Tình yêu bất tận - Chương 5
Ballad 5: Trước lúc giông bão
Thời gian thấm thoát trôi qua hai tháng, Phong Linh quen dần có Hắc Long trong cuộc sống. Đã không còn nổi gai người mỗi khi gọi tên hắn, cả phản xạ ném vũ khí trúng đích cũng tăng tiến nhờ mấy trò sàm sỡ của hắn.
Theo thỏa thuận, việc nhà chia luân phiên khoảng thời gian rảnh giữa Phong Linh và Hắc Long. Thường thì trông hắn có vẻ nhàn hạ hơn, hầu hết công việc dọn dẹp nhà cửa đều là hắn làm. Nhưng mỗi bữa ăn thì một tay Phong Linh nấu, chẳng hiểu sao hắn cương quyết bắt anh xuống bếp.
Phong Linh nhìn đồng hồ treo tường điểm 1 giờ sáng, căn nhà không hơi thở chứng minh vắng chủ nhân. Tắm rửa xong theo lẽ thường anh nên nhắm mắt ngủ, nhưng không hiểu sao hôm nay trằn trọc. Phong Linh bật người dậy đi xuống lầu, bán nằm trên ghế dài, lật sách, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Mắt nhìn chữ mà tâm trí anh nghĩ về hắn. Hắc Long chưa khi nào về trễ như vậy, bình thường hắn luôn xuất hiện ở quán bar rồi hai người cùng về, hoặc ngồi nơi phòng khách tươi cười chào đón khi anh mệt mỏi mở cửa. Nghĩ lại thì lúc sáng sớm hắn rời nhà có vẻ vội vã, chẳng biết hắn có gặp chuyện gì không?
Phong Linh lắc mạnh đầu xua đi cảm giác lo lắng tội lỗi. Hắc Long là Vampire, hắn không hại người thì thôi chứ ai làm gì được hắn. Anh phải nên căm ghét hắn, không được yếu mềm để những cảm xúc không cần thiết khác xâm chiếm. Phải rồi, không chừng hắn đang gây hại cho con người vô tội nào đó. Càng nghĩ anh càng tự trách mình quá mất cảnh giác, đáng lẽ phải theo dõi hắn chặt chẽ, anh là người duy nhất có thể kiềm hãm con quái vật đó. Càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Tiếng mở cửa và bước chân nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy tưởng ngày càng đen tối của Phong Linh. Anh thở phào nhẹ nhõm, vờ chăm chú đọc sách.
“Về rồi à.”
“Ừ.”
Phong Linh nhận ra giọng hắn lạnh lẽo hơn bình thường, đang nghi hoặc thì chuông điện thoại reo vang. Anh nhoài người nhấc ống nghe lên, không quên mình đang ở nhà ai nên nói.
“Đây là nhà Vương Hắc Long, xin hỏi ai vậy?” Chờ mãi không thấy người kia lên tiếng, anh lịch sự nhắc lại. “Xin hỏi kiếm ai?” Đầu dây bên kia vẫn im lặng, anh bực bội gắt. “Kiếm ai hả? Không nói tôi cúp máy!”
Phong Linh nhíu mày nghiêng tai lắng nghe, đầu dây bên kia vẫn không tiếng động. Rồi âm thanh ‘tút, tút’ như còi xé chọc thẳng vào màng nhĩ anh. Phong Linh bực bội gác máy, Hắc Long lên tiếng.
“Là ai?”
“Không biết!” Chợt nhận ra mình gắt gỏng vô lý, anh thêm câu sau. “Chắc là điện thoại phá rối, mấy người rảnh rỗi hay làm chuyện vớ vẩn.”
“Ừm.”
Phong Linh ngẩng đầu lên, tròng mắt bỗng thu hẹp, gấp giọng hỏi.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.”
“Không có gì mà quần áo thế này?” Phong Linh đứng dậy bước tới trước mặt hắn.
“Hơi sơ ý chút.” Hắc Long né tránh ánh mắt tra xét của Phong Linh. “Khuya rồi, nên đi ngủ.” Nói xong hắn bỏ đi lên lầu như chạy trốn.
