Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 30
30.
Hùng đứng chờ tôi trước cổng trường, mặt băng trắng một bên má, cúi gằm mặt xuống khi nhìn thấy tôi. Tôi tiến lại gần không ngần ngại, nhìn Hùng chờ đợi. Cậu ấy cứ đứng như thế một hồi rồi đưa cho tôi chiếc điện thoại. Tôi không cầm, tôi đợi Hùng ngẩng lên. Đôi mắt Hùng, đầy vẻ hối hận, nhìn tôi thật lâu rồi vội quay đi. Tôi nắm tay Hùng giữ lại.
Đôi mắt ấy, lúc quay lại nhìn tôi, không còn sự hối lỗi, nó phần nhiều là hối tiếc, một chút ngạc nhiên và có cả chán ghét. Tôi để cậu ấy đi mà chẳng nói được lời nào. Tôi có gì để nói cơ chứ.
Tôi đã đứng loanh quanh ở trước cửa nhà anh từ lúc 8h, gần nửa tiếng rồi mà vẫn không dám gõ cửa. Mấy con chó nhà hàng xóm cứ nhòm nhòm gầm gừ kiểu như tôi sắp thó cái gì của nhà này.
– Em định đứng đây đến bao giờ? Loanh quanh mãi chưa chán à?
Chiếc mũ bảo hiểm rơi cốp một tiếng trên nền gạch làm mấy con chó gào lên một bản đồng ca đêm hè.
– Vào đi.
Lúc bước qua anh, tôi ngửi thấy mùi thuốc.
– Anh ốm à?
Khuôn mặt anh vẫn còn sưng, các vết thương mới chỉ kín miệng, anh đi khá chậm và hơi cúi xuống vì đau bụng.
Tôi thương anh quá, giận mình vì không hiểu sao lúc ấy tôi không thể mở miệng ra nói mấy câu đơn giản ấy. Nếu nói ra nhanh hơn, chắc chắn anh đã không bị đánh đến mức này. Nếu ngay từ đầu tôi cẩn thận hơn, chắc chắn anh không bị lôi vào những rắc rối của tôi. Nếu tôi mạnh mẽ hơn một chút nữa, chắc chắn không có những chuyện ngu ngốc thế xảy ra. Hôm qua tôi còn mặc anh đau yếu như thế mà bỏ về, không một chút bận tâm. Trong khi đó tôi chỉ hắt hơi là anh đã ở ngay bên cạnh.
– Ngồi đi, em uống tạm nước lọc nhé.
Tôi ôm lấy anh từ phía sau, người anh nóng bừng, chắc chắn là đang sốt.
– Ướt hết lưng anh rồi. – Anh nói sau một hồi tôi sụt sịt. – Đây, lau đi. – Anh đưa tôi mảnh giấy.
– Anh ốm từ bao giờ?
– Ốm đâu mà ốm. Hơi đau nên chậm chạp một tí thôi.
– Anh ăn gì chưa?
– Chưa. Em nấu cho anh ăn đi.
Tôi chẳng ngại đâu nhưng bảo tôi nấu ăn làm gì, sao không bảo tôi đi luyện linh đan đi cho chóng khỏi?
– Thế để em bảo Tuyền đến.
– Đừng. Nhỡ Tuyền bỏ cái gì vào thức ăn thì sao?
Tôi không thể nín cười được.
Cuối cùng thì tôi đi mua cháo và thuốc. Anh không ăn được nhiều vì đau. Mồm miệng mắt mũi sưng hết cả, bụng thì nát hết cả nội tạng rồi thì ăn uống làm sao. Càng lúc tôi càng thấy mở miệng ra đòi lại chiếc nhẫn khó khăn hơn.
Anh nằm nghỉ trên giường lúc tôi dọn dẹp. Tôi ngồi xuống đưa tay lên trán anh thì anh tranh thủ lúc ấy ôm gọn tôi bắt tôi phải nằm xuống cùng anh. Tôi không phản đối, cuộn tròn người lại, lắng nghe anh thì thầm những lời gì đấy mà tôi cùng không rõ.
