một khi Phượng đã nói ra thì chuyện đó là sự thật trăm phần trăm. Hắn không hiểu, lúc gần đây chẳng phải cả hai vẫn sống vui vẻ sao? Hắn không thấy anh có gì khác thường, thậm chí là tỏ vẻ thân mật hơn với hắn. Hắc Long siết chặt nắm tay. Đáng chết. Là Phong Linh sắp rời đi nên bố thí chút tình cảm cho hắn sao?
Phượng giải thích cặn kẽ hơn.
“Bên hãng hàng không cho chị biết trong danh sách chuyến bay có tên Nguyễn Phong Linh. Chị đã xác minh rất kỹ và quả thật không sai. Em có hai ngày làm cậu ta thay đổi quyết định.”
Phượng đứng lên rời khỏi bàn. Cô giang tay ôm hắn vào lòng, khẽ hôn lên trán hắn như một sự an ủi hay chúc phúc, dứt khoát quay lưng bước xuống từng nấc thang, ngồi vào chiếc xe tài xế đã đứng chờ mở cửa sẵn, chiếc xe sang trọng lặng lẽ rời đi. Hắc Long ngồi ngơ ngẩn, hoàn toàn không hay biết cô đã đi từ lúc nào. Môi hắn hé mở, không ngừng lập lại lời nói chỉ mỗi mình hắn có thể nghe rõ.
“Ta lại mất em lần nữa sao…?”
Hắn đầu gục xuống đôi tay đặt trên mặt bàn, cảm giác như bị hút vào hố đen không cách nào gượng dậy. Lại qua một lúc rất lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng.
“Không! Bằng mọi giá ta không để em đi!!!”
Ánh sáng những ngôi sao trên bầu trời đêm dường như trở nên lu mờ trước khi tắt hẳn, cả vũ trụ chỉ còn lại màu đen mênh mông.