Silver Rings - Chương 25
Silver rings. 5
– Tử Anh vẫn chưa tỉnh à?
– Chưa.
Tôi cố nén nước mắt, ngoảnh ra nhìn Trà. Trời đã sáng, bệnh viện cũng đông hơn. Bố mẹ tôi vẫn ngồi bên giường của Tử. Tôi phải về phòng của mình, nhưng tôi không tâm trí nào nghĩ về những thứ khác, nên được một lúc tôi lại tới ngồi trên dãy ghế trên hành lang.
– Ông khóc suốt đêm đấy à?
– Không có.
– Cái đó con gái chúng tôi biết rõ nhất, ông không giấu được đâu.
Trà ngồi xuống bên cạnh tôi và mỉm cười:
– Hắn rất ích kỉ, phải không?
Tôi lắc đầu.
– Không. Lỗi là ở tôi cả. Nếu tôi sớm hiểu nó hơn.
– Thôi. Ông có tự trách mình thì thời gian cũng không quay trở lại được đâu, huống gì những việc này hoàn toàn là do Tử Anh tự gây nên.
– Nhưng tôi cũng có lỗi.
– Lỗi của tôi to hơn đấy.
Trà cười khẩy, tránh cái nhìn của tôi và khe khẽ thở dài.
– Thôi tôi phải đi thăm bạn của tôi đây. Ông yên tâm đi. Tôi tin những gì mình làm là đúng.
– Nhưng phòng của Tử bên này… Tôi chỉ.
– Tôi không đến để thăm Tử Anh.
Trà đi khuất về cuối hành lang. Trong đầu tôi thoáng lên một vài nghi hoặc. Nhưng tiếng gọi của mẹ làm tôi giật mình và quên cả đi.
– Về phòng ngủ một chút đi con. Đói chưa?
Mẹ tôi nhìn tôi trìu mến. Gương mặt bà tái nhợt, còn đôi mắt đã sưng đỏ lên. Đột nhiên bà rưng rưng nước mắt. Bà ôm lấy mặt tôi, nước mắt lại lăn dài trên gương mặt.
– Tử…trở về với mẹ đi con…
Bà gục đầu xuống ,lại khóc thảm thiết. Có lẽ gương mặt của tôi làm bà nhớ tới Tử, và ý nghĩ phải xa rời một đứa con làm bà không thể kìm nén nổi. Tôi cũng thấy mặt mình nóng hổi. Hình ảnh tôi trong đôi mắt rỉ ướt của bà, cũng chập chờn như hình ảnh của Tử trong những giấc mơ.
Mẹ tôi lại quay đi, giục tôi về phòng và thẫn thờ một mình đi lại vào phòng Tử.
Tôi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ép về một phía của cái giường, bên cạnh tôi, là Tử, với đôi mắt nhắm nghiền nhợt nhạt của nó. Đột nhiên nó cựa quạy, và mở mắt ra nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau rất lâu, tôi cứ chăm chú nhìn mình trong con ngươi của Tử, mà có lẽ Tử cũng đang như vậy.
“Trở về với tao đi Tử. Nếu mày ra đi, tao thực sự sẽ không thể sống nổi…Tao sẽ chết trong những giấc mơ về mày, trong những lời nói nhắc đến mày.”
“Trở về với gia đình của mình đi. Cả nhà không ai muốn mày chết, không bao giờ. Mày không biết bố mẹ đã khóc thế nào khi nhìn thấy mày đâu. Một giờ không có mày tao thấy mẹ mình già đi cả chục tuổi vậy. Mày có đang tâm như thế không?”
“Dẫu giữa tao với mày có chuyện gì, tao tin rồi chúng mình cũng sẽ giải quyết được hết. Bởi vì, trên tất cả, bọn mình là anh em sinh đôi cơ mà.”
“Nếu sau này tao thất nghiệp, hoặc bị tai nạn nằm liệt giường, mày có nuôi tao không?”
“Tất nhiên là có! Chẳng bao giờ tao màng tới chuyện ấy cả.”
“Nếu vợ mày tức mà đuổi tao đi thì sao?”
“Không bao giờ có chuyện đó. Nếu thế thì tao sẽ đuổi vợ tao đi. Vì một người không biết đến tình cảm của tao với mày, thì chắc chắn không bao giờ làm vợ của tao được.”
Tử mỉm cười.
“Tao sợ phim kinh dị, Hồng ạ. Khi rơi xuống đó tao hình như đã thấy rất nhiều ma quỷ.”
“Tao biết mày sẽ sợ mà. Lần nào xem phim mày chẳng lôi tao đi cùng. Tao cũng thế, nếu có một mình tao cũng chẳng dám xem phim đâu.”
“Bọn mình cứ như trẻ con ấy nhỉ.”
“Tao ước gì mình mãi là trẻ con để được ngủ với mày thế này. Lớn lên, chúng mình mà còn ngủ với nhau thì gay lắm.”
“Dẫu sao, thì cũng cứ ở thế này với tao, đến khi có ai đó dựng chúng mình dậy.”
“Mày nghĩ đó là ai?”
“Bố. Và bố sẽ mắng bọn mình là hai con chó con.”Tử cười.
“Mẹ đấy. Mẹ đã khóc rất nhiều. Mẹ nhất định sẽ là người đầu tiên gọi chúng mình dậy.”
“Không phải đầu tiên, Hồng ạ. Chính chúng mình đã gọi nhau dậy trước đấy chứ.”
Tôi cười, dụi đầu vào gối, trán của tôi cụng vào trán của Tử.
“Ấy!”
“Trán mày không còn đau nữa chứ?” Tử lo lắng nhìn tôi. “Là tại tao, tao xin lỗi.”
“Cái này, tôi nắm lấy tay Tử, là do tao. Tao xin lỗi.”
Chúng tôi cùng bật cười, và nằm ngửa ra trên giường. Tử nắm chặt lấy tay của tôi, rồi nhắm mắt lại. Tôi cũng thấy mắt mình trùng xuống.
“Đã đến lúc anh em mình phải dậy rồi.”
Tôi mở bừng mắt. Ánh nắng bên ngoài hắt vào phòng một mảng sáng lớn. Ánh nắng mặt trời, mùa hè, trắng sáng và trong trẻo. Cửa sổ được mở, và tôi thấy cây phượng đã đỏ rực trên vài tán. Bên cạnh nó, bằng lăng cũng đã phơn phớt tím. Không khí trong lành cuốn qua mặt tôi, làm không khí nặng nề trong bệnh viện tan đi phần nào.
Tôi thấy mẹ tôi bước vào, mắt bà còn đỏ và ướt nước mắt, nhưng gương mặt bà đã nhẹ nhõm.
– Hồng … Tử dậy rồi.
Bà kéo tôi dậy và lôi tôi đến phòng của Tử, khi những bác sĩ vẫn còn vây lấy giường nó. Bố tôi đang đứng trong một góc, tưởng như một khối băng vừa được tan chảy, trông bộ dạng rất hấp tấp bủn rủn.
Và nhìn qua một khe giữa những bác sĩ, tôi thấy đôi mắt mệt mỏi của Tử nhìn qua tôi.
Bất giác, chúng tôi cùng mỉm cười.