Silver Rings - Chương 30
Silver rings. 10
– Hồng Anh! Chơi tập trung vào! Lại! Phía bên cậu Trung, ném thế mà cũng gọi là ném à? Nào! Tất cả tập trung! Lại!
Cái nắng gắt mùa hè khiến bọn tôi mệt phờ trên sân tập. Trung thả lăn quả bóng ra giữa sân, ngửa đầu ra sau và thở phì phì. Mất một lúc, hai thằng Tuấn Nghĩa mới rục rịch đem khay đá trộm được từ nhà anh đội phó ở gần trường về. Những tiếng nhai đá rào rạo, một vài tiếng la lên thất thanh khi một thằng lén bỏ đá vào sau lưng áo thằng bên cạnh, vài tiếng đập bóng của lũ trẻ con lớp 10 trốn tiết. Đấy là tháng 5, mùa hè.
Bọn tôi đã thi xong vào cuối tuần trước, những ngày này chỉ bận rộn với đám con gái phải tập văn nghệ cho ngày bế giảng, một vài lớp muốn xong chỉ tiêu sinh hoạt dưới cờ trong những tuần cuối cùng, và cả đội bóng rổ nữa. Thầy Cường tỏ ra muốn đè chúng tôi chết dí trong những buổi tập sau trận thua giao hữu hôm chủ nhật vừa rồi. Thực ra thì hôm đó cũng có đầy lý do để mà thua. Bọn tôi mới thi xong ngày hôm trước, đám con trai, con gái, hay cả trai cả gái còn bận rộn ăn chơi và quăng quật sách vở. Vả lại, đội hình hôm đó cũng không đẩy đủ. Tôi tin rằng nếu đấu lại một lần nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ thắng.
– Ế!
Tôi giật bắn mình bật dậy sau khi bị một viên đá lạnh cóng tan chảy sau gáy mình. Mấy thằng trong đội bóng cười ầm lên, còn tôi cũng bực mình quăng trả viên đá vào giữa áo thằng bên cạnh.
– Lại còn đùa với nghịch nhau nữa à? Tập! Tập!
Giữa sân trường nắng vàng cam, nơi ở một góc có một cây phượng thảnh thơi ngồi đếm lá, một đám con gái ngồi chuyện trò trong giờ ra chơi, có đội bóng rổ vẫn điên cuồng tập luyện sau những tiếng hét to hơn cả tiếng còi của thầy thể dục, người sẽ không buông tha cho bất cứ ai coi thường môn Thể Dục, bởi như thế thì chẳng khác nào coi thường việc ăn và uống cả.
– Anh Hồng Anh…
Tôi ngoảnh ra nhìn một cô bé lớp 10 đang đứng ở rìa sân tập. Thầy Cường đã đi đâu đó, tôi mới nhảy ra hỏi:
– Sao hả em?
– Hôm thứ 7 tới ở trường có dạ hội cho các anh chị lớp 12, anh đi được không ạ?
– Sao lại đi với lớp 12?
– Dạ, bởi vì…
– Ừ thôi được!
Tôi tươi cười vẫy tay cô bé, trước khi cảm nhận được sát khí đến từ phía cửa khu lớp học.
– Dạ vâng em tập ngay đây ạ!!
Thực ra đấy không phải lời mời đầu tiên. Kể từ khi cái tin tôi và Thủy chia tay, đã vài người mời tôi đến dạ hội dành cho lớp 12, mặc dù tôi chả thể hiểu là tại sao phải đến đấy chứ không phải chỗ khác. Thủy đã không nhìn mặt tôi kể từ khi tôi nói câu ấy với nó.
