The Moth (Bướm đêm) - Chương 14
Chapter 14.
Sophia ngồi kế bên Tiến, nhưng trong lúc này, anh chàng không dám hé môi lấy đến một lời. Mặt anh nhăn nhó liên tục, và chốc chốc lại quay sang ngắm nghía khuôn mặt đầy hắc ám của anh “tài” đang đi cùng mình. “Mình nghĩ là mình làm đúng. Nhưng sao cái hậu quả mình nhận được không chút êm thắm gì hết vậy trời.” Sophia nghĩ thầm. Anh lại quay sang nhìn Tiến, ngay lúc này anh bắt gặp một ánh mắt đầy lửa như muốn nuốt chửng lấy, không còn cách nào khác, Sophia đành cười giã lã rồi quay sang hướng ngược lại, nhìn ngắm những người đi lại trên đường. Lòng không chút yên ổn.
“Tại sao An lại làm như thế?”
“Làm như thế… là… mà ai biết, cậu ta quyết định sao thì là ý cậu ta, làm sao tớ này nọ được chứ.” Sophia vẫn còn giữ lại cho mình chút đanh đá sót lại, nhưng rồi cậu cũng xìu xuống khi trông khuôn mặt không chút gì gọi là vui vẻ của Tiến, cậu đành xuống nước. “Mà thôi, giờ cậu lo mà đi kiếm người yêu mình đi. Mấy cái chuyện này từ từ hãy giải quyết. Xong việc thì muốn làm gì thì làm. Mệt quá đi!”
“Bao lâu rồi?”
“Bao lâu gì?”
Đường xá đông đúc khiến Tiến không thể phóng nhanh hơn được nữa. Lòng cậu như lửa đốt, mồ hôi rịnh ra cả lnogf bàn tay. Mỗi khi đến cột đèn giao thông, ai mà xui xẻo lỡ chạy chậm một tí khi tín hiệu chuyển từ đỏ sang xanh là đã bị Tiến bóp kèn inh ỏi. Đôi mắt sắc như dao, kèm theo khuôn mặt lạnh lùng, Tiến nhìn Sophia đầy hâm dọa, cái hâm dọa khiến nạn nhân cảm thấy bất an thật sự, và chỉ biết khép nép chiếm một phần nhỏ không gian nơi ghế cậu ngồi.
“Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi. Mà tại sao như thế?”
“Gì chứ, có một lần à. Lần này lần thứ hai nè.” Sophia “táp” lại ngay tức thì. Và sau khi xả xong câu nói, cậu lại tự phạt mình khi lại vô tư châm thêm xăng vào đám cháy thay vì phải phổi khí cacbonic vào. “Mà thôi, cậu lo lái xe kìa, giờ này đường đông xe cộ lắm, cẩn thận giùm. Gì thì gì, chứ cậu cũng phải bình tĩnh đó nha. Không được la lối lớn tiếng, có gì thì về nhà hãy giải quyết nha.”
.
.
.
An mỉm cười thoải mái, cậu đưa tay lên đặt trên môi để tự thưởng cho mình một nụ hôn. Nhanh nhẩu khoác chiếc áo sơ mi trắng mỏng lên tấm cơ thể săn chắc, An bước tới bên chiếc gương đặt ở góc phòng và chăm chú săm soi lại vẻ điển trai của mình trong đó. Khi đã chỉnh tề quần áo, An bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Câu vui vẻ, ca hát và nhịp nhàng bước từng nấc xuống nhà dưới. Đi dọc theo phòng khách ra cửa, câu không quên ngoái lại nhìn vẻ đẹp của căn nhà. Một căn nhà được sơn phết màu vàng chàm kì lạ, những thứ trong nhà đều mang một màu đất giản đơn, những chiếc kệ đặt sát nhau lên xuống đầy ngẫu hứng sát tường, kể cả bộ ghế đặt giữa phòng, hay tủ đưng ly tách đều đồng nhất một màu như thế. An rón rén bước tới bên giá để sách, cậu với lấy cây bút lông gần đó và vẻ một chút hình họa gì đó lên một khung ảnh. Cảm thấy dễ chịu và lòng đầy thoải mái, An cười giòn giã đúng kiểu của mình rồi bước ra khỏi cửa. Ngày lúc ấy, cậu gặp ngay vẻ mặt đầy giận dữ của Tiến phía sau song sắt bên ngoài cổng. An cười thích thú, cậu vẫn giữ cảm xúc đó trên khuôn mặt, từ tốn bước ra và mở cửa cho Tiến vào.