Dĩ nhiên Phong Linh không tin. Làm gì có chuyện hắn sơ ý đến nỗi quần áo rách mấy chỗ thêm dính bùn, khác hẳn ngày thường hình tượng lịch sự thanh tao, xem bộ dáng hắn rất mệt mỏi. Anh tò mò muốn biết thế lực nào gây được vết rách trên quần áo hắn, còn làm hắn có vẻ chật vật. Tuy nhiên xem hắn hôm nay trốn tránh thì hiểu dù hỏi cũng chẳng nhận được câu trả lời. Không biết nên mừng hay khóc, sau một khoảng thời gian sống chung làm anh đại khái hiểu tính nết Hắc Long. Anh luôn băn khoăn, dọn đến sống cùng hắn có phải sai lầm? Con người khác gỗ đá, ở lâu tất nảy sinh tình cảm, nhất là khi Hắc Long tỏ ra đầy ‘tính người’. Nếu hắn không là Vampire, có lẽ là người duy nhất khiến anh thấy thả lỏng, anh và hắn hòa hợp hầu như không cần lời nói. Anh tiếc nuối, trời cao trớ trêu, chính tay anh sẽ phải hủy diệt nơi chốn khiến bản thân an tâm. Khi thời khắc đến, anh thật có thể thẳng tay chấm dứt sinh mệng của hắn sao? Phong Linh nghĩ, chỉ có thể chờ đợi đến lúc đó mới biết được, còn bây giờ tất cả chỉ là suy đoán không chính xác. Chỉ mong sao thời gian chậm rãi trôi.
TV……………..TV
Những ngày kế tiếp Phong Linh sống trong bực bội, đến lúc không chịu nổi nữa anh hét lên qua ống nghe điện thoại.
“Làm gì cứ nhá máy hoài vậy hả?! Đồ điên!!!”
Thô bạo quăng ống nghe xuống, anh trừng mắt nhìn kẻ ngồi đối diện vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. “Cười cái gì?”
“Lúc nãy cách em nói chuyện hoàn toàn không giống linh mục.” Hắc Long lắc đầu, đáy mắt có ý trêu chọc.
“Tôi là người chứ đâu phải thánh nhân? Suốt ngày điện thoại reo chuông ầm ĩ, bắt máy thì đầu dây bên kia im lặng, không nổi khùng mới lạ!” Anh hậm hực đứng dậy đi tới tủ lạnh uống hết chai nước mát.
Hắc Long điềm nhiên nói. “Vậy hủy nó đi.”
“Rồi lấy gì Hắc Long liên lạc?”
“Không sao, ta có cách.”
“Nhưng làm vậy cũng không giải quyết dứt điểm.” Phong Linh ngồi xuống ghế đối diện Hắc Long, sắc mặt anh nghiêm nghị như cảnh sát hỏi cung phạm nhân. “Nói thật đi, ngươi đã gây ra thù oán gì với người ta?”
“Thù oán gì mới được chứ?” Hắc Long cảm thấy đề tài thú vị.
“Thì tình thù.”
“Hả?”
“Có thể ngươi đã dụ dỗ mấy cô gái, đàn bà có chồng, sau khi lừa tình xong thì phủi tay bỏ đi.”
“Từ đâu Phong Linh suy ra lý luận này?” Khóe môi Hắc Long máy động.
“Mấy chuyện nhá máy thường các cô gái hay làm, chứ đàn ông ai rảnh rỗi vậy? Cộng thêm tính cách ngươi có chuyện gì không dám?!” Phong Linh lườm hắn.
Lần này không nhịn nổi nữa, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo. Phong Linh hơi quê tống cái gối bay vào mặt hắn, hét cho đỡ ngượng.
“Bộ tôi nói không đúng sao?!”
“Sai hoàn toàn.” Hắc Long ho khan, lâu rồi hắn không cười thoải mái như vậy. Đúng là chỉ có anh mới khiến hắn nở nụ cười thực sự, trong lòng dâng lên niềm trìu mến khó tả.
“Vậy chứ sự thật chuyện này là sao?” Phong Linh thận trọng dò hỏi.
Nhưng Hắc Long không mắc bẫy, hắn đứng lên vươn vai nói.
“Chuyện không liên quan đến em. Ta đi ra ngoài đây.”
Phong Linh tức giận, hắn luôn tìm cớ tránh né mỗi khi anh hỏi tới, thật ra hắn đang giấu chuyện gì? Có phải hắn đang lên kế hoạch làm hại nhân loại nên không muốn anh biết? Phong Linh lắc đầu, trông bề ngoài hắn kha khá nhưng bên trong chẳng khác nào tên lập dị, không đến mức nguy hiểm như thế.
“Phong Linh này.” Hắc Long đã mặc áo khoác chuẩn bị đi.
“Gì?” Anh đáp cộc lốc, trong lòng có chút giận dỗi.
“Từ nay nên hạn chế ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Thời buổi nguy hiểm, tạm thời đừng đi lung tung.”
