Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 15
15.
– Em uống cái này đi.
Anh đưa cho tôi ly nước chanh to mát lạnh. Nước trong cơ thể tôi nãy giờ chảy ra khỏi tuyến lệ hết cả rồi, tôi tu ừng ực ly nước không hề khách sáo. Anh ngồi cạnh tôi, chăm chú nhìn.
– Anh đừng có nhìn em thế. Em không thích.
Anh đang nhìn tôi như ông bố tức giận vì thằng con đi chơi về quá khuya với những vết bầm trên mặt.
– Em bất cẩn quá. – Anh thở dài.
– Sao em phải cẩn thận? Em vẫn vô sự ngồi ở đây đấy thôi.
– Đừng nói kiểu ngang bướng thế. Nếu Hoàng Anh không có ở đấy, thì sao?
– Vậy ra anh ta là Hoàng Anh. Cho em gửi lời cảm ơn vì đã theo dõi em và báo cáo đầy đủ cho anh.
– Đủ rồi đấy. – Anh tóm lấy cổ tay tôi. – Nếu anh không đến kịp thì cả em lẫn nó đều bị nguy hiểm, nó bị rạn xương ống tay rồi đấy.
– Em mới là người phải nói đủ rồi. Em làm gì, ở đâu là việc của em. Anh làm phiền em nhiều quá. Anh sống cuộc đời của anh, còn cuộc đời em, để em sống, được không?
Tôi vùng vằng đứng dậy định bỏ về nhưng anh đã nhanh chóng tóm cả hai tay tôi đẩy tôi đập lưng vào tường, đau điếng. Anh ép sát vào tôi, giận dữ nhìn vào mắt tôi. Tôi ương ngạnh nhìn lại, quyết không tỏ ra hối lỗi. Tôi có lỗi gì? Đôi môi anh ở rất gần. Tôi biết tôi muốn gì. Anh biết tôi biết tôi muốn gì. Tôi biết anh biết điều đó. Tôi lao người ra phía trước, điên cuồng hôn anh, còn anh không mất một giây nào lập tức đáp lại.
Lần này tôi ý thức được điều đó. Tôi ý thức được nụ hôn đang đốt cháy tôi như thế nào, tôi ý thức được tay tôi đang ghì lấy cổ anh lúc anh bế bổng tôi lên, tôi ý thức được tay tôi vò tung rồi túm chặt tóc anh. Lúc trước khi hôn tôi Tuyền cũng làm như thế và tôi phải dừng lại vì đau.
Tuyền! Tôi bàng hoàng lôi mình ra khỏi nụ hôn. Người con gái duy nhất của tôi, người được ban tặng một cuộc đời chỉ để hy sinh nó cho tôi. Vì tôi, để bảo vệ tôi, để yêu tôi thật trọn vẹn, để có được tôi hoàn toàn đã phải đến gần những kẻ kinh khủng ấy. Để tôi biết rằng mình lúc nào cũng được cô yêu thương, bảo vệ, cô đã phải làm những điều đáng sợ với một cô gái. Cô đã giữ lời hứa của mình.
“Linh không phải sợ gì cả. Tuyền sẽ bảo vệ Linh.”
Còn tôi?
“Em đã tặng anh một lời hứa. Anh sẽ có một lời hứa đáp lễ. Anh sẽ luôn yêu em.”
Tôi thật đáng ghê tởm. Tôi không xứng đáng một chút nào với những gì Tuyền đã dành cho tôi. Lúc này có lẽ cô đang ở nhà tôi và lo lắng không biết tôi đang ở đâu. Tôi lại ở đây, ôm hôn một người khác, có cảm xúc với một người khác.
Tôi muốn anh dừng lại. Anh đã không để cho môi anh rảnh rỗi một chút nào khi lập tức hôn lên cổ tôi trong khi một tay thò vào sau quần, một tay luồn vào trong áo ve vuốt lưng tôi.
– Dừng lại, Cương!
Anh chẳng nghe được tôi nói gì, tiếp tục hôn lên ngực tôi. Tôi cáu tiết, tát mạnh vào má anh.
– Cương, bỏ em xuống!
Anh giật mình dừng lại, ngạc nhiên nhìn tôi.
– Sao lại thế?
– Em muốn về.
– Sao tự dưng em lại muốn về?
– Em không phải giải thích với anh. Em phải về đây. Tuyền đang đợi em.
Tuyền đang đợi tôi.
– Lại là Tuyền. Sao em cứ phải gượng ép thế? Em đâu có mắc nợ gì với Tuyền đâu.
– Em không gượng ép. Em mắc nợ cả đời mình. Bỏ em ra đi.
– Chính Tuyền đã thuê mấy thằng ấy đánh bạn cũ của em. Chính cô ấy đã thuê người đánh những đứa bạn ở lớp em.
Tôi căm thù khuôn mặt trước mắt tôi. Tôi chỉ muốn giáng cho anh ta một cái tát.
– Vậy là anh biết chuyện đó. Thế mà anh không nói với tôi một câu nào. Anh muốn xem tôi diễn trò hề đúng không?
– Anh chỉ chưa biết nên lựa lúc nào để nói cho em nghe. Anh không muốn em buồn.
– Thật cảm ơn anh. Thế mà tôi đã lo lắng sẽ có chuyện với anh. Tôi thực sự là một gã hề vô duyên. – Tôi chua chát. – Anh tránh ra đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
– Em không thể về như thế được. Hôm nay mình phải nói chuyện.
– Chẳng có chuyện gì mà nói cả. Đừng làm em cáu. Bỏ ra.
– Đừng đùa cợt với anh, được không? Anh yêu em. Anh yêu em. Cả anh và em đều biết. Cả anh và em cũng biết… em yêu anh.
Có ai đó đang bóp chặt tim tôi, không cho nó đập. Tôi nghẹn ngào, lạc cả giọng:
– Anh cũng không nên đùa cợt nữa. Anh không biết mình đang nói gì đâu.
– Em yêu anh. Nói đi. Nói là em yêu anh đi. Em cũng muốn nói thế mà.
Em yêu anh. Em yêu anh. Đúng là một chuyện điên rồ nhưng em yêu anh.
– Đừng nói vớ vẩn nữa. Tôi không hề yêu anh. Tôi yêu Tuyền, chỉ yêu cô ấy và chỉ cần cô ấy.
……….
– Nếu anh rõ rồi thì buông tôi ra. Anh muốn tôi nói, tôi đã nói rồi đấy. Tôi phải về đây.
– Em không được về.
Tôi giận vô cùng. Không thể lường trước được là mình sẽ rơi vào tình huống như thế này, tôi xoay như chong chóng tìm cách thoát khỏi Cương.
– Anh đang cư xử hệt như những thằng lúc nãy. Đừng nói với tôi việc tiếp theo anh định làm là cưỡng bức tôi đấy.
– Em muốn biết hả? Đúng đấy.
Anh đẩy mạnh tôi xuống ghế rồi nhào lên người tôi. Anh gằn giọng nhìn sát vào tôi.
– Hãy nói là em yêu anh. Anh sẽ để em đi.
– Sao anh không dí súng vào đầu tôi? Như thế tôi sẽ nói mọi điều anh muốn nghe.
Anh cười nhạt.
– Em nghĩ anh cần đến súng à?
Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy nó. Nó bất ngờ rơi ra khỏi cổ áo anh, buông nhẹ lên ngực tôi. Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm.
Tôi ngừng thở.