“Nó đâu?” Tiến gầm gừ ghê tợn.
“Nó nào?” An hỏi lại đầy vẻ khiêu khích sự kiềm chế của Tiến.
“Thằng đó đâu?”
“À à… Sophia kể cho anh nghe hết rồi hả. Cậu ta chỉ điểm cho “địch” tới đây càn quét luôn rồi.” An vẫn hí hửng cười đùa với người yêu, mặc cho ngay lúc này anh chàng Tiến có nổi cơn tam bành lên tới mức độ nào. “Ê tên kia, chơi vậy là không tốt nhé!” An nhướn mắt nhìn Sophia đang vẫn rất lo lắng dõi theo cuộc nói chuyện giữa hai người bạn của cậu.
“Xong rồi hả?” Tiến nói cộc lốc.
“Ừ, xong rồi.” An khoanh tay đứng nhìn Tiến cười thích thú. “Nói chung là cũng tạm được. Cha anh cũng đã nhận được thứ ông ta cần, và em thì cũng làm xong thứ em muốn. Tuyệt cả hai mà.”
Tiến như một tên côn đồ không còn biết gì hết. Cậu vồ lấy An, và giơ cả nấm đấm lên như muốn đập vào mặt kẻ kênh kiệu đang nói chuyện với cậu. Rất may, Tiến vẫn còn kiềm chế được, anh buông lỏng người yêu, và thả tay xuống, mặc dù tay vẫn giữ chặc nấm đấm. Tiến xô An sang một bên, rồi hồng hồng bước vào nhà. Căn nhà nhuốm một màu khác lạ, nhưng cái kẻ sở hữu nó thì không có gì là mới mẻ, vẫn là kẻ mà Tiến không bao giờ tha thứ, người được cậu gọi là Cha, nhưng giờ đây không khác gì là kẻ thù.
“Cậu bình tĩnh thiệt nha. Phục cậu lắm nha. Trước mặt tên hùm dữ đó, tớ không dám hó hé gì hết. Vậy mà cậu còn dám bỡn cợt với cậu ta. Mà cậu gan lắm, làm chuyện có lỗi, mà còn cao hứng khiên khích tính”hoạn thư” trong người hắn nữa.” Sophia xít xoa nói trong sự đan xen giữa ngưỡng mộ và lo lắng.
“Cậu yên tâm, Tiến xuống ngay thôi.”
Không bao lâu, Tiến đã quay trở lại. Khuôn mặt anh chàng vẫn chưa có vẻ gì là hả hê hay nguôi giận sau khi bước vào căn nhà đó. Chí ít, thái độ Tiến đối với An có phần mềm mỏng hơn. Anh chàng mở cửa cho An bước vào, rồi quay xe, chạy một mạch về nhà. Cả đoạn đường, không ai nói với nhau một tiếng nào. Cái không gian rơi vào im lặng một cách đáng sợ.
.
.
“Sophia, giờ cậu về được rồi. Có gì khi khác, mình giải quyết luôn việc kia nhé.” An nháy mắt với cậu bạn.
“Ừ, phải vậy chứ.” Sophia vui vẻ mỉm cười với An, ngay sau đó cậu quay sang nhìn Tiến vẻ khuyên can nghiêm trọng lắm “Cậu thì cứ từ từ nhé, chuyện gì cũng giải quyết ổn thỏa được. Không có được động tay động chân nhé. Câu làm sao coi được thì làm đó.”
An cười nắc nẻ, cái giọng cười giòn giã khiến cho nạn nhân phải quê cứng mình phải trỗi lên. Thay vì xấu hổ, Sophia không hiểu gì ráo cái cười của An vào lúc này. Cậu cứ cho rằng An đang sợ quá mà phát điên. Sophia tạm biệt hai cậu bạn rồi lã lướt bước vào nhà.
“Về nhà nhé, hoangtu7inch!”
“Để làm gì?”
“Làm tình!”
An lại nhe răng cười như một tên điên. Cái giọng cười của cậu giờ không làm cho Tiến cảm thấy thoải mái hay thú vị gì cả, ngược lại nó khiến cậu cảm thấy bực bội và như muốn nổi cơn khùng đang cố kiềm chế. Tiến đập mạnh tay xuống ghế, cậu quay qua sau nhìn An đầy khó hiểu.
“Em vui lắm à!”
An lại mỉm cười, gục gật đầu. Tiến lắc đầu bỏ cuộc. Anh chàng lại lái xe tiếp tục. Không khí lại rơi vào im lặng đầy đáng sợ.