“Ngươi xem Phong Linh này như con gái sao?” Trầm giọng nguy hiểm.
Hắc Long đương nhiên biết anh là người có tự trọng rất cao, cười ngọt nói vuốt. “Không phải, chỉ là ban ngày cũng dễ xảy ra những vụ phạm tội. Dù là con trai hay con gái lúc này không nên ra đường vào thời gian này.”
“Cảm ơn lòng tốt. Tuy tôi mạnh bằng Hắc Long nhưng đối phó người thường thì dư sức.” Phong Linh nói mát mẻ.
Hắc Long cảm thấy tiếp tục tranh luận chỉ dẫn đến tình hình căng thẳng, hắn nói đơn giản. “Cẩn thận vẫn hơn.”
Phong Linh trầm tư nghe tiếng động cơ xe xa dần, anh đang suy nghĩ những lời hắn nói. Không phải vô cớ Hắc Long can thiệp vào lối sinh hoạt của anh, nhất định có chuyện gì đó. Anh nhớ hắn là ông trùm một băng nhóm, không chừng có vụ việc nghiêm trọng nguy hiểm, hắn sợ anh bị dính vào. Nghĩ thế nhưng anh không chắc mình đoán đúng hay sai, tốt nhất cứ giữ nếp sống như cũ, chuyện gì tới sẽ tới.
TV……………….TV
Hàng ngày Phong Linh vẫn tới quán bar làm việc, con đường quen thuộc mấy lúc gần đây trở nên là lạ. Danh hiệu thuật sư số một của anh đâu phải đồ giả, vốn đã sớm phát hiện có kẻ theo dõi mình nhưng anh không lật mặt vội, kẻ theo dõi không gây nguy hiểm thì anh lười ra mặt. Cho đến một ngày, đang bước đi trên con đường đến chỗ làm, bỗng Phong Linh quay phắt người lại, dưới mặt đất, những cái bóng đen dài chao đảo. Anh chạy tới trước, vừa kịp chặn đầu dồn những kẻ theo dõi vào ngõ cụt. Khắp người tỏa ra sát khí, anh lạnh lùng hỏi.
“Các ngươi theo dõi ta làm gì?”
“Bộ đường này của riêng một mình mày sao?” Một tên trong bọn cứng đầu nói, lập tức ba tên còn lại tán đồng theo.
Phong Linh nhếch môi cười lạnh, anh cảm thấy mình dần bị Hắc Long ảnh hưởng, cụ thể là cái nhếch môi hiện tại. Anh lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến hắn, phải giải quyết xong vụ này. Anh chạm nhẹ vào bờ tường, lập tức trên đó hằn dấu bàn tay sâu cả tấc, không hề có gạch vụn bể ra, cứ như bàn tay vốn là hoa văn khắc trên bức tường, bụi trắng bay lả tả rơi xuống chân anh. Mấy tên mặc đồ đen sợ xanh mặt, càng nép người vào bức tường sau lưng, đường ra đã bị chặn. Phong Linh biết việc đe dọa đã có hiệu quả, lại lần nữa hỏi.
“Tại sao các người theo dõi ta? Là ai sai phái?”
“Là đại ca kêu chúng tôi âm thầm bảo vệ.” Một tên đáp, nói có phần lễ phép hơn trước.
“Đại ca? Thì ra là đám chó săn.” Phong Linh lẩm bẩm, chợt cao giọng. “Nói, đại ca các ngươi là ai?”
“Là một vị đại ca vô cùng vĩ đại, có quyền lực nhất thành phố này, thông minh tuyệt đỉnh, tuấn tú siêu cấp…”
“Dài dòng quá, tên là gì?” Phong Linh nhíu mày.
“Tên của đại ca là…”
TV……………..TV
“Hắc Long!!!”
“Ồ, sao hôm nay về sớm?” Hắc Long đặt tờ báo xuống, chăm chú nhìn vẻ mặt tức giận cực độ của Phong Linh. “Có chuyện gì vậy?”
“Chính là ngươi sai người theo dõi?!”
Hắn nhướn mày, vốn không mấy tin tưởng bọn chúng sẽ theo dõi anh được lâu đến hôm nay, năm ngày. Nhưng lũ vô dụng đó bại lộ thì thôi đi, còn dám khai hắn ra, đợi lúc rảnh sẽ huấn luyện lại đám vô dụng.
“Nói đi chứ! Là ngươi phải không?!” Phong Linh nôn nóng quát tháo.
“Theo dõi thì khó nghe qua, họ chỉ là người bảo vệ em thôi.” Hắn điềm tĩnh nói, phớt lờ bộ mặt bây giờ không khác gì hung thần trước mắt.