Hưng, cái anh lớp 12 theo đuổi Linh, cũng đấm tôi một cái toe toét máu cam khi tôi nói rằng tôi với nó đã là một cặp. Tình huống giữa Linh và Trà khiến tôi vô cùng bối rối. Nhưng khi Tử nói rằng việc nó tự sát hôm ấy có sự có mặt của Trà, tôi tự dưng cảm thấy không yên tâm về những gì mình tin tưởng ở cô. Đó đích thực là sự bất an. Nhiều lúc tôi cảm thấy dường như tất cả những gì mình làm, đều trong vòng sắp đặt của một ai đó. Ý nghĩ ấy làm tôi không sao chịu được. Và trong hoàn cảnh không hề gặp cô trong nhiều ngày, tôi cũng nghĩ đến những gì Linh dành cho mình. Tôi xin lỗi Linh, chia tay Thủy trước mặt nhiều người, và hỏi một cốc chè với nó trước cổng trường. Linh đã ôm chầm lấy tôi, cũng chẳng nói gì đến những việc cũ kể từ hôm ấy.
Còn Tử, chẳng ai tin được rằng nó rồi lại cặp kè với cái cô đã cứu nó vào đêm hôm trước. Chúng cùng đeo một cặp nhẫn, và thậm chí còn tặng tôi một cặp y chang. Ý nghĩ đầu tiên khi tôi nhìn thấy hai cái nhẫn buộc với nhau bằng sợi dây đỏ ấy là treo nó lên tường. Tử quát tháo tôi ầm ĩ về mục đích trang trí nhà cửa ấy. Nhưng tôi lại thấy rất chi là phù hợp. Hai cái nhẫn lủng lẳng, xem chừng cũng có thể làm chuông gió được.
Bố mẹ tôi hình như càng ngày càng hạnh phúc sâu đậm. Bằng chứng là tối hôm trước, mới 8 giờ thôi á, tôi và Tử kéo nhau lên trình giấy mời thì cửa phòng đã đóng chặt. Bên trong, bố tôi chỉ vọng ra:
– Rồi! Cứ để đấy cho bố! Giờ thì đi chỗ khác đi các con yêu. Ôi em yêu!
Tôi với Tử ngơ ngác nhìn nhau. Tử thậm chí còn muốn soi những gì đang diễn ra qua cái khe cửa bé tí ở dưới, nhưng tôi đã lôi tuột nó xuống bằng việc an ủi nó rằng tôi sẽ ra ngoài và để nó xem đã đời cái USB của nó. Sau rốt, vì Tử bảo nó đã xem chán, và trên tivi lại có phim hay, chúng tôi đã quyết định ngồi xem cùng với nhau đến đêm.
– Phải rồi! Hôm thứ 7 tới, mày đi cùng tao nhé.
– Đi đâu?
– Dạ hội chia tay của lớp 12 trường tao.
– Sao lại đi với lớp 12?
– Biết đâu đấy.
Tử cười, rồi rút điện thoại và oang oang:
– Huyền à! Tối thứ 7 tới đi dạ hội với anh nhé! Ở trường thằng Hồng! Ừ! Ừ! Rủ cả con Trà đi cũng được!
– Ế!
– Gì?
– Sao lại rủ cả Trà đi?
– Sao lại không được? Ừ không sao đâu em ạ! Cứ bảo với nó thế! Thứ 7! À mấy giờ mày nhỉ?
– 6 giờ bắt đầu.
– Em nghe gì chưa? Thế nhé!
Tôi ngẩn cả mặt, trôi tuột xuống khỏi ghế. Còn Tử chỉ sung sướng cười khì.
– Phải! Chủ nhật! Tao nghe bà thể dục của tao bảo sẽ giao hữu lại với bọn mày. Trận trước bọn mình bùng ấy!
– Lại còn thế nữa à!!
Tôi và Tử đứng ở trước gương, để mẹ tôi chấn chỉnh lại vài chỗ mà bà chưa ưng ý về bộ vét mà bà mới thuê về cho hai thằng mặc. Hai bộ vét đen, cùng cả cà vạt với nhau. Chúng tôi cũng cùng vuốt keo, đeo một bên tai những cái khuyên của bố. Bố tôi tưởng như không thể cầm nổi máy ảnh nữa khi mà ông cứ chụp lia lịa suốt từ chiều đến giờ.
– Ăn ảnh lắm hai thằng cu của bố ạ! Ôi nhà nó ơi tôi sung sướng quá!