– Hôm trước…
– Sao?
– Anh cãi nhau tay đôi với Hùng như trẻ con. Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh ấy, nhất định em sẽ cười.
– Anh muốn em cười mà. Anh lo em sợ hãi quá.
Một lúc sau, có lẽ là do thuốc, anh ngủ say, tay vẫn ôm cứng tôi. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh, sờ những vết thương và vết tím. Bên trong áo anh, sợi dây chuyền vẫn ở đó. Nó trông không còn mới nữa. Chắc anh đã luôn đeo nó suốt bao năm qua. Sợi dây chuyền buộc tôi vào với anh. Vậy nó buộc anh vào với ai?
Một giấc ngủ dài yên bình làm tôi dễ chịu. Tôi xoay nhẹ người thì bụng chạm vào cái gì đó. Một bàn tay. Tay của Cương đang vòng qua bụng tôi. Tôi giật mình. Hoá ra mình ngủ lại đây tối hôm qua à?
– Em ngủ ngon không? – Anh nói lúc hôn vào gáy tôi.
– Có. Anh à?
– Gì?
– Sợi dây chuyền này…- Tôi cầm sợi dây đưa lại gần mắt mình.- …anh đã đeo nó lâu chưa?
– Chưa lâu lắm.
– Ai tặng anh à?
– Sao em hỏi thế?
– Tối hôm anh … vào nhà em, em đã nhìn thấy sợi dây ở trên cổ anh. Vì thế em biết anh là người đó.
Anh thả đầu xuống gối.
– Ra là thế. Anh rất thắc mắc nhưng không muốn nhắc lại những chuyện này. Không phải ai tặng đâu. Của mẹ anh đấy. Mẹ anh mất vì ốm lúc anh mới mười tuổi.
– Hơn em một tuổi. Còn bố anh?
– Anh không có bố. – Anh hôn tôi. – Vì thế anh hiểu em.
Tôi quay đi.
– Em không muốn hỏi gì thêm nữa à?
– Em không muốn nhắc đến nữa.
Anh xoay tôi lại, nhìn vào mắt tôi.
– Dọn tới ở với anh nhé.
Tôi thở dài.
– Em đã trả lời rồi mà. Trả lại cho em chiếc nhẫn đi.
Giọng anh lập tức thay đổi:
– Hoá ra em đến tối qua là vì thế à?
Tôi nuốt nước bọt, chẳng dám nói dối, chẳng dám nói thật. Anh tức giận chồm hẳn lên người tôi.
– Anh sẽ không trả em đâu. Em đừng nghĩ đến chuyện lấy lại nữa.
Tôi cũng tức theo.
– Sao anh trẻ con thế? Trả lại cho em.
– Anh đã vứt nó đi rồi.
– Anh không dám làm thế đâu.
– Em nói anh không dám làm gì?
Tôi không nói nên lời, không biết làm sao thể thuyết phục được đứa trẻ to đầu ương ngạnh này.
– Em về đây. Khi nào anh bình tĩnh lại, mình nói chuyện.
– Không!
– Anh làm sao thế? Tránh ra! Đừng cư xử kiểu này nữa.
– Em thực sự muốn cưới Tuyền hả?
– Đúng!
– Sau bao nhiêu chuyện ấy?
– Sau tất cả những chuyện ấy.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, bất thần dùng cả hai tay siết chặt cổ tôi.
– Sao em lại chọn Tuyền? Em nói em yêu anh, sao em lại chọn người khác?
Tôi cố trả lời anh nhưng tôi ngạt thở quá.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má tôi. Tôi không khóc mà.
Là nước mắt của anh.
Anh bỏ tay ra, tôi ho sặc sụa. Cương lại vòng tay ôm tôi, thả những giọt mằn mặn ấy trên cổ tôi. Tôi ôm mái tóc mềm, hôn lên đó.