“Bảo vệ? Tôi không cần!!!”
“Biết em sẽ nói vậy nên ta mới ra lệnh chúng làm một cách ‘âm thầm’, tất cả đều vì tốt cho em thôi.”
“Tôi mặc kệ. Từ nay không được để ai theo đuôi tôi nữa, nếu không tôi gặp tên nào là đập tên đó!” Phong Linh thật sự phẫn nộ. Hắn quá coi thường anh, một Vampire mạnh như hắn có lẽ anh đánh không lại, nhưng chẳng lẽ hắn xem anh yếu ớt như cô gái cần vệ sĩ hay sao? Chỉ nghĩ đến đó anh đã điên tiết nghiến răng.
“Em hãy bình tĩnh nghe ta nói, ta biết em rất mạnh nhưng một mình không thể chống lại số đông…”
“Đừng nói nữa! Bảo lũ theo đuôi đó cút hết!”
“Được, ta sẽ kiếm những kẻ tài năng hơn, ít ra không để em phát hiện tung tích.” Hắn gật đầu. Nụ cười của hắn trong mắt Phong Linh không khác nào cái nhếch mép trêu ngươi. Anh siết chặt nắm tay, môi run run gần như phun ra hỏa.
“Hắc Long! Muốn đối đầu với tôi?” Mắt Phong Linh ẩn hiện tia sáng màu tím chói mắt, biểu hiện đã tức giận đến cực độ.
“Tất cả chỉ vì tốt cho em.” Hắc Long cắn răng không đi nhìn màu tím yêu thích.
“Thử xem đám người đó theo được bao lâu!!!”
Phong Linh vung tay đấm bể bức tường bên cạnh phát tiết tức giận, xoay người đóng mạnh cánh cửa. Hắc Long cũng không vui sướng gì hơn, ôm đầu rầu rĩ. Lần đầu tiên hắn chọc anh tức giận đến vậy, nhưng hắn vẫn giữ quan điểm như cũ, tất cả vì sự an toàn của Phong Linh.
TV……………….TV
Mấy ngày kế tiếp là địa ngục với Hắc Long. Phong Linh xem hắn như không khí, không vẻ mặt tức giận, không lời nói khắc nghiệt, không cử chỉ giận dữ. Mặc kệ hắn khiêu khích thế nào, mi mắt anh không nâng một chút, coi hắn là người vô hình. Lâu rồi hắn không cảm giác nhói tim khi bị người yêu phớt lờ, có chút thú vị và nhớ nhung. Nhưng hắn tận hưởng nó được một tuần thì hết chịu nổi, hắn thà nghe những lời càu nhàu, quát mắng từ anh còn hơn tình trạng bây giờ. Nhưng cả hai người đều là kẻ bướng bỉnh, anh với lòng tự trọng cao ngất, hắn vì lý do an toàn cho anh, không ai chịu nhân nhượng. Tình trạng chiến tranh lạnh cứ kéo dài mãi nếu không có một ngày Phượng bỗng đến tìm hắn.
“Làm gì sắc mặt khó coi vậy, Hắc Long? Chị bước vô công ty thấy ai cũng nơm nớp lo sợ như sắp bị lôi ra tử hình.” Phượng thở dài. “Vụ em cãi nhau với Phong Linh chị cũng có nghe nói đến, không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.”
“Làm sao biết?” Hắc Long kinh ngạc.
Phượng nở nụ cười kiêu ngạo.
“Em quá coi thường mạng lưới tình báo của chị, cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra thôi.” Cô trở lại nét mặt nghiêm chỉnh. “Chị khuyên em hãy mau chóng đi năn nỉ người ta, sắp tới giờ hành động then chốt. Có nhiều mưu mô xảo trá còn đáng sợ hơn sức mạnh nhiều, Phong Linh không thể đối phó nổi đâu.”
Hắc Long ngẩn người ra, một lúc lâu biểu tình của hắn thả lỏng. “Chị nói đúng, em phải ở bên cạnh bảo vệ cậu ta.”
“Chị có quà cho em đây.”
“Là gì vậy?”
“Một thứ rất có ích trong hiện tại.” Cô mỉm cười tinh quái.
TV…………………..TV
“Phong Linh, chờ đã!”
Như mọi hôm, anh đi lướt qua hắn, nhưng lần này hắn níu tay anh giữ lại. Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn.
“Ta có chuyện muốn nói.”
Phong Linh không giật tay ra, sự im lìm của anh khiến hắn căng thẳng.