– Bố có định làm thêm hai thằng nữa không?
– Sao?
– 8h tối hôm trước ấy!
– Bậy nào!
Bố tôi bạt tai cho Tử một cái về câu hỏi ấy. Còn mẹ tôi và tôi chỉ cười ầm.
– Thôi lần này mặc tạm. Năm sau bọn mày ra trường, nhất định mẹ sẽ sắm sửa cho tử tế.
– Thôi mà mẹ, tôi nói, bọn con lớn nhanh lắm. May hai bộ liền có rẻ gì đâu?
– Thằng bố anh!
– Sao hả em?
Chuyện còn lại dành cho bố mẹ tôi. Còn tôi và Tử đã đường hoàng đèo nhau đi đến trường tôi cho đêm dạ hội của lớp 12 tối nay.
– Bọn mình giống nhau lắm nhỉ. Tử dựa đầu vào lưng tôi.
– Lại không?
– Tao nghe nói càng lớn lên thì người ta càng ít giống nhau đấy mày ạ!
– Chắc là không đâu! Nhưng mà dễ nhận ra nhau hơn.
– Ừ đúng!
Bọn tôi cùng cười. Chiều tối mùa hè, với những hàng phượng đỏ rực, rặng bằng lăng phơn phớt, những tia nắng của buổi chiều sắp ngả màu, gió và một vầng trăng mờ mờ. Một thứ không khí tuyệt vời, cho bất cứ thứ tình cảm hẹn hò nào. Tôi tin rồi thì tối nay sẽ rất nhiều anh chị lớp 12 òa khóc. Người ta có thể thức đến đêm đặc vào những ngày thế này, để mà suy nghĩ về những gì đã trải qua. Khi ấy, yên tĩnh, tâm trạng sẽ càng ngọt và càng sâu.
Chúng tôi gửi xe ở ngoài, trước khi cùng nhau bước vào trường.
– Anh Hồng Anh!
Một vài cô bé tôi đã gặp, diêm dúa trong những chiếc váy dạ hội, chạy ra chỗ tôi. Nhưng tôi đã biết trước sự bất ngờ của họ. Tôi chỉ cười thầm.
– Em không nằm mơ đấy chứ!
– Anh em sinh đôi của anh đấy! Tử khoác vai tôi. Không mơ đâu các em yêu ạ!
– Anh Hồng Anh!
Phút chốc, Tử đã chiếm trọn vai của tôi và quay sang khen “váy em đẹp lắm”, rồi “giầy cao thế này em có đau chân không?” và rồi nhiều thứ nữa, đến độ tôi lo ngại cho bản thân mình vào ngày mai hơn là lo cho nó khi bị Huyền bắt gặp tối nay.
Chỉ một lúc sau đó chúng tôi đã bị vây lấy bởi không những đám con gái lớp 10, lớp 11 bon chen đi với lớp 12, mà rồi cả những anh trong đội bóng rổ, vài thằng lớp tôi cũng xúm lại Ô với A. Tử chỉ cười và cười, còn tôi thì lúng túng bên cạnh nó. Mà dường như chính sự lúng túng ấy càng khiến người khác dễ nhầm tôi là người lạ.
– Anh tên là gì?
Cô bé lớp 10 hỏi tôi.
– Tử Anh! Tử chỉ vào tôi và trả lời.
– Dương Tử Anh ạ?
– Đúng đấy em ạ!
– Em đã nghe mấy chị của em nói về anh rồi! Anh học trường … phải không ạ! Họ bảo anh rất dễ thương, nhưng mà em chưa gặp bao giờ. Ai ngờ!
Câu “Nhầm rồi em ơi” chỉ vừa thoáng ra trong đầu tôi đã bị những cái cười lịch thiệp nhất có thể của Tử thổi bay, và tôi thực sự khâm phục tài đối đáp của nó khi mà nó cũng chẳng biết gì về tôi ở trường. Bọn tôi không làm sao thoát được những đám đông đang vây lấy, nửa tò mò, nửa vì hiếu kì. Cứ như họ chưa từng thấy một cặp song sinh nào trong đời.
