NHỮNG THẰNG CẢNH SÁT YẾU ĐUỐI - Chương 3
CHƯƠNG 3:
– Từ: Homie – “Ox ngủ chưa? Bx nhớ quá không ngủ được.”
Chắc con bánh bèo nào nhắn tin cho thằng này đây, lỡ rồi đọc tiếp 4 tin kia luôn.:
– Từ: Mr. Quý – “Srr, tối nay tao không đi được, hôm khác nhe, chầu sau tao lo.”
Thì ra mình là cái thằng thay thế cho thằng Quý gì gì đó, nó bị thằng Quý kia cho leo cây rồi mới quay qua đi với tui, thiệt là đau khổ quá đi, mà thôi kệ, mê trai, miễn có trai rủ đi là dui sướng trong lòng lắm rồi hà hà hà…đọc tiếp.:
– Từ: Anh Thái – “Anh biết nhưng anh nghĩ anh và em chỉ nên là a e với nhau thôi.”
Tôi thực sự hơi bất ngờ, chả lẻ thằng này cũng thuộc dạng “Wi-Fi” giống tui sao? Tò mò làm tôi vuốt lên đọc những tin nhắn ở phía trên và trên nữa.:
– “Anh Thái, em được nhận về đơn vị rồi.”
– “Chúc mừng nhóc, hôm nào rửa nhe em” – Anh Thái
– “Chuyện nhỏ, rủ anh Đức anh Tâm theo luôn nhe anh”
– “Chi vậy nhỏ, hai anh em mình đi được rồi, anh ko thích 2 thằng đó” – Anh Thái
– “Vậy anh Thái hẹn chỗ đi rồi anh em mình lai rai, 5 năm rồi chứ ít gì.”
– “Nhóc vẫn còn vậy sao? Có tìm được ng nào chưa?” – Anh Thái.
– “Em vẫn vậy Thái ơi, em yêu ai em cố chấp lắm.”
– “Ba má em biết chuyện chưa?” – Anh Thái.
– “Ngoài anh ra không có ai biết việc này”
– “Em còn thương anh lắm…em không nghĩ em sẽ khổ như vầy”
– “Anh biết nhưng anh nghĩ anh và em chỉ nên là a e với nhau thôi.”./.
Chết rồi thằng này là hệ 2 SIM 2 Sóng rồi, mà thằng Thái kia là thằng nào trời? Sao tự nhiên tôi tò mò quá, lỡ tò rồi phải mò mới được, tôi mở Zalo lên rồi tìm cái số điện thoại của thằng Thái kia, tôi mở lên thì thấy thằng này hoàn toàn không có đăng tấm ảnh nào lên, không có bất kỳ thông tin nào hết, thôi thì vào Facebook thằng Trung tìm thử xem sao, tôi mò vào Facebook Tờ-Rung CT thì thấy cái danh sách bạn bè của nó gần 200, ngồi lục biết đâu mà lần, vả lại trên Facebook người ta xài biệt danh này nọ chứ ít khi quăng tên thật lên. À mà tự nhiên quên còn lại mấy tin nhắn nữa, đọc nốt cho xong luôn.:
– Từ: Đức Cống – “ Tao ở nhà, liệt dương rồi, không ngốc nổi đâu mà quẩy nữa”.
À chắc là thằng Đức mà thằng Trung nhắc trong tin nhắn gửi cho thằng Thái ở trên, thằng Trung này ít nói thật, trầm ngâm vậy mà nó cũng bóng sao? Nhìn nó và tôi ai biết tụi tôi bê đê mới lạ, thằng nào thằng nấy đô con, cao to và Menly hết chứ không ẻo lã như mấy đứa khác, một phần vì cả tôi và nó đều là Bot nên phần đàn ông còn lại trong người nó cũng phần nào lấn áp được bản tính dâm đãng lố lăng bên ngoài.
Sáng hôm sau tôi vào cơ quan, tôi xuống trường đào tạo cảnh sát tìm thằng Trung.:
– “Trung, hôm qua em quên lấy điện thoại”
Lúc này thằng Trung nó xanh mặt mày hết, các bạn biết nó sợ gì rồi đó, nó sợ là cái bí mật nó là gay bị phát hiện, nó giật mình quay lại dòm tôi rồi nói.:
– “Tối qua có ai gọi cho em không anh Phong?”
Thực tình câu hỏi của nó để thăm dò xem là hôm qua tới giờ tôi có lục máy của nó không đó mà, nhưng mà em khờ quá em trai ơi, anh xoá hết dấu tích rồi.:
– “Tối qua anh tắt máy em, anh sợ có ai gọi em đột xuất nên tắt tạm, em coi lại đi.”
