Silver Rings - Chương 22
Silver rings. 2
– Hồng Anh khỏe. Có thể nói là thế. Tôi nghe cậu ta nói là sẽ phải ở viện một thời gian.
– Nó có đau lắm không?
– Chắc rồi. Cả buổi cậu ta nằm đơ trên giường. Với một người như cậu ta, nằm im được như thế là có chuyện rồi.
– Phải rồi, tôi cúi đầu cười, nó có bao giờ chịu ở yên một chỗ đâu.
– Bây giờ thì ông có thể yên tâm rồi đấy.
– Cô không còn điều gì khác nói với tôi hay sao?
– Không. Ông đã đối xử với Huyền thế nào, bây giờ, ông phải nhận lại như thế. Thuyết nhân quả đấy.
– Vậy tôi hỏi bà một điều cuối cùng thôi. Bà đến gần Hồng, không phải để trả thù tôi đấy chứ?
– Không. Chuyện của ông một mình ông gánh. Tôi không việc gì phải lôi kéo thêm Hồng Anh vào.
– Thế thì tốt.
– Tạm biệt.
Trà bỏ đi. Tôi cũng không cần phải ở đây thêm nữa. Hồng vẫn sống. Thế đã là đủ. Ít ra, tôi cũng có thể chết đi an lòng.
Trời đã tối mịt. Nhiều gia đình đã đóng cửa và quây quần với nhau. Tôi cũng nhớ gia đình tôi với khung cảnh như thế. Bố và mẹ cãi cọ trong bếp. Hồng xem tivi còn tôi vọc Devil May Cry. Chúng tôi sẽ ngồi ăn, với những câu chuyện huyên thuyên không ngớt của cả ba bố con. Mỗi bữa ăn của nhà tôi vì thế thường kéo dài cả tiếng. Nhưng đấy là những lúc đông đủ. Đôi khi mẹ tôi đi công tác, ba bố con tôi tuy vẫn vui vẻ với nhau nhưng thường kết thúc bữa ăn rất nhanh. Những khi vắng bố hoặc Hồng thì bữa cơm còn ảm đạm hơn. Không ai nói chuyện với ai, chỉ muốn nhanh chóng được làm gì đó liên lạc với người còn lại. Mẹ tôi bình thường rất chi ly tiền bạc, nhưng bà đã có lần nấu cháo điện thoại gần ba tiếng đồng hồ chỉ để nói chuyện với bố đang đi ngoại khóa cùng lũ trẻ con tiểu học.
Kể ra thì, ngoài việc bố mẹ tôi lấy nhau khi còn quá trẻ thì gia đình tôi luôn được xem là hạnh phúc. Tuy tôi có phần ngỗ ngược trong nhiều chuyện, nhưng riêng với gia đình tôi luôn muốn ôn hòa. Vì với tôi, nụ cười của bố mẹ, và Hồng nữa, có vị trí rất quan trọng.
Phải qua mấy hôm nay tôi mới nhận ra điều ấy. Tôi thấy mình bơ vơ và lạc lõng khi không có gia đình bên cạnh. Ngôi nhà và căn phòng. Những bức ảnh. Quả bóng rổ tôi vẫn vứt quăng trong giỏ xe đạp. Cái sim điện thoại bố tìm mãi mới mua được cho, tôi còn chưa kịp nói với chị. Cô Ngọc làm tôi nhớ đến chị, và hình như tôi luôn nghĩ rằng chị đã đến với tôi một lần nữa. Nhưng một lần nữa tôi lại để chị ra đi. Dường như cô rất hạnh phúc khi được ở bên người đàn ông kia. Vậy thì tôi cũng cầu chúc cho cô được toại nguyện.
Tôi còn rất nhiều việc chưa kịp làm. Tôi chưa chơi xong Devil May Cry 4, chưa đấu một trận bóng rổ nào ra hồn, chưa kịp đọc quyển Conan mới nhất, và chưa được gặp gia đình tôi một lần cuối cùng. Nhưng tôi còn mặt mũi nào mà gặp họ nữa? Trong mắt họ, tôi đã là một đứa con vứt đi, một đứa con bỏ đi. Có lẽ, Hồng mới là người duy nhất nên sinh ra. Còn tôi, tôi lẽ ra phải thấy hạnh phúc khi được sinh ra cùng với nó. Lẽ ra tôi phải hiểu điều ấy.