– Hồng Anh!
Tôi ngoảnh ra sau thì thấy Linh, và cũng thấy luôn cặp mặt đang trố ra của nó khi thấy cả thằng đứng cạnh tôi.
– Ai là … ?
– Mình!
– Thế kia là ai?
– Anh em sinh đôi. Đấy mới là người cậu gặp hôm ở bệnh viện vì, sốt vi rút ấy!
– Tại sao lại thế?
– Nhập nhằng bảo hiểm ấy mà.
Linh mỉm cười, rồi nắm lấy tay tôi và thì thào nho nhỏ vào tai tôi:
– Cả hai, hôm nay, đều bảnh bao lắm.
– Đừng nói thế. Xem thằng Tử kìa, nó sắp làm loạn trường mình rồi.
– Tử à?
– Tử Anh.
Cũng may là lúc đó trời đã tối, tôi mới lách ra được khỏi đám người và đi cùng Linh ra một chỗ bớt ồn ào hơn.
– Mình không thể tưởng tượng được một điều gì thần kì hơn điều này.
– Thần kì ấy à? Có gì lạ lắm đâu.
– Lạ chứ! Cậu là thần tượng của cả đống con gái trong trường mình. Và hôm nay lại có một người giống hệt cậu đến đây. Thế chẳng phải là quá thần kì hay sao?
– Chỉ là song sinh thôi mà.
– Đấy mới là vấn đề đấy.
– Mà tại sao cậu lại đến đây hôm nay?
– Rồi cậu sẽ biết thôi.
Chúng tôi chen qua những hàng người đang hội họp, gặp gỡ, chia sẻ, hay cổ vũ những tiết mục trên sân khấu.
– Ê! Hồng! Mày lạc đi tận đâu đấy!
Tử và Huyền đã ở với nhau từ lúc nào. Tôi cũng cùng Linh đi ra chỗ họ.
– Đây là ai thế? Tử tròn xoe mắt.
– Lớp trưởng lớp tao, và là, bạn gái, tôi nhún vai.
– Vậy à?
Lúc này tôi mới thấy cái bóng mờ mờ của Trà ở đằng sau Huyền. Trong một thoáng, tôi đỏ mặt và không biết làm gì. Cả Trà và Huyền đều ăn vận như đúng địa vị tiểu thư của họ, những bộ váy cầu kì, với những trang điểm công phu. Nhưng Trà nhìn tôi như thể đã thấu suốt những gì tôi nghĩ. Cô bỗng cười, tới bắt tay với Linh:
– Mình là lớp trưởng lớp của Tử Anh. Đây là bạn gái cậu ấy.
– Chào hai cậu!
Chợt một luồng sáng rọi vào chỗ chúng tôi đứng. Và hình ảnh của chúng tôi cũng lên màn chiếu ở phía trên sân khấu.
– Nhân vật của năm, người được nhiều phiếu bầu chọn nhất của nữ sinh lớp 12 khóa chúng ta, cậu ta cũng đã có mặt trong dạ tiệc hôm nay với một điều bất ngờ không thể tưởng tượng nổi! Dương Hồng Anh!
Cái tên tôi vang lên với những tiếng vỗ tay và la ói chói tai, dường như vì hai thằng bọn tôi đang đứng sát cạnh nhau, mà lại chẳng dễ gì phân biệt được hai thằng lúc này.
– Chỉ là anh em sinh đôi thôi mà!
Thôi tháo chiếc cà vạt ra khỏi cổ sau một buổi tối kinh hoàng. Cả Tử cũng đã mệt phờ và nằm ườn ra giường.
– Trường mày…thật kinh dị.
– Tao không nghĩ là đám con gái lớp 12 lại cuồng nhiệt như thế.
– Dạ hội chia tay mà. Họ cuồng nhiệt là đúng thôi. Nhưng mà bọn mình đâu phải đối tượng thích hợp để cuồng nhiệt thế đâu? Khổ thân bọn mình rồi! Áo vét rách hết rồi! Mẹ sẽ đưa chúng ta lên chảo rán.