“Ta sẽ không sai người theo em nữa.”
Anh vẫn lặng thinh, hắn cuống quýt gần như là quỳ xuống van nài.
“Em hãy mở miệng đi, trách mắng cũng được. Là ta sai, ta không nên không tin tưởng em, ta biết lỗi rồi. Xin em đừng giận nữa, ta không thể chịu đựng tình trạng này kéo dài thêm! Cầu xin em đấy!”
Trầm mặc một lúc lâu đến mức Hắc Long chảy mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hồi hộp lo sợ liếc mắt nhìn người trước mặt không có biểu tình.
“Buông tay ra, định nắm hoài sao?” Rốt cuộc Phong Linh đã mở miệng, âm điệu như trước kia thường nói với hắn, có chút cộc cằn.
Hắc Long mừng rỡ nở nụ cười mà ai nhìn vào cũng tưởng tất cả may mắn, hạnh phúc đều rớt trúng người hắn. “Hay quá, em đã chịu nói chuyện trở lại!”
Anh giật tay ra che khuất cánh môi hơi cong lên. Hắc Long có quá nhiều bộ mặt. Khi thì lạnh lùng, lúc lại xốc nổi, hoặc như trẻ con giống bây giờ. Đâu mới là con người thật của hắn? Càng sống gần hắn lâu dài, càng biết thêm về hắn, Phong Linh càng thấy hoài nghi định kiến của mình. Vampire và quái vật có phải đều đáng giết không? Khi mà chúng cũng có cảm xúc, tình cảm vui buồn như con người? Suy nghĩ đến thoáng qua trong đầu vội vã bị xua tan, anh không nên hoài nghi, nếu quái vật không lầm lỗi thì tại sao con người phải sợ hãi muốn tiêu diệt chúng?
“Gớm quá đi! Nói mấy câu sến chảy nước, cứ như chúng ta là một đôi người yêu!” Phong Linh cau mày nhăn mặt.
Hắc Long chẳng chút phật lòng, cười tươi nói.
“Thì đúng là ta yêu em mà.”
“Im miệng đi!” Anh nạt nhẹ. Hắn bỗng đưa đến trước mặt anh một túi nhỏ, anh tò mò quan sát nó. “Cái gì vậy?”
“Điện thoại. Tặng em.”
“Tại sao? Tôi không cần.”
“Em có nó sẽ dễ dàng liên lạc hơn.” Hắn vừa nói vừa giúi cái túi vào tay anh. Phong Linh nhìn vẻ mặt khẩn thiết của hắn, cuối cùng thở dài nhượng bộ.
“Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu cái gì?”
“Bao nhiêu tiền, để tôi còn trả lại.”
“Cái này là ta tặng em, không cần phải trả tiền.”
“Tôi không thích nhận không đồ của ai. Thôi, tôi không lấy đâu.”
Bó tay trước sự bướng bỉnh của Phong Linh, hắn đành nói. “Ba triệu.”
“Gì rẻ vậy?” Anh thật sự kinh ngạc, làm gì có cái điện thoại trông mới tinh chỉ đáng giá ba triệu? Anh cầm cái điện thoại lên nhìn, loại nắp trượt, màn hình rộng, siêu mỏng, gọn nhẹ nằm trong lòng bàn tay. Kiễu mẫu khá đẹp, tuy không biết có thu sóng mạnh không, nhưng chắc hẳn là loại tốt nhất. Tuy không quá rành về điện thoại nhưng anh suy đoán cái điện thoại này giá ít nhất phải hơn chục triệu. Anh không vạch trần gian trá, đơn giản nói.
“Mai tôi chuyển tiền vào tài khoản.” Phong Linh quay lưng đi lên lầu.
Hắc Long thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa điện thoại cho Phong Linh cầm có chức năng định vị, chỉ cần anh mang theo bên người thì dù ở hành tinh khác hắn cũng biết rõ vị trí. Bề ngoài nó giống hệt điện thoại bình thường, đối tượng bị theo dõi dù kiểm tra thế nào tuyệt đối không thể phát hiện điểm khả nghi. Phượng nói cái này Iris phát minh để tiện coi chừng Vĩ, trên thế giới không có cái thứ hai, cậu đặc biệt làm cho cô, rồi cô tặng lại hắn. Vậy là bây giờ hắn không phải cử người bám theo anh, vừa lộ liễu vừa khiến anh khó chịu. Hắc Long đắc ý mỉm miệng cười.
Phong Linh hoàn toàn không hay biết, dù có vùng vẫy bao nhiêu vẫn không thoát nổi miệng sói.