.
.
Vừa vào tới phòng, An đã nhanh chóng ghì chặt lấy Tiến và đẩy cậu té nhào xuống giường. Tiếp sau đó, An cởi nhanh chóng hàng cút trên áo người yêu, và ném phăng nó xuống đất. Cậu đặt một nụ hôn cuồng nhiệt như điên loạn lên môi của Tiến, rồi từ từ, cậu liếm dọc xuống cổ người yêu. An dừng lại nơi vòm ngực săn chắc của Tiến, lại cuồng nhiệt như điện loạn, An ngấu nghiến chiếc vú se sắc của Tiến khiến người tình phải rên lên vì cảm giác buồn, và đê mê sung sướng. An lại liếm dọc xuống dưới, càng lúc càng tiến sâu hơn, và tìm kiếm thứ nồng nàn ẩn khuất không xa. Tay An nhanh nhẹn, rồi chẳng mấy chốc cậu cũng ném chiếc quần của Tiến sang một bên và đang ham muốn chiếm hữu cái thứ cương cứng hùng dùng gọi mời cậu. Ngay trước khi An định ngậm cậu hoàng từ ấy vào miệng, Tiến nắm chặt hai bên bắp tay người yêu và kéo cậu lên nằm sát mình.
“Nói anh nghe đi, chuyện này là như thế nào?”
“Anh đã thấy hết rồi mà. Anh cần gì phải hỏi nữa chứ.” An mỉm cười nhìn Tiến.
“Nhưng tại sao lại như thế. Tại sao em lại làm như thế?” Tiến đang cố đẩy mọi thắc mắc trong đầu cậu ra mà bắt buộc An phải trả lời. “Chuyện gì đã diễn ra, và tại sao em lại làm như vậy? Sophia nói em đã từng với ông ta một lần. Có đúng không?”
An trố mắt nhìn Tiến, cậu đang chuyển từ thích thú sang ngạc nhiên, rồi lại quay trở về với cảm giác thích thú khi thấy Tiến dồn dập hỏi cậu về vấn đề như thế này. An hiểu, An biết Tiến rất yêu mình, và làm sao không ghen, không giận khi nghe được người yêu mình đã ăn nằm với một gã khác, đó lại là cha của mình. Sao lại có thể hiểu khi cậu tận mắt chứng kiến một cảnh thật sự khó tin khi mà cậu đi bắt ghen. An khục khịt cười nhìn Tiến, cậu chồm tới, hôn nhẹ lên chiếc mũi bướng bĩnh của Tiến, rồi thì thào vào tai người yêu. Một lúc sau đó, cả hai quấn lấy nhau và yêu nhau nồng nàn. Họ tung trào trong sự ngọt ngào, rồi lại tiếp tục, và rồi lại vỡ tung trong hạnh phúc.
.
.
.
“Thế à? Cậu đã làm như thế à? Không ngờ nha.” Sophia tỏ ra thích thú vô cùng khi nghe An kể lại tình tiết của ngày hôm đó. Nhưng lâu lâu câu lại liếc sang nhìn Thuận. “Kế hoạch đâu phải như thế đâu?”
“Thì ra là như vậy, không ngờ cậu lại làm như thế. Cậu có biết là Tiến đã điên lên thế nào khi biết cậu có một âm mưu đầy mờ ám không. Tớ chứng kiến tất cả, cậu ta như một gã đần.” Khang cười khục khịt rồi nhìn Tiến.
“Mà em làm như thế cũng không đúng. Tại sao lại đánh ba anh, ông ấy cũng đã là người có tuổi rồi, lại còn trói rô ông ấy nữa.” Tiến như vẫn còn không tin được vào cảnh tượng của ngày hôm đó. Cậu hồng hộc chạy vào phòng, nấm đấm giữ chặc trong tay, cậu đã định đánh cho ông ta một trận ra trò, nhưng khi mở cửa phòng, cảnh tượng đó lại ập ngay vào mắt cậu. Trước mặt Tiến, là một gã đàn ông trung niên, trên người gã có còn mỗi chiếc quần lót dây màu đen xám, mặt mũi bầm tím, lại còn bị trói rô ngồi thu lu trên chiếc nệm êm ấm. “Mẹ về, thấy được cảnh đó, chắc bà hoảng hồn, có khi còn đứng cả tim nữa đấy. Em ác thật!”