– Bố mẹ đâu rồi nhỉ?
– Lên giường lâu rồi.
Tôi với Tử cùng cười. Chiếc áo vét lấm lem đủ mọi thứ trên đời, sẽ là một kỉ niệm khó phai nếu tôi không phải là học sinh lớp 11, và còn cả một năm nữa phải đến trường. Tôi cứ những tưởng việc tôi đưa Tử cùng đến sẽ giải đáp hộ tôi những rắc rối trong năm, và không gây ra bất ngờ gì vào trận đấu ngày mai. Nhưng chúng tôi đã bị quần trong những câu hỏi, co kéo trong đám đông, và còn dính không ít bạt tai từ những đàn anh.
– Mà, việc của mày với con Trà ra sao?
Tôi mới ngẩn ra, nhớ rằng cô đã bỏ về ngay từ khi nghe tôi giới thiệu Linh. Tôi tưởng cô chỉ đâu đó, nhưng lúc sau Huyền mới nói rằng Trà đã quay về từ lâu.
– Tao cũng không biết, tôi thở dài.
– Thực ra, mày thích con nào hơn?
– Linh.
– Thật à?
Tôi tránh ánh mắt của Tử, gật đầu rồi vào nhà tắm. Tôi sả nước lên khắp đầu, lắc lắc đầu gạt những tia nước ra khỏi mặt. Bất chợt tôi nhận ra trong gương, tôi không còn giống với Tử nữa. Tôi đang chìm trong một đống rắc rối mà nó khiến tôi không thể như tôi ngày trước. Ngược lại, Tử đã phấn chấn và vui vẻ y hệt nó trước ngày vào cấp 3.
Tử đã ngủ say sau một tối quá mệt. Còn tôi trằn trọc mất một lúc lâu. Tôi nhìn những chiếc nhẫn sáng mờ mờ trong ánh trăng chiếu từ bên ngoài lan can. Tự nhiên, nghĩ thế nào, tôi giật hai chiếc nhẫn đó ra, tháo dây vắt lại lên tường và để hai chiếc nhẫn lên bàn. Những chiếc nhẫn, biểu tượng cho những ý tưởng rất ư kì lạ, mà từ trang sức không bao giờ diễn đạt hết. Tử nói nhẫn cũng như lời hứa, cũng như những lời thề, một sự ràng buộc trong tiềm thức. Như vậy, một khi chiếc nhẫn đã được đeo lên tay, đó đã là giao ước. Đã là giao ước, thì cho dù có tháo nhẫn và vứt đi, giao ước vẫn sẽ tồn tại. Bởi thế mà tôi không dám trao nó cho bất cứ ai. Hóa ra tôi sợ ràng buộc đến mức nó âm thầm ăn vào tôi cả trong tiềm thức. Có khi, trước nay, kể cả những rắc rối giữa tôi và Tử, cũng không chỉ mình nó có lỗi.
Tôi đập những chiếc nhẫn nhè nhẹ lên bàn, ngửa đầu ra sau ghế và suy nghĩ.
Tình cảm, mệt mỏi thật sự, tôi thở dài.
Trận đấu diễn ra vào 8 giờ, nhưng bọn tôi đã chuồn đi khỏi nhà trước cả khi mẹ dậy, để tránh mọi tiếng la hét có thể khiến bọn tôi điếc tai cả ngày.
Những thành viên đầu tiên của hai đội bóng đã đến, một số người đã biết cả hai chúng tôi, một số chưa. Họ há hốc miệng ra nhìn hai thằng giống hệt nhau, mà mỗi thằng lại mặc một màu áo.
– Chúng ta sẽ chơi thiệt tình với nhau. Không tình cảm anh em gì chen lấn đâu đấy. Tôi nói.
– Mày cứ cẩn thận với mấy anh truy cản trường tao đấy! Thứ dữ không đấy! Tao không bảo vệ được mày đâu.
“Hai đội! Tập trung!”
