Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 14
14.
Trời giữa trưa nắng chang chang, mồ hôi toát ra như tắm khi tôi phóng xe trên con đường vắng chẳng có một bóng cây. Hùng cho tôi biết khá nhiều điều về những người đã đánh Hùng hồi đó. Bọn nó hay tụ tập ở một chỗ có tên là The Hall. Hai năm rồi không biết bọn nó còn thích đến đó không nhưng nếu tôi đến hỏi chắc sẽ có người biết. Có ba người tất cả, Thanh, Hải và Quang hồi đó học trường PTTH ***. Buổi trưa im lìm nhưng từ phía sau cánh cửa vọng ra những âm thanh ồn ào hỗn tạp. Tôi thử gõ lên cánh cửa bằng kim loại đã nóng bỏng vì cái nóng mùa hè. Tiếng cửa bật mạnh làm tôi khẽ giật mình. Bên trong rất nhiều người, hầu hết là con trai, ăn mặc đúng kiểu dân chơi đang ngồi ngả ngốn. Có vào không?
– Chú em muốn cái gì đấy? – Người nãy giờ đứng trước mặt tôi thét vào mặt tôi.
– Cho tôi hỏi Thanh ngày xưa học trường *** có ở đây không?
Anh ta nhìn tôi thật lâu, cùng với những đôi mắt trong căn phòng rộng cũng chĩa vào tôi và những âm thanh chát chúa phá tan bầu không khí yên ả làm cho cái nóng thêm bức bối.
– Vào đây, đi theo tao.
Tôi líu ríu bước theo vào trong, căn phòng mát lạnh không khiến tôi dễ chịu hơn. Khi bước qua căn phòng đầu tiên, bàn ghế bị đẩy lung tung, đầy đồ ăn và rượu, tôi co rúm lại tránh chạm vào những thứ, những người ở trong đó. Căn phòng tiếp theo, bị ngăn cách với phòng kia bằng một cánh cửa cũng bằng kim loại, yên tĩnh hơn, sạch sẽ hơn và người ta đang chơi cái gì đó. Đến phòng thứ ba, đẹp hơn hẳn, anh ta bảo tôi ngồi xuống đợi. Tôi chẳng dám ngồi vì hồi hộp. Có một người pha rượu ở quầy bar nhỏ trong phòng, chỉ im lặng nhìn tôi. Chỉ khoảng một phút sau, khi mà tôi vẫn chưa hết hồi hộp, người đó quay trở lại cùng một người cao lớn hơn, ăn mặc đơn giản, tóc cắt cụt ngủn và có một hàng khuyên ở mỗi bên tai. Sợ quá!
Tôi túm chặt tay áo bên trái, cố thu mình nhỏ lại trước cái nhìn đáng sợ từ đôi mắt dữ tợn và khuôn mặt góc cạnh ấy.
– Linh hả?
Tôi bất ngờ nhưng không mất nhiều thời gian để nghĩ ra. Tôi gật đầu, không biết xưng hô ra sao.
– Chú mày đến đây làm gì? Dám đến tận chỗ này. Tuyền nó cho đi hả?
Tuyền!
– Không ạ. – Có lẽ hơn tuổi nên tôi tỏ ra lễ phép một chút. – Em tự đến. Em muốn gặp anh, các anh.
– Các anh?
– Anh, Hải và Quang.
– Hoá ra là hỏi chuyện xưa. Bây giờ mày mới biết à? Mà thật ra anh cũng tưởng mày chả bao giờ biết. Ngồi đi. Sợ ghế bẩn à?
Tôi vội ngồi xuống làm Thanh mím môi như định cười.
– Chuyện gì?
– Em chỉ muốn biết một chuyện thôi. Ai nhờ các anh làm chuyện ấy? Đánh bạn em ấy.
– Mày lịch sự thế làm gì? Mày thừa biết bọn anh được thuê. Cũng kha khá đấy dù chả thấm gì so với nhà nó.
………
– Mày biết rồi, đúng không? Chỉ muốn khẳng định lại thôi chứ gì?
………
– Hôm nay anh mới được ngắm kĩ mày đấy. Gớm, xinh xẻo thế này thảo nào nó phải mua lồng để nhốt.
Thanh đưa tay nâng cằm tôi lên. Tôi hất tay anh ta ra với vẻ ghê sợ không hề giấu diếm.
