Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 18
18
.
Chuyện gì đó sắp xảy ra. Tôi có thể cảm thấy thế. Người tôi nôn nao, lúc nào cũng lâng lâng không kiểm soát được.
Tôi không thích ở nhà Tuyền. Nhà cô luôn ấm áp tiếng cười. Lúc nào mọi người cũng vui vẻ. Lúc nào mọi người cũng yêu thương nhau. Nhưng tôi đang ăn trưa ở đây. Cả hai chúng tôi đều không học chiều, Tuyền muốn tôi sang nhà cô ăn cơm. Tôi đồng ý. Tôi có thể nhìn thấy xe của Cương qua cửa sổ, thấy anh bấm chuông thật lâu.
Anh không thể liên lạc được với tôi. Ở điện thoại di động tôi đã chặn số của anh. Còn ở điện thoại cố định, tôi không nghe máy, rút dây. Không có nhiều người liên lạc với tôi, cả bố tôi cũng chẳng bao giờ gọi. Tôi không phải lo lắng mình sẽ bỏ lỡ cái gi.
Tôi muốn sắp xếp lại cuộc sống của mình. Sắp xếp những việc mình sẽ làm tiếp theo. Tôi không biết phải làm thế nào, nhưng tôi muốn làm.
Tôi ở lại thật muộn rồi mới mò về. Buổi tối nhìn từ bên ngoài vào căn nhà này trông đáng sợ quá. Tôi chẳng muốn vào đâu. Chỉ có mình tôi ở trong đó. Buồn lắm. Nếu Cương tới hẳn anh sẽ mang món vặt gì ngon ngon để vừa nói chuyện vừa lai rai. Tôi không thích ăn vặt nhưng đồ ăn trước mặt thì có mấy ai mà không nhón tay lấy một ít. Giá mà khi tôi quay trở về vào lúc buổi tối, một ngày nào đấy, có một cửa sổ sáng đèn thì chắc vào đó sẽ dễ hơn.
Tôi quanh quẩn ngoài cổng một lúc lâu, rồi tôi cắm đầu đi vào trong sập cánh cửa rầm sau lưng và bật tung các bóng đèn lên. Thật khó chịu. Tôi thở thật sâu, thật gấp trong lúc chạy vào bếp pha cho mình một cốc trà đào.
– Em muốn uống trà đào không?
Gói trà trên tay tôi rơi xuống đất. Tôi muốn ngồi xuống, tôi không đứng nổi nữa.
Tay run run vịn vào bàn bếp, tôi quay lại. Để nhìn thẳng vào anh.
Anh đang cầm cốc trà đào trên tay, vẫn mặc bộ quần áo công sở. Anh bước về phía tôi, tôi lùi lại dần đến khi lưng chạm vào cái tủ lạnh. Anh đưa cốc trà cho tôi.
– Anh nghĩ em sẽ muốn uống ngay khi về nhà nên đã pha sẵn. Không ngọt quá như lúc em pha đâu. Uống thử đi.
Tôi đưa cốc trà lên miệng, uống một ngụm nhẹ. Mát dịu, không ngọt gắt như những ly trà đào trước đó tôi đã uống. Con gái hay thích đồ ngọt, mẹ tôi cũng không phải là một ngoại lệ.
Tôi mân mê cốc trà trong tay, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng. Tôi muốn đi tắm để có thể đi ngủ luôn.
– Em ở nhà Tuyền đến giờ này mới về à?
……..
– Anh tưởng bọn em đã bảo sẽ chờ đến lúc cưới mà.
– Bọn tôi không muốn chờ nữa.
Anh có đeo sợi dây chuyền ấy không? Anh muốn gì nữa ở tôi? Chẳng nhẽ hôm ấy các anh vẫn chưa lấy được thứ mình cần à? Anh cảm thấy thế nào khi giết mẹ tôi? Anh cảm thấy thế nào khi đóng vai đấng tối cao nào đấy theo sát từng cử động của tôi, đẩy cuộc đời tôi theo hướng mà người đó muốn? Anh cảm thấy thế nào khi nhìn thấy tôi đau khổ? Anh cảm thấy thế nào khi thấy tôi lúng túng, ngượng ngập vì thích anh?
– Thật thế à?
– Mình là bạn bè mà. Tôi không giấu diếm hay vờ vịt những chuyện như thế.
– Em định trốn anh đến bao giờ?
– Tôi đã trốn anh à?
Mùi hương của anh đang khiến tôi mụ dần đi. Tôi muốn dựa vào ngực anh, đặt tay lên đó và cảm nhận cái ôm lúc nào cũng mãnh liệt của anh. Tôi muốn cảm nhận đôi môi của anh khi nó hôn lên cổ tôi.
– Anh nên về đi. Muộn rồi. Tôi muốn ngủ.
– Em không còn thức khuya quá nữa. Thế là tốt.
Tôi không đi ngủ quá muộn nữa vì anh bảo thế rất hại cho sức khoẻ, anh luôn bắt tôi đi ngủ sớm. Tôi cần mình khoẻ mạnh.
– Em cũng tăng cân một chút, nhưng thế là chưa đủ đâu.
Anh luôn bắt tôi ăn đủ ba bữa. Lại còn đồ ăn vặt thỉnh thoảng anh mang tới. Những món không bổ nhưng béo.
…
– Anh về đi.
Tiếng xe anh nhỏ dần rồi mất hẳn. Tôi ngồi thụp xuống, làm đổ cả cốc trà đào lên sàn bếp. Tôi cố hít thở thật sâu rồi tìm chổi lau nhà dọn dẹp chỗ bột trà và nước trà. Lúc nãy tôi đã thoáng thấy vết hằn của sợi dây sau làn áo của anh. Anh vẫn luôn đeo nó, chỉ là tôi không có cơ hội để nhìn thấy thôi.
Anh muốn ám ảnh tôi. Anh muốn hành hạ tôi. Anh muốn nhìn thấy tôi khổ sở. Vì yêu anh. Vì nhớ anh. Vì khao khát anh.
Tôi phải tìm ra thật nhanh, trước khi mọi chuyện không thể kiểm soát được nữa. Tôi phải tìm cái gì đó để chặn những ngã rẽ sai lệch trên con đường mà tôi phải đi. Như thế tôi sẽ không bị phân tâm mà bước nhầm về phía ấy.