“Các con không chỉ là anh em. Các con là anh em sinh đôi. Chúa biết các con sẽ gặp khó khăn khi một mình chống chọi với cuộc đời, nên đã ban cho một người bạn đồng hành, một người anh em sinh tử nữa, người mà bất cứ lúc nào các con cũng có thể chia sẻ cùng, người không bao giờ xa lạ với các con.”
Tôi tình cờ nhìn vào gương chiếu hậu của một ô tô đỗ gần đó, nhận ra gương mặt thất thần của minh. Tôi cố mỉm cười với nó, một nụ cười thật tươi, như khi tôi ở bên Hồng.
– Hồng này … Tao xin lỗi mày … Vì mọi thứ. Mày luôn là, thằng em tốt nhất mà tao từng có … Hãy chăm sóc bố mẹ … Đừng làm bố mẹ khóc … Tao sẽ nhớ mày lắm …
Tôi thấy mắt mình đã đỏ hoe và nước mắt lăn dài trên gương mặt. Chắc chắn Hồng cũng sẽ có gương mặt như thế nếu như biết tin về tôi. Nó là thằng mít ướt. Nó có thể khóc chỉ vì bố tôi cắt tiết một con gà. Tôi mới đê tiện và hèn hạ làm sao. Sao tôi có thể có những suy nghĩ đốn mạt về Hồng, trong khi tôi mới đúng là kẻ bị phỉ nhổ như thế. Tại sao Hồng chưa bao giờ tức giận với tôi một câu? Chỉ một câu thôi. Tôi cũng có thể thấy mình còn một điều đúng trên đời này.
Tôi giật mình khi thấy có giọt nước rơi vào mặt mình. Bầu trời lóe lên vài tia chớp. Rồi đổ mưa. Mưa tháng tư, mưa mùa hạ, nhanh đến mức kinh ngạc. Cơn mưa rào đã đổ ụp xuống đầu tôi. Những bóng người tất tả tìm đến áo mưa hoặc những chỗ trú mưa. Sấm nổ ầm ào, cơn mưa đổ xuống đất át đi cả những tiếng xe cộ đang đi. Chỉ có tiếng mưa gõ xuống đất liên hồi, với tiếng nổ lép bép của những giọt nước. Bình thường, tôi sẽ chạy thật nhanh, như đúng bản năng của con người. Nhưng lúc này bước chân tôi chỉ như nặng nề hơn. Mưa đập vào mặt tôi té tát, như dội cuộc sống mùa hè này vào đầu tôi, với những kí ức và tiếng cười khi tôi ở bên Hồng. Chúng tôi sinh vào giữa mùa hè, một ngày tháng năm. Lần nào làm sinh nhật, ngôi nhà tôi cũng ồn ào và náo nhiệt, bất kể có khách hay không. Và lần nào nhà tôi cũng ăn mắng từ những gia đình xung quanh. Vì tôi và Hồng sinh vào hai ngày, nên bữa tiệc sinh nhật truyền thống cũng luôn bắt đầu từ 11h đêm hôm trước, giờ mà bố bảo là mẹ tôi bắt đầu tát ông vô cớ và la toáng lên bắt ông đưa đi viện. Bữa tiệc thường kết thúc vào 1 giờ sáng hôm sau, cũng với mốc mà bố tôi bào là ông suýt ngất khi biết mình cùng lúc có hai thằng con trai.
Tôi tiếc rằng chưa bao giờ tôi nói với bố mẹ tôi rằng tôi ngưỡng mộ họ đến thế nào, rằng tôi yêu thương họ đến thế nào. Tôi có một gia đình tuyệt đến thế nào. Vậy mà tôi đang tâm ruồng bỏ nó. Khó khăn thế nào tôi mới thành một con người, vậy mà tôi sẵn sàng ném bỏ tất cả để tự cho phép mình được hư hỏng và buông thả mọi thứ.
Nước mưa rơi vào miệng tôi mặn chát. Cơn mưa đầu mùa dữ dội, còn vương cả những vẩn đục của bầu trời suốt mùa đông, với cái lạnh mà chỉ một đêm mưa tháng tư mới có, cái lạnh không như mùa đông, nhưng lại tái hơn mùa đông khi con người đang quen với không khí oi bức ban trưa.