“Thú vị nha. Đã từng tuổi đấy mà còn chơi quần lót dây mới shock. Không ngờ cha của cậu Tiến từng tuổi này mà cũng dâm đãng không kém gì cậu quí tử .” Sophia cười thích thú, cậu lại lén lút quay sang nhìn Thuận cười nhỏ nhẹ nghe câu chuyện mọi người đang bàn tán. “Mà thực sự kế hoạch là cậu ta lại để bàn bạc về việc tài trợ cho cậu ta xuất bản và quảng bá sách. Nếu không thành và cứ bị đòi quan hệ, thì sẽ từ chối, mặc dù nếu không, đó sẽ là một hợp đồng béo bở. Ngờ đầu, An nhà ta ác chiến quá, vừa vào đã làm một cú tuyệt hảo.”
“Rồi sau này, mối quan hệ giữa cậu và ba cậu sẽ như thế nào hả Tiến?”
Thuận vừa lên tiếng, ngay tức thì Sophia lại quay sang nhìn cậu chàng không chớp mắt và thật không may, ngay lúc ấy, An bắt gặp được cái sự lén lút này và nở một nụ cười thật “nham hiểm”.
“Đừng bận tâm về vấn đề đó. Trong chuyện này, ông ta là kẻ có lỗi. Nếu ông ta bỏ qua, thì mỗi quan hệ cũng sẽ có thể trở lại như xưa, tất nhiên tớ sẽ lại được trợ cấp mỗi tháng.” Tiến cười nhỏ nhẹ, “Nếu không, tớ cũng có thể sống đủ, jazz club này cũng không tệ lắm. Mặc khác nếu tớ túng, thì có Chồn của tớ nuôi tớ rồi. Khỏe re.”
“Còn Sophia thì sao? Đi hay ở lại. Có người làm lưu luyến cậu rồi, đúng không?” An hỏi đầy “thâm độc”, và tất nhiên cậu nhận được cái liếc đầy dữ dội từ anh chàng Sophia.
“Chắc tớ phải đi.”
“À há!”
An cười giòn giã. Những người khác còn chưa hiểu vấn đề là gì nên cứ ngồi trơ ra như tưởng, vẻ mặt ngơ ngác như những kẻ ngốc.
“Cuối tháng này tớ sẽ đi. Dẫu sao, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.” Sophia mỉm cười điệu nghệ, rồi cậu đứng lên “Xin phép mọi người nhé, tớ vào trong kia phụ anh Ken một tí.”
“Cậu không được quậy đấy nhé. Đang trong giờ làm việc mà.” Tiến lên tiếng.
“Giúp mà, quậy hồi nào.”
“Ủa, cậu ta sắp đi đâu vậy?” Thuận ngơ ngác nhìn Khang, rồi quay sang nhìn Tiến hỏi thăm dò.
“Tớ cũng có biết đâu.” Khang nhe răng cười.
“Sophia đi chuyển giới đấy. Có lúc cậu ta thử làm một “đấng nam nhi” thực thụ, nhưng cậu ta bảo không phù hợp với mình. Và thế là anh chàng quyết làm một cuộc cách mạng.” An giải thích.
“Và đó là kế hoạch của Sophia đúng không? Em cũng từng hỏi cậu ta có hối hận không, đúng không?” Tiến hỏi.
“Dạ vâng! Hết nghi ngờ chưa hai anh.” An đánh mắt vòng vòng nhìn hết Tiến rồi đến Khang. “Tui chưa tính sổ cái vụ mấy người dám rình mò, theo dõi đời sống riêng tư của tui nữa đó nha.”
Cả bàn phá lên cười vui nhộn. “Heaven on Earth” qua giọng hát của Mika Nakashima lại vang lên êm dịu trong Jazz Club “Chồn Hôi”. Một chốc sau tiếng cười lại càng chộn rộn hơn gấp nhiều lần khiến mọi người xung quanh đổ dồn về phía họ.
“Cái này là cái quái gì thế” Tiến chửi lầm rầm.
“Thức uống mới tờ vừa pha chế đấy. Cậu là người đầu tiên được thưởng thức đấy Mai Đình Tiến.” Sophia cười thích thú khi vừa làm một chuyện ác với cậu bạn. “Thôi tớ lại vào phụ anh chàng Ken của tớ đây. À, mà Thuận uống gì không, tớ làm cho.”
“À… à… à… được rồi. Mình hết uống nổi rồi.” Thuận cười, nhăn khuôn mặt méo mó cả ra.
“Phố Cổ đi, tớ biết làm món đó.” Sophia nháy mắt rồi lùi vào trong.