Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 25
25.
Giống như bao lần khác khi quá tức giận vì một điều gì đó, Tuyền không thay đổi nét mặt nhiều, chỉ đôi mắt là như đang bùng cháy. Cuối cùng thì tôi đành nói thật, vì giờ có quanh co thì cũng không giấu được, mà tôi cũng không nghĩ ra cái gì để quanh co cho có lý. Tôi bất lực nhìn Tuyền trong khi cô cúi gằm mặt xuống.
– Em đã hứa với anh là sẽ không làm thế nữa. Vậy thì đừng làm nhé.
– Vâng. – Một lúc lâu sau, Tuyền mới trả lời tôi.
– Đừng lo cũng đừng giận quá. Anh sẽ đi đòi lại nhẫn ngay.
– Em sẽ không để anh vào hang sói một mình đâu. Lúc nào định làm gì là phải nói với em.
– Ừ. Tất nhiên rồi.
Vài ngày trôi qua, trong khi tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để lấy lại chiếc nhẫn, thì một chuyện khủng khiếp khác lại xảy ra.
Màn hình điện thoại của tôi hiện ra ảnh của Tuyền. Tôi vội nghe máy dù lúc đó đang ở trong lớp.
– Có gì không em? Anh đang học.
Tuyền không đáp. Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở.
– Alô? Tuyền? Chuyện gì đấy em?
– Tuyền không có ở đây đâu.
Tôi rợn cả tóc gáy khi nghe thấy giọng nói lạ. Chuyện gì đang diễn ra thế này?
– Có muốn gặp Tuyền không? – Giọng nói ấy tiếp tục.
– Ai thế? Sao lại cầm điện thoại của Tuyền?
– Muốn thì đến chỗ này nhé! Một mình thôi.
Rồi tôi không thấy tín hiệu nữa. Đây là bắt cóc à? Sao lại bắt Tuyền? Phải làm gì bây giờ? Tay tôi run đến nỗi không kéo nổi khoá cặp khi cất điện thoại vào trong. Đi một mình? Làm sao mà đi một mình đến chỗ đáng sợ thế được. Nhưng không đi một mình nhỡ nó làm gì Tuyền thì sao? Làm gì đây? Có gọi cho Cương không?
Không! Nếu bọn nó cần tiền mình sẽ gọi cho bố. Chắc chắn sẽ không có những trò dã man như trong phim đâu. Tôi sẽ đi một mình. Tôi sẽ tự cứu người yêu tôi.
Tôi gọi lợn lòi ngồi cách đó hai bàn hỏi mượn con dao tôi tặng nó rồi nhét vào thắt lưng. Liệu có trò khám người như trên phim ảnh không? Tôi xin phép ra khỏi lớp, xách theo cặp, mặc kệ những cái nhìn và chạy như bay xuống nhà để xe.
Tôi đã quên mất là hôm nay tôi không đi xe. Ôi trời ơi, tôi điên cuồng đảo mắt tìm xe ôm.
Vừa ra đến cổng trường thì tôi nhìn thấy dáng người quen quen. Hùng! Thật may mắn quá.
– Hùng ơi!
Hùng quay lại nhìn tôi cười.
– Linh! Gì thế?
– Chở tớ đi đằng này một chút.
Hùng vội xuống xe.
– Được. Đội mũ vào.
– Cảm ơn.
Tôi bảo Hùng dừng lại cách chỗ hẹn khoảng 100m. Sau khi bắt cậu ấy quay về bằng được, tôi nuốt nước bọt đi tiếp đến một khu công trường vắng ngắt rộng mênh mông. Rộng thế này có gào to thế nào cũng chẳng ai nghe được. Liệu mình có cứu Tuyền ra được khỏi chỗ này không?
Căn nhà ấy là một chỗ dựng lên tạm bợ cho công nhân ở. Có hai thằng đang ngồi bệt xuống đất ở ngoài, trông vô cùng ngán ngẩm và mệt mỏi. Vừa thấy bóng tôi là lập tức lấy lại phong độ, một thằng ngoắc tay bảo tôi theo.
Hắn đưa tôi vòng ra sau, tới một khu khác xa hơn, kín hơn và bớt tạm bợ hơn.
Hắn gõ cửa rồi đứng đợi. Tôi không cảm thấy tim mình đập nữa. Cánh cửa hé ra rồi mở rộng hẳn để hai chúng tôi bước vào.
Tuyền lại bị trói quặt tay ra phía sau trên một chiếc ghế, miệng bị dán chặt. Tôi chạy vội tới, ôm cô, cố cởi dây trói.
– Đừng vội.
Tôi ngoảnh sang phía có tiếng động. Một thằng con trai gầy gầy xương xương nhìn tôi. Đôi mắt nhỏ của nó thật gian xảo.
– Chưa biết điều kiện thế nào đã muốn đưa người yêu về rồi thế?
– Mày cần bao nhiêu tiền?
– Chưa nói đến tiền vội, công tử ạ. À quên, công chúa ạ.
– Đừng đùa cợt vô vị thế. Mày muốn gì nữa? Nhanh nhanh rồi để bọn tao đi.
– Cái giọng điệu coi thường của mày nghe ngứa tai qúa. Nếu chả phải nó nhờ thì tao tát cho gẫy răng rồi đấy. Đúng là cái loại nhà giàu khó ưa. Đưa điện thoại của mày đây.
Tôi đưa ngay cho nó. Nó cùng hai người, một người đã ở trong này với nó từ trước, đi ra ngoài, đóng cửa lại và nhốt hai đứa tôi bên trong. Tôi vội lấy con dao của lợn lòi ra, cắt dây trói rồi tháo miếng băng miệng Tuyền ra một cách cẩn thận. Tôi nhìn quanh tìm lối thoát.
– Chỗ này Linh này. Em nhìn thấy lúc nãy, trèo qua đây cũng được.
Một khe cửa nhỏ trong phòng vệ sinh cũ kỹ, chúng tôi đều nhỏ nên có thể lách qua dễ dàng. Tôi giơ tay đón Tuyền lúc cô cố chui ra sau đó nắm tay cô chạy thật nhanh.
Chúng tôi chỉ kịp chạy khoảng mươi bước thì thấy Hùng, đang tựa vào tường ngôi nhà đó.
– Hùng! Sao Hùng biết tớ ở đây? Giúp tớ, đưa hai đứa tớ ra khỏi đây đi.
Hùng mỉm cười với tôi, nắm lấy tay tôi.
– Linh yên tâm, nhất định là tớ phải giúp Linh rồi.
Hùng kéo tôi quay trở lại phía trước ngôi nhà. Tôi hốt hoảng nói:
– Không! Đừng đi hướng ấy. Bọn nó sẽ phát hiện ra mất.
– Đi hướng này là đúng rồi Linh ạ.
Bỗng Tuyền giật mạnh tôi, quát vào mặt Hùng.
– Buông Linh ra ngay. Làm trò quái quỷ gì thế hả?
– Xin lỗi Tuyền nhé. – Hùng rất bình tĩnh. – Bọn mình chỉ bảo sẽ hợp tác đến đây thôi. Thế là xong rồi. Giờ cô đi đi, tôi cần Linh ở lại.