Nếu được chọn một cái chết, tôi thích cảnh rơi từ đỉnh một thác nước xuống như Vergil trong Devil May Cry 3, dẫu biết rằng anh ta sau đó vẫn sống. Đối với tôi, cách chết ấy cũng như là mình tự đâm xuống địa ngục, không cần lời chào nào. Ít ra, cũng không thấy nuối tiếc. Nhưng ở Hà Nội thì lấy đâu ra một thác nước? Tôi lại chẳng muốn chết dưới sông Hồng. Từ sau vụ hồi 10 tuổi, tôi đâm sợ sông nước. Có một lần lớp tôi đi ngoại khóa ở Tam Cốc Bích Động, tôi đã thà ngồi trên bờ suốt buổi sáng còn hơn leo lên thuyền.
Và lại, Trà muốn tôi phải trả giá cho việc của Huyền, khi tôi làm cô cắt mạch cổ tay tự vẫn. Trà giúp tôi đi hỏi thăm Hồng, thay vào đó, tôi phải chết bằng chính con dao đã suýt nữa giết Huyền. Cô ta còn nhắn tôi phải cắt lên tay trái, và phải cắt một nhát sâu. Kì thực, khi lưỡi dao sắc lạnh ấy đè lên da thịt, tôi đã muốn dừng lại. Hơn hai ngày rồi tôi lang bạt, không ăn không ngủ. Có lẽ chẳng cần làm thế này, ngày mai tôi cũng sẽ chết. Tôi chẳng còn chút sức lực nào mà cầm cự nổi nữa. Những ân hận đè nát trong lòng, càng làm tôi không sao gượng dậy nổi.
Cơn mưa chưa dứt. Tôi ngửa mặt lên, nhìn những tia nước chọc thẳng xuống từ trên trời, đâm vào mặt mình. Tôi đang sợ, tôi không thể giấu diếm điều ấy. Có ai trên đời không sợ đau đớn? Tôi có thể nhịn đói, ít ra, sau khi cơn đói rộn rạo một lúc, nó sẽ tự nguôi đi. Nhưng đau đớn thì không.
Hồng chắc chắn rằng cũng đang rất đau. Tôi đã đập vỡ bình hoa vào đầu nó. Nó ngã xuống, be bét máu. Có lẽ giờ này nó đang rên rỉ ở bệnh viện. Và tự hỏi, tại sao tôi lại làm thế với nó.
Tôi đặt thẳng lưỡi dao lên, nhắm nghiền mắt. Tôi cố gắng thở một cách đều đặn, cho dù tiếng mưa đang đập loạn bên tai mình.
Nếu thực sự có luân hồi, tôi không hề mong mình được sinh ra một lần nữa.
Tôi nhấc con dao lên, cắt mạnh nó xuống. Vết cắt sắc ngọt, đến mức tôi không hề nghĩ nó đã chạm đến tận xương. Tôi quẳng con dao đi, dựa đầu vào chiếc ghế đá.
“Tất cả kết thúc rồi. Mày đã làm xong điều cuối cùng mà người ta cần ở mày.”
Tôi không có cảm giác đau ngay lúc đó. Nhưng chỉ một lúc sau, khi máu đã làm ấm bàn tay lạnh ngắt của tôi, tôi mới thấy cơn đau khủng khiếp ấy trỗi lên. Tim tôi đập dồn dập, mọi thứ mờ nhạt, kể cả những giọt nước mưa. Âm thanh như trôi đi rất xa. Tôi ngã hẳn ra. Tử, mọi thứ sẽ sớm chấm dứt. Cơn đau này là cơn đau cuối cùng mày phải chịu đựng.
“Đêm nay mày không khóc, không cô đơn. Đã có mùa hè đến đưa tiễn mày, với người bạn của nó là cơn mưa. Chính nó đem mày đến cuộc đời này. Cũng chính nó tiễn mày đi.”
“Cứ khóc đi Tử. Nước mưa sẽ xóa đi giọt nước mắt trên gương mặt mày. Cái chết sẽ nhẹ nhàng và ung dung.”
“…Tao chắc chắn sẽ rất nhớ mày…”
Tiếng mưa như đang vọng lại từ một nơi xa, rất xa.