Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 20
20.
Tôi đưa tay lên ôm chặt ngực mình, cúi gập người xuống, bật cười trong nước mắt. Con thú nhồi bông cũng ướt nước mắt của tôi. Tôi cầm nó lên. Phải về nhà thôi. Phải đi thật xa khỏi nơi này. Không thể để Tuyền phải chịu đựng một kẻ như mình. Không thể gặp anh ta. Không thể gặp mẹ. Không thể gặp bố. Tôi phải đi.
Tôi bước vào phòng khách lấy túi sách và chìa khoá xe.
– Em lục lọi nhà người khác thế là không được đâu.
Chiếc túi và chùm chìa khoá rơi trên sàn nhà trải thảm tạo nên một tiếng động nhẹ. Tiếng động ấy lúc này lại làm tôi đau đầu khủng khiếp. Anh gạt tàn thuốc lá vào chiếc gạt tàn trên bàn rồi dụi tắt nó, bước về phía tôi từng bước một.
– Sao anh chưa giết luôn cả tôi đi?
– Anh sẽ giết em nếu em nhất định bỏ chạy khỏi anh. Nhưng anh muốn em sống để anh có thể yêu em như anh muốn.
– Anh đã giết mẹ tôi.
– Anh không giết mẹ em. Em biết điều đó.
– Anh đã theo dõi tôi.
– Anh luôn dõi theo em. Anh đã yêu em từ lúc em chỉ là một đứa bé nhõng nhẽo với đôi mắt đen trong veo và nụ cười vô tư trong cửa hàng đồ chơi.
– Anh chỉ là một kẻ dối trá. Anh giết mẹ tôi. – Tôi gào lên, giật ra khỏi vòng tay anh, chạy về phía cửa.
Nhưng anh nhanh hơn tôi rất nhiều. Tóm lấy tôi, anh ép mạnh tôi vào tường, quát lên:
– Đừng có lặp đi lặp lại là anh giết mẹ em. Em đang muốn tìm người để đổ lỗi nhưng không được trút lên anh. Anh là người đột nhập vào nhà em nhưng anh không giết mẹ em.
– Anh là đồng bọn của hắn. Anh cũng giống hắn. Đừng có bảo tôi là anh chưa giết ai.
Anh ghì mạnh vai tôi đến phát đau.
– Anh không phải là kẻ giết người vô lương tâm như em nghĩ. Em biết thế đúng không? Em chỉ sợ vì em yêu anh. Em không muốn thừa nhận điều này. Em thấy mình có lỗi với mẹ nên trốn tránh anh.
– Tôi không hề yêu anh.
– Đừng. Đừng nói thế khi em không hề có ý đấy. Anh có lỗi trong đó. Anh có lỗi về những đau khổ em đã chịu đựng suốt bao năm qua. Hãy để anh bù đắp cho em. Anh sẽ làm cho em hạnh phúc, khiến em vui vẻ.
– Anh đã bù đắp đủ rồi. Tôi không chịu đựng thêm được sự bù đắp nào nữa đâu. Giờ thì bỏ tôi ra.
– Nhưng em đã vui vẻ hơn, đúng không? Em đã vui khi ở bên anh mà.
– Không hề. Tôi chấp nhận anh vì bố tôi. Tôi chỉ vui khi ở bên Tuyền. Buông ra! Ngay lập tức!
– Em quyết không thừa nhận hả? Được, giờ em biết cả rồi. Anh cũng không giấu giếm nữa.
Đừng nhìn em như thế. Lúc này trông anh đáng sợ quá. Tôi cố chạy. Anh kéo mạnh người tôi khiến tôi ngã xuống sàn nhà. Tôi choáng váng vì đau. Trước khi lịm đi, tôi thấy anh nhấc bổng mình lên.
Chất lỏng mát lạnh xộc vào miệng, tôi liền nuốt vội để có thể ho. Tôi tỉnh hoàn toàn khi thấy tay mình đang bị trói. Anh ngồi bên giường cầm ly nước trên tay. Tôi thấy người nóng lên kì lạ. Nóng quá. Tôi co người, vùi mặt vào gối cố nghĩ đến cái gì đó thật ghê rợn để giữ mình tỉnh táo. Cái nóng thiêu đốt da tôi. Tôi thở gấp gáp, mở mắt ra nhìn anh van nài. Anh chỉ đáp lại bằng những ham muốn tràn trong đôi mắt đẹp. Tôi quay đi cắn chặt môi, sợ rẳng đôi mắt ấy sẽ dìm chết mình mất.
Anh quay người tôi lại. Chỉ một sự động chạm nhẹ đã làm tôi run rẩy. Anh chạm má mình vào má tôi, thổi vào tai tôi rồi rê nhẹ đôi môi trên cổ tôi. Tất cả các giác quan, các dây thần kinh của tôi được đánh thức. Đừng làm thế nữa! Một ngón tay xộc vào miệng tôi, nghịch ngợm cái lưỡi của tôi. Chán chê, ngón tay bất ngờ bị lấy ra. Tôi mở bừng mắt. Anh mỉm cười.