Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 29
29.
Hoàng Anh đứng tựa vào cửa phòng khách hệt như một người vệ sĩ. Anh đưa tay lên miệng khi nhìn thấy tôi lao vào trong nhà. Tôi hiểu ý, gật đầu rồi ra hiệu cho anh cứ về đi sau khi thì thầm lời cảm ơn. Cánh tay của anh có lẽ đã khỏi, cử động rất bình thường. Tôi nắm lấy tay anh lúc anh định mở cửa:
– Em cảm ơn về chuyện hôm trước. Em cũng xin lỗi vì tay anh bị nứt xương.
Anh ấy quay đi luôn sau khi cười nhẹ với tôi.
Tuyền nằm trên ghế, khuôn mặt đáng yêu nhoè nước mắt. Tôi quỳ xuống, chạm nhẹ vào vai cô. Cô mở mắt nhìn tôi nhưng ngay lập tức nhắm lại, hai hàng nước mắt lại chảy ra. Tôi vội quyệt đi.
– Anh về rồi đây. Em không phải sợ nữa.
Cô vẫn khóc, không mở mắt ra.
– Đừng khóc nữa. Mở mắt ra nhìn anh này.
Cô chỉ lắc đầu, nhíu chân mày lại. Tôi hôn vào trán rồi vào mắt cô. Lúc này Tuyền mới chịu nhìn tôi.
– Linh, em xin lỗi. – Cô nức nở. – Em xin lỗi. Em phải làm gì bây giờ?
– Em nằm yên ở đây. Anh đi lấy gì cho em uống.
Cô nắm chặt khuỷu tay tôi, kéo tôi ngồi xuống.
– Linh đừng đi. Ngồi đây với em.
– Ừ.
Tôi đỡ cô để cô dựa vào lòng mình.
– Em có bị đau ở đâu không?
– Không? Còn anh?
– Cũng không.
– Anh Cương có tới không?
– Có. Mọi chuyện ổn rồi.
– Anh ấy đã cứu anh à?
– Anh ấy và bạn nữa.
– Hùng?
– Bị đánh đau. – Tôi cầm bàn tay trái của Tuyền trong tay mới nhớ ra tôi vẫn chưa đòi lại nhẫn. – Anh Cương cũng bị đánh nhiều. Ngày mai mình sẽ đến đòi lại chiếc nhẫn.
– Anh đi một mình thôi.
– Tại sao?
– Vì sau những chuyện như vậy, anh vẫn ở đây ôm em. – Tuyền vừa nói vừa hôn vào ngón áp út của tôi.
– Anh tha thứ cho em thật chứ?
Tuyền hỏi khi tôi đưa cô về phòng ngủ của cô ở bên nhà.
– Em có lỗi gì để anh phải tha thứ à?
– Linh đừng làm như những gì em đã làm chẳng là gì cả. Nó chỉ làm em thấy khổ tâm hơn thôi. Em đã làm những việc không được phép làm sau lưng anh, em bẫy anh vào những trò nguy hiềm. Em hứa với anh chỉ để phá vỡ lời hứa ngay sau đó. Anh cũng sẽ tha thứ à?
Tuyền gục mặt vào gối. Tôi liền ôm lấy cô, áp má vào tóc cô.
– Với anh nó chẳng là gì cả. Có là gì đâu so với những gì anh nhận được từ em. Anh cũng hứa và cũng chưa giữ lời. Mình sẽ quên hết những chuyện này. Ngày mai, mình bắt đầu lại, được không?
Cô giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu rồi thở mạnh.
– Ừ. Vậy…Linh về nhà ngủ đi.
– Ngủ ngon. – Tôi hôn vào môi cô.
Cô Oanh thức khuya nên đã gặp tôi lúc tôi sắp ra đến cửa.
– Cháu chào cô ạ. Cô chưa ngủ ạ?
– Ơ hay thằng này. Cô nào? Mày không muốn cưới con gái mẹ nữa à?
Cô đã bắt tôi phải gọi cô chú là bố mẹ lúc bọn tôi nói chuyện với cô về hai đứa và nhận một trận mắng té tát vào mặt vì tội dám tiền trảm hậu tấu, chưa đem được tí sính lễ nào sang đã lồng nhẫn vào tay con gái người ta.
– Dạ, con xin lỗi mẹ. – Tiếng mẹ phát ra xa lạ với tôi quá. Đã mười năm tôi không được nói từ này với một người bình thường.
– Hai đứa có chuyện hay sao thế?
– Vâng, nhưng bọn con hoà nhau rồi ạ.
– Ừ, chúng mày vẫn còn trẻ, yêu nhau lắm cắn nhau đau là chuyện thường. Hôm nào nhớ bảo bố sang đây đấy nhé, để mẹ còn được ngồi ghế trên mà thách cưới.
– Vâng ạ. Xin mẹ giơ cao đánh khẽ thôi ạ.
– .Cưới phắt đi rồi dọn về với nhau mà ở. Nếu có cháu thì bố mẹ nuôi cho.
– Mẹ ơi con chưa đủ tuổi. Mẹ cứ để bọn con học xong đã.
Đúng là tôi đã cầu hôn nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới một đám cưới, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới dọn về ở chung. Tôi chỉ muốn ràng buộc với Tuyền bằng một cái gì đấy hữu hình, không thể chối bỏ được. Tôi muốn tôi phải biết mình thuộc về nơi nào. Nơi ấy không phải là ở bên Cương.