Vẻ mặt thằng Trung lúc này thay đổi từ xanh sang hồng trở lại, nó từ từ lấy cái điện thoại cho vào túi rồi nói với tôi câu cảm ơn xong rồi trở vào lớp ngồi học lại.
Tôi thì thong thả quay về đơn vị, sáng nay cậu Cường Châu Phi nghĩ, hôm qua nó bị sốt nên không đi làm, tôi đi làm về sẵn ghé qua thăm nó, nhà nó ở trọ trong khu dân cư Hồng Phát ở ngoài trung tâm Cần Thơ, từ chỗ tôi chạy qua nó cũng không xa lắm, nên ghé qua nhà coi nó có sao không. Tôi vừa ghé cửa thì thấy cửa phòng nó mở, còn nó nằm chò co trên giường với cái tráng nóng hừng hực, tôi bắt đầu hoảng khi tình trạng nó không như tôi nghĩ, nó sốt cao lắm, mồ hôi đỗ ra ướt cái lớp vải thun phía ngoài làm lộ ra rõ hai đầu núm vú săn lại rồi dãn ra vì nóng (nuôi bệnh thì nuôi chứ mê trai là không bỏ được). Tôi lay lay nó.:
– “Cường…Cường…em sao rồi?!!!”
Nó im lặng kéo tay tôi làm tôi mấy thăng bằng ngã nhàu lên người nó, bất chợt nó kéo cổ tôi hôn rất lâu, tôi cảm nhận thấy rõ hơi nóng hực lên từ cơ thể nó, pha lẫn vị chát chát của mồ hôi đỗ ra trên tráng chảy xuống cả mắt miệng, tim tôi lúc này đập như loạn nhịp, lúc này tôi có cảm giác là mình đang bị hiếp dâm hơn là sung sướng, nó không để cho tôi suy nghĩ lâu, nó tự lột áo nó ra rồi ôm chầm lấy tôi, từ từ nó cởi cái quần lót trên người nó ra và nắm tóc tôi kéo xuống, nó bị sốt vậy mà cơ thể vẫn rất mạnh mẽ, nó rê cái đầu tôi xuống tận hai cái trứng dái, cái mùi hôi hám của nó cộng với mùi khai của nước tiểu còn sót lại trên đầu cặt làm cho tôi cảm thấy muốn ói hơn là thích, nó không cho tôi thoát khỏi vòng tay nó, nó ghì thôi lại, ấn mạnh con cu nó lút cán vô cuốn họng lúc này tôi suýt ói ra cũng mai là ngăn lại được, nó làm vài cái tôi thấy nó rùng mình rồi con cu nó lúc này cứng ngắt, thằng này còn nguyên cái bao quy đầu luôn (dân chúng người ta gọi là chưa mở mắt) tôi với tay tuột cái bao quy đầu nó xuống làm lộ rõ cái đầu cặt đang nhỏ từng giọt chất nhờn chảy xuống bụng, thằng này chắc kích thích lắm mới chảy ra nhiều nước nhờn vậy, tôi bú liếm đầu cặt nó xong sục vài cái, một dòng nước trắng đục tanh tanh mà người ta gọi là nước khí bắn thẳng vô con mắt tôi làm tôi kêu lên.:
– “Á, rát quá Cường ơi”
Thằng cường không để ý lời nói tôi, nó đè tôi xuống bắn trọn vẹn mớ tạp nham chất nhờn, nước khí, nước đái còn sót lại vào họng, tôi gớm gớm nên phun ra cái phèo vào mặt nó, thằng Cường không chống cự mà nó phá lên cười sặc sặc. Nó lồm cồm ngồi dậy hôn tôi rồi đôi mắt nó lịm dần xong nó ngã xuống cái ạch, tôi hoảng hồn lay nó.:
– “Cường…Cường…”
Tôi mặc cho nó chiếc quần ngắn rồi nhờ thằng sinh viên đối diện nhà trọ tiếp tôi chở nó vào bệnh viện.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu mà tôi vừa lo vừa vui, tôi lo không biết nó bị gì có sao không, đèn phòng cấp cứu vừa tắt, bác sỹ tháu khẩu trang ra, như hiểu được ý tôi bác sỹ nói.:
– “Tình hình ổn rồi, sốt virus, cầm toa này ra ngoài quầy lãnh thuốc. Anh có thể vào thăm bệnh nhân”
Tôi nhìn thằng Cường đang nằm trên giường bệnh, nét môi nhợt nhạt mặt tái xanh thở hổn hển, nó bây giờ yếu đến mức phải đặt máy thở, tôi không đủ can đảm nhìn vào mặt nó, tôi bước ra ngoài châm điếu thuốc…nhưng mà từ khi mối tình của tôi thất bại tôi cung bỏ hẳn việc hút thuốc để tìm cuộc sống mới, vậy mà giờ đây khi nôi đau ùa về, tôi lại tìm đến điếu thuốc.:
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, anh Tuấn bên sở kế hoạch đầu tư gọi tôi.:
– “Alo, Em nghe anh Tuấn” – Tôi nói.