– Hừ, vào đến đây mà còn to gan thế. Chú mày đừng có làm cao ở đây. Không ai cứu mày đâu, nên liệu liệu mà cư xử.
Đến lúc tôi phải về rồi.
– Cảm ơn anh đã gặp và nói chuyện với tôi. Chào anh.
– Đừng vội. Còn nhiều chuyện mày chưa biết đâu. Ngoan rồi anh kể cho.
– Tôi nghĩ biết thế là đủ rồi.
– Nó cũng thuê bọn tao chặn đường doạ mày mấy lần đấy!
……….
– Không phải là ba đứa tao nhưng bọn tao biết. Nó muốn mày luôn phải sợ hãi mà bám vào nó. Nó muốn mày phụ thuộc vào nó, nó muốn là người hùng của mày, luôn có mặt lúc mày cần.
Đáng lẽ ra em không cần phải làm thế. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể sống mà thiếu em. Đã bao giờ tôi tỏ ra không cần em chưa?
Thanh quay lại bảo người pha rượu:
– Gọi hộ em mấy thằng kia.
Rồi bảo tôi:
– Bọn nó cũng muốn được ngắm kĩ mày một lần nên anh cũng chẳng dám tham lam ích kỉ. Chú mày uống gì trong lúc đợi chúng nó nhé?
Tôi sợ lắm rồi!
– Không! Tôi phải về đây, muộn rồi.
– Đến đây, cần gì là có rồi cứ thế mà về à? Bọn này không làm cái gì không cho ai đâu.
Tôi lấy ví ra:
– Được, tôi sẽ làm như những gì các anh vẫn làm. Đây. Giờ tôi về được chưa?
– Chú em coi thường bọn anh thế hả? Bọn này là ăn mày còn chú em đang bố thí à?
Tôi vừa quay lại thì cánh cửa bật mở và ba bốn người bước vào. Ai trông cũng dữ dằn cả. Tự xỉ vả mình đần độn vừa thương cho cái sự dốt nát của mình, tôi tìm người pha rượu thử cầu cứu thì bắt gặp cái nhìn vô cảm khiến tôi chỉ muốn khóc. Tôi bước lùi lại một bước thì va phải ai ở sau lưng. Thanh đã đứng đó từ lúc nào, vòng tay ôm lấy bụng tôi.
– Thế nào chúng mày? Ngắm kĩ con chim nhỏ của em Tuyền đi. Đáng để em ấy bỏ ra cả đống tiền của nhỉ?
Bọn nó cùng cười, đứng quanh nhìn cảnh tôi bất lực giằng ra khỏi Thanh. Hắn cười một cách khoái trá:
– Chú mày ẻo lả như đứa con gái. Em thế này thì phải có người hùng là đúng rồi. Sao em không gọi Tuyền của em đi? Kêu khóc to lên, thế nào nó chẳng chạy đến cứu. Bọn nó bảo anh nhìn em sợ hãi đến gần khóc không thằng nào cầm lòng được. Hôm nay được dịp may hiếm có này, em cho bọn anh thưởng lãm chút.
Bọn nó lại rú lên khả ố. Nước mắt tôi chưa kịp chảy ra đã se lại. Hắn nói đúng. Tôi chỉ biết khóc rồi chờ đợi may mắn cứu mình. Không chỉ thân hình èo uột của tôi như con gái, tính cách của tôi thậm chí còn tệ hơn. Tôi mềm người trong tay Thanh khiến hắn nới lỏng vòng tay, nhìn xuống tôi:
– Có khi anh phải kiểm tra lại xem em có đúng là con trai không. Nhìn cái mặt này mà xem, – hắn nâng mặt tôi lên, – còn yêu hơn cả con gái.
Dạ dày của tôi cuộn lên, tôi chỉ muốn chạy vào nhà vệ sinh ngay lập tức. Tôi bật ra khỏi người Thanh gạt được một thằng trước mặt thì lập tức bị hai thằng khác giữ chặt. Lũ sói sau khi vờn được con mồi, nhìn nhau đầy ẩn ý. Tôi đến đây làm cái gì để mà bây giờ phải chịu cảnh này? Không biết có thoát ra nguyên vẹn được nữa không. Anh Cương ơi, cứu em với.
