Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 26
26.
– Khốn kiếp. Đồ lật lọng. Cậu đã bảo cậu sẽ không làm gì Linh, cậu chỉ cần hắn cơ mà.
Hai người đang nói gì thế?
– Tôi chỉ nói không làm gì Linh trong lúc tôi với cô hợp tác thôi. Hết hợp đồng tôi muốn làm gì kệ tôi chứ.
Tuyền ơi Hùng đang nói cái gì vậy?
– Đồ lưu manh. Tôi đã nghĩ cậu tử tế cơ đấy. Đừng nghĩ cậu thoát được dễ dàng.
– Thế cô có nghĩ cô thoát được dễ dàng không? Cô bảo ai lưu manh? Chính cô bày ra trò này trước, tôi chỉ đổi áo cà sa thành áo giấy thôi. Đừng có làm như mình cao quý lắm. Cô tưởng không ai biết mấy trò mèo này của cô à? Tôi cũng là học từ cô thôi.
– Giờ thì cậu lại là nạn nhân còn tôi là kẻ xấu duy nhất lôi kéo cậu à, đồ đạo đức giả. Trả Linh lại đây.
Cô kéo tôi rất mạnh nhưng Hùng vẫn giữ chắc tay tôi. Tôi cũng cố phản ứng nhưng vô vọng. Thật sự vô vọng vì lúc này chúng nó đã chạy đến sau khi nghe thấy tiếng động. Tôi nuốt nước mắt vào trong. Đến lúc nào thì tôi hết ngây thơ, ngu ngốc. Làm gì có vụ bắt cóc nào phi lý thế này? Làm gì có trò trốn thoát đơn giản vậy? Thật ngu xuẩn. Tôi trách ai được chứ?
Hai đứa tôi bị trói nghiến trên ghế trong căn phòng lúc nãy. Hùng bước lại xem xét dây trói của tôi.
– Tớ đã bảo bọn nó dùng dây vải thôi. Dây vải sẽ không làm tay Linh bị xước da.
– Hùng! Cậu làm gì tớ cũng được. Đừng lôi Tuyền vào. Cậu đã nói sẽ không làm gì mà.
Hùng gật gù.
– Đúng là như thế! Thật ra tớ cũng chỉ cần Linh ở đây. Nhưng tớ lo cô này sẽ không chịu đi, hoặc sẽ làm ầm lên thì rách việc lắm.
– Tuyền! – Tôi quay sang cô. – Em sẽ về nhà ngay sau khi được thả nhé.
– Linh nói gì vậy?
– Đừng ngắt lời anh. Em sẽ về nhà. Không được cố ở lại để cứu anh hay gọi người khác tới giúp. Em sẽ ở nhà chờ anh. Nghe không?
– Em không thể làm thế. Em không bỏ anh lại một mình với lũ sói này đâu.
– Nặng lời thế! Chưa biết ai là sói đâu.
– Hùng! Để tớ nói chuyện với cô ấy đi. – Tôi tiếp tục. – Nghe anh lần này đi nhé. Đợi anh. Yên tâm đi. Anh sẽ về nhà an toàn. Hùng là bạn anh. Cậu ấy sẽ không làm gì hại anh đâu.
– Linh lúc nào cũng ngây thơ thế nên mới hay gặp chuyện. Nó sẽ không đơn giản là nói chuyện với anh đâu. Anh đã thấy nó trở mặt với em thế nào rồi cơ mà.
– Em đừng nói gì nữa. Mình nói chuyện đến đây thôi.
Tôi bảo Hùng:
– Cậu bảo ai đấy đưa Tuyền về nhà tớ rồi giữ cô ấy ở đó. Địa chỉ là…
– Tớ biết rồi. Hay lắm. Để tớ gọi chúng nó.
– Không. Em sẽ không đi. Anh không thể làm thế được.
Hai thằng bạn của Hùng bước vào tóm chặt hai tay Tuyền đưa cô đi. Cô kháng cự rất lâu nhưng vẫn bị bọn nó tống lên xe.
Lúc này chỉ còn hai đứa tôi.
– Linh nghĩ tớ sẽ không làm gì hại Linh à?
– Tớ không nên nghĩ thế hay sao?
– Không hẳn. Linh nói vậy khiến tớ băn khoăn mà chùn bước thôi.
– Cậu cần gì ở tớ? Sao lại phải bày ra một trò lòng vòng mất công như thế?
– Không làm thế thì sao dụ được Linh đến đây, không dụ được Linh thì làm sao tớ dụ được anh Cương của Linh đến.
Mất một lúc tôi mới hiểu Hùng đang nhắc đến Cương.
– Sao cậu biết anh ấy?
– Sao tớ lại không biết anh ấy?
– Cậu muốn anh ấy tới đây làm gì?
Hùng không trả lời tôi, đứng lên cầm lấy một lon nước trên chiếc bàn gần đó.
– Tớ không muốn gây rắc rối cho Linh, tớ nghĩ Linh yêu Tuyền và hai người sẽ hạnh phúc nên tớ đứng lùi sang một bên nhìn thôi. Nhưng người Linh yêu lại là anh ta, Cương ý, một gã đàn ông.
Sao Hùng biết?
– Linh nghĩ xem tớ cảm thấy thế nào? Tớ không chấp nhận điều này. Nếu Linh có thể yêu một người đàn ông, sao đấy lại không phải là tớ, khi mà tớ đã yêu Linh suốt ba năm thầm lặng.
Anh ấy đã yêu tớ mười năm.
– Anh ta là người đã thay đổi Linh. Anh ta là người đã khiến Linh cười. Khó chịu thật.
Hùng nhìn tôi cười đúng cái cách một người khó chịu buộc phải cười. Tôi có thể nói gì chứ?
– Vậy cậu định làm gì?
– Cũng không có gì phải giấu diếm, đầu tiên phải khiến anh ta tránh xa Linh ra, rồi sẽ tính tiếp. Quan trọng nhất là nếu tớ không có Linh, tớ chẳng thích thằng nào khác có được Linh cả.
– Đừng nghĩ trẻ con thế. Đây là chuyện của tớ. Không dính dáng gì đến cậu cả.
– Tớ không biết thằng cha này bản lĩnh cỡ nào mà có thể làm Linh yêu đến thế. Đến Tuyền cũng không làm gì hắn được.
– Tớ và Tuyền đã đính hôn. Bọn tớ không dính dáng gì đến Cương nữa cả. Nên cậu không phải làm thế này nữa đâu.
Hùng đặt lon nước xuống bàn, quay lại hỏi tôi:
– Linh vừa nói gì? Ai đính hôn?
– Tớ với Tuyền. Đúng như ý cậu. Tớ và cô ấy hạnh phúc. Chuyện này thực sự không cần thiết…
Hùng ném mạnh lon nước vào bức tường sau lưng tôi.
– Vậy thì chúc mừng hai người. – Cậu ấy nói chua chát. – Nhưng Linh cũng chưa về vội làm gì. Anh Cương sắp đến. Mình cứ gặp anh ấy tí đã, nhỉ?
– Không, Hùng không biết đâu. Phải có lí do để Tuyền phải chịu thua và nhờ đến cậu. Anh ấy không đơn giản đâu. Thật ra anh ấy đáng sợ lắm. Anh ấy tới sẽ không để ai yên đâu.
– Linh lo cho cái thằng ấy thế cơ à?
Tuyền đã không nói gì cho Hùng về Cương cả. Đây là một cái bẫy.
– Không! Tớ đang lo cho cậu.