– “Tối nay em rảnh không Phong, anh em mình đi lai rai.”
Nhậu nhẹt gì đâu, cũng toàn nhờ chuyện này chuyện kia, chả lẻ bây giờ đi bỏ thằng cu Cường ở lại một mình, tôi sực nhớ thằng Trung nên tôi gọi cho nó.:
– “Trung hả em, anh Cường vào bệnh viện rồi, em rảnh chạy vào lo cho nó đi” – Tôi nói.
– “7h em qua.”
Tôi bước xuống dưới lầu mua vài món lặt vặt dùng cho bệnh nhân, bình thuỷ nước nóng với ngăn cà men cháu trắng, để khi nào thằng Cường tỉnh lại có cái mà dằn bụng.
Lúc tôi mua xong quay lên thì thằng Trung đã ngồi ở đó rồi, tôi đặt mấy thứ đó lên giường bệnh rồi ra về. Trên đường về lâu lâu tôi lại nghĩ đến cái mùi thằng Cường cứ vương vướng đâu đây không vứt được.
Sau khi tắm rửa tôi lại điểm hẹn với cha Tuấn, cuộc nhậu nhẹt loay hoay với mấy em tiếp viên bánh bèo xung quanh, thằng cha Tuấn móc ra vài tờ polime rồi nói với con tiếp viên.:
– “Mấy em ra ngoài đi, anh nói chuyện chút.”
Mấy con bánh bèo cười hí hửng rồi đi ra ngoài.:
– “Phong, anh có thằng em, nó vừa thi rớt Đại học Cần Thơ, nó thi được 8,5 điểm (3 môn nhé các bạn thuộc dạng tệ rồi đấy) bây giờ nó muốn xin đi nghĩa vụ công an, em coi có đường nào thì lo cho em nó một vé, rồi nữa anh em mình nhậu nhẹt sau.”
Sếp mà đã nói vậy, đố các bạn không giúp, chuyện lo cho thằng em ổng không hề khó đối với tôi, trưởng phòng, thôi thì gật đầu giúp ổng. Nhưng tôi vẫn dè chừng vì chó bây giờ nhiều lắm.:
– “Để em xem rồi gọi anh sau”
Nói rồi ông Tuấn kêu mấy con bánh bèo vào rót rựu, ổng bóp vú sờ mó mấy con đó điêu luyện, còn mấy con tiếp viên uốn éo rên rĩ theo bàn tay cha Tuấn. Vì xã giao và vì che giấu đi bản chất thật tôi phải hoà theo cuộc vui mặc dù tôi không hề có cảm giác gì khi đặt tay lên cặp bưởi của mấy con bánh bèo đó. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến thằng Cường, đến cuộc làm tình ngắn ngủi giữa tôi và nó, con cu tôi như ngóng lên biểu tình, hai con tiếp viên thấy thế nên ngỏ vào tai tôi.:
– “Anh đi tăng 2 không? Tiền phòng em chịu cho!”
Tôi phớt lờ đi câu nói của nó rồi quay sang cụng ly với ông Tuấn. Bây giờ cũng gần 1 giờ sáng rồi, tôi cũng ngấm cái mớ cồn nước và đồ ăn tạp nham trong bụng, tôi tấp vô vệ đường rồi xả cái mớ tả bí lù ra cho nhẹ bụng, ói xong tôi ghé qua bệnh viện trong tình trạng mùi hôi rựu ồ ạt trong người, tôi móc điện thoại ra coi thì bây giờ chính xác là 1h45 sáng. Cửa phòng bệnh vẫn mở, tôi thấy thằng Cường còn đang ngủ, tôi đứng nhìn nó một hồi lâu thì có tiếng cửa toa lét sau lưng tôi mở ra, thằng Trung bước ra theo sau là ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, tôi nghĩ nó đã về nhà rồi chứ, ai ngờ nó vẫn còn ngồi ở đây, tự nhiên tôi cảm thấy có lỗi với nó, vì đã bắt nó ngồi canh thằng Cường trong khi mấy tiếng nữa là nó phải trở về trường huấn luyện.:
– “Anh Phong xỉn hả”
– “Còn đứng đây được mà em, xỉn gì?” – Tôi nói.
Người say không bao giờ chịu nhận mình say, tôi cũng nghĩ là tôi tỉnh chứ không say đâu nhe các bạn. Tôi mới định nó câu nữa thì thằng Trung ngắt ngang.:
– “Anh Cường tỉnh rồi.”
Nghe câu này xong tôi như trút bỏ đi tảng đá đè lên vai tôi từ chiều giờ.