Tiếng còi vừa huýt lên thì bên trường Tử đã tấn công dồn dập. Chúng tôi chưa kịp làm vững đội hình thì tôi đã thấy Tử cầm bóng và chạm vạch 3 điểm. Một cái nhảy lên nhẹ nhàng, quả bóng trôi tuột xuống khỏi mành lưới.
– 3 điểm!
– Mẹ cha ơi! Thằng này nhất định không phải thằng Hồng rồi! Tao cứ tưởng!
– Tưởng gì nữa!
– Mấy anh kia! Làm cái gì thế!
Tiếng của thầy Cường khiến cả đội chúng tôi giật tóc gáy, chỉ riêng việc nghĩ đến những buổi chiều tập đã khiến ai nấy toát mồ hôi. Chúng tôi cũng phản công lại dồn dập. Tiếng đập bóng vang lên liên hồi. Những lời cổ vũ, cái nóng mùa hè tăng dần, hơi thở gấp gáp, tiếng hô hào vang dội. Chúng khiến cho trận đấu của chúng tôi như nóng hơn. Hết hiệp. Tỉ số nghiêng về bên trường của Tử.
– Nghe cho rõ đây! Thầy Cường quát lên. Tôi đã biết rằng thằng trung phong bên kia có quan hệ gì đó với anh Hồng Anh. Nhưng sẽ không có bất cứ nhân nhượng nào thêm nữa! Thằng đó chuyên ném bóng 3 điểm! Tuyệt đối phải chặn nó bằng được! Anh Hồng Anh! Trận đấu này, hoặc anh thắng lại thằng họ hàng của anh, hoặc anh ra khỏi đội!
Cả lũ chúng tôi ngoác miệng ra. Và tôi cũng chỉ biết nuốt nước bọt ực một cái.
– Đấu hay lắm! Linh đã tới bên đội bóng. Nhưng bên kia dữ dằn nhỉ.
– Anh em mà nó đối xử thế đấy. Tôi ngao ngán.
– Cố lên! Cậu là cậu cơ mà!
Tôi nhìn vào gương mặt của Linh, những lời muốn nói liền bị nuốt sâu vào họng. Tôi không thể làm điều ấy. Nó mới thật tàn ác làm sao. Mọi người sẽ nghĩ gì về tôi khi tôi liên tục làm điều ấy với những cô gái yêu thương tôi.
Nhưng tôi cũng nhìn thấy Trà ở bên kia sân bóng. Tôi liền đứng dậy, đến gần cô và bối rối:
– Xin lỗi cậu.
– Sao phải xin lỗi? Ông có lỗi gì?
– Tôi…
– Chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được.
– Tôi biết. Bản thân tôi cũng đang cưỡng ép nó.
– Đau đầu nhỉ. Một bên là người bạn thân nhất suốt mấy năm cấp 3, một bên là người đã âm mưu giết anh trai song sinh của mình.
– Đấy là kế hoạch của cậu, để hoàn thành tình cảm của Huyền và Tử Anh, tôi biết.
– Thế cậu nghĩ sao nào?
– Tôi không biết làm sao cả.
– Đời còn dài lắm, Trà ngửa lên nhìn bầu trời. Những chuyện rắc rối như thế, hãy để từ từ cho cuộc đời sắp đặt. Còn những gì bản thân ông sắp đặt được, thì đừng để lỡ khỏi tay mình.
– Ý bà là trận đấu này?
– Thắng nhé!
Tôi lắc đầu cười. Nụ cười nhẹ nhàng của Trà khiến trong lòng tôi bớt rối ren. Có những chuyện rất giản đơn, chỉ như một cơn gió mùa hè. Chẳng qua, tại vì nó oi bức, nên mới khiến người ta dễ bực bội. Mùa hè mà! Đấy mới là mùa hè. Tất cả mọi chuyện, rồi sẽ ổn cả mà thôi.
Mùa hè của tôi.
– Hồng Anh! Đón lấy!
“Dunk!”
Silver Rings
Vergil & Dante
END