Ý nghĩ vừa bật ra khỏi đầu tôi khiến tôi nguội hẳn, chẳng muốn vùng vẫy nữa. Tôi phải bình tĩnh mà tự cứu mình, Cương không có ở đây. Không thể. Tuyền cũng thế. Tôi không có người hùng của mình. Tôi phải tự lực thôi. Bình tĩnh lại, tôi ngẩng lên:
– Tôi cảm ơn anh vì đã cho tôi biết những việc ấy. Tôi nên làm gì để cảm ơn anh?
– Em biết quá rồi còn gì. Em đừng nói nãy giờ em không hiểu bọn anh muốn gì nhá.
– Tôi không biết. Sao anh không nói thẳng ra cho dễ giải quyết?
– Gớm, to còi thế. Để xem. Lôi nó lên trên.
Hai thằng ấy kéo tôi đi. Tôi gào thét kêu cứu. Tôi chẳng nghĩ được gì. Chút nhuệ khí còn lại biến mất sạch. Tôi chỉ nghĩ đến chuyện mình phải ra khỏi đây. Miệng tôi thốt ra những gì mà lúc đó tôi cũng chẳng biết.
Cánh cửa bật mở, một người bước vào:
– Có chuyện gì thế?
– Không có chuyện gì hết. – Một thằng trong bọn nói. – Thằng này hơi láo tí thôi.
– Cứu tôi! – Tôi vội hét.
Thằng khác lập tức đứng chặn trước mặt người kia.
– Đi đi, không có chuyện của mày ở đây đâu.
– Tao nghĩ là có. Sao bọn mày không thả thằng bé ra rồi bình tĩnh nói chuyện?
– Mày là cái thá gì mà bọn tao phải bình tĩnh nói chuyện với mày. Cút!
– Được. Sau khi mấy người để thằng bé đi.
– Thằng này muốn gây sự đây. Mày là người mới hả?
– Đúng. Nhưng tao không muốn gây sự. Thằng bé trông thế kia mà năm, sáu thằng xúm lại bắt nạt, không xấu hổ hả.
– Thằng chó!
Một thằng lao đến đấm vào người kia, anh ta lùi lại tránh rồi tóm lấy cánh tay của hắn bẻ mạnh ra phía sau rồi đẩy hắn ngã vào một trong hai người đang giữ tôi. Hai thằng cùng ngã làm tôi rảnh được một tay liền lấy hết sức giật cánh tay còn lại ra. Thằng kia đang ngạc nhiên cũng chưa kịp phản ứng nên tôi thoát ra được và chạy vội về phía người ấy. Cánh cửa bị đóng sầm phía sau, bọn nó cùng vây hai đứa tôi lại.
Thanh, trông giận dữ như một con thú, lồng lộn cầm một cây gậy lao tơi đập vào người cứu tôi rất nhanh khiến anh ta không tránh được phải đưa tay ra đỡ. Tiếng va đập mạnh tới mức tôi nghĩ xương của anh ta bị nứt mất. Anh ta cúi xuống vì đau, Thanh giơ cao cây gậy định giáng xuống, tôi che vội người lên anh ta nhắm mắt lại chờ chết.
Cửa bật mở lần hai khiến tất cả cùng khựng lại. Tôi vẫn ôm chặt ân nhân, không dám mở mắt ra.
– Đừng đánh nữa.
Giọng một người lớn tuổi vang lên. Tôi vừa mừng vừa sợ ngẩng lên thì thấy Cương đang tiến lại gần mình. Chân tôi khuỵu xuống khiến anh hốt hoảng chạy vội lại ôm lấy tôi. Tôi chỉ biết lúc ấy mình ôm chặt cổ anh, không biết chuyện còn lại giữa mọi người xảy ra như thế nào, làm sao mà tôi được đưa ra đến xe của anh. Anh đưa tôi vào ghế sau, tôi vẫn ôm chặt cổ anh, không dám bỏ ra. Cương của tôi đang ở đây. Anh tới cứu tôi. Tôi muốn khóc.
– Không phải sợ nữa đâu. Ổn cả rồi. Em đừng lo nữa.
Tôi càng khóc to hơn, chút nước mắt dành dụm được lúc nãy chảy ra như nước vỡ bờ, cứ như tôi chỉ chờ đến lúc này để đổ ào ào ra.
Anh vuốt dọc lưng tôi, để cho tôi khóc.