NHỮNG THẰNG CẢNH SÁT YẾU ĐUỐI - Chương 1
CHƯƠNG 1:
Tôi rất ghét công an, đơn giản là vì bây giờ cán cân công lý do nhà nước nắm giữ hay bị những thằng bụng phệ lách luật hay đi đường tắt để vào được ngành mà trong khi trình độ không hề có, có đứa chỉ mới học hết cấp 3 cũng ra trường là công an, cách ứng xử giao tiếp giống côn đồ hơn là 1 chiến sỹ áo xanh của nhân dân. Ghét của nào, trời trao của ấy, ghét quá nên bây giờ phải đi làm công an theo ý muốn của ba má, tôi 27 tuổi đầu rồi mà mọi việc còn quá ư là mơ hồ trong tôi, thiệt chứ thôi kệ nó, tới đâu tính tới đó. Không suy nghĩ nữa, nghĩ quài mệt chết.
Tôi nhai nuốt hết phần cơm rồi trở lại lên phòng làm việc, hồ sơ chứng từ bên phòng điều tra công an kinh tế nhiều vô số, hễ sai sót dù chút ít thôi cũng bị cấp trên la cho một trận ra hồn, đang lân la dò coi mấy cái sổ sách này có khớp không thì tôi nghe thằng nào vỗ vai tôi cái bộp, các bạn nghĩ tôi sẽ giật mình chứ gì? Nhưng mà sai rồi, tại hồi nãy nó đi lại gần tôi đã nghe tiến giày nó lộp cộp phía sau rồi, nhưng mà người ta hù mình thì tại sao không giả vờ như giật mình thật, tôi giả vờ giật nẩy lên một cái rồi quay lại xem là ai hù, thì ra là thằng cu Cường, thằng này là đồng nghiệp làm chung bên sở, nó mới vào đây làm việc có mấy tháng nay thôi, thằng này da đui then (đen thui) cái mặt nó cũng đen, chỉ có hàm răng trắng nên mỗi khi nó cười lên cứ như là châu phi mới qua nên anh em trong cơ quan đặt cho nó là Cường Châu Phi để phân biệt với thằng Quốc Cường cũng trùng tên y chang vậy.:
– “Sếp, ăn cơm sếp ơi?”
Măc dù mới ăn no nốc cái bụng nhưng nghĩ lại trai rủ không đi cũng kỳ, lỡ nó bảo mình chảnh chó rồi sao. Thôi đi ăn chập nữa có gì ra quán ngồi uống nước nhìn nó ăn cũng thoả mãn được phần nào cơn mê trai của tôi rồi hahaha (lúc này vẻ mặt tôi bình thản lắm nhe, chứ không nhảy dựng dựng lên như mấy chị bóng lộ hay bánh bèo đâu haha).:
– “Chờ anh chút, anh gom mớ hồ sơ cái!”
Thằng cường dắt xe ra ngoài, đứng trước sở chờ tôi, mới định vào bãi dắt xe ra thì nghe tiếng thằng Cường ngăn lại.:
– “Anh Phong khỏi lấy xe, đi chung với em đi.”
Thì cũng được, bây giờ giá xăng nó cũng tăng thôi thì đi chung với nó, sẵn ôm nó luôn cũng tiện, ăn cơm “dê” miễn phí, tôi lấy cái nón bảo hiểm trên xe tôi đội lên rồi leo lên xe nó.:
– “Ăn ở đâu bây giờ hả anh Phong?”
Tôi trả lời.:
– “Tuỳ em à, anh ăn bụi quen rồi.”
Thằng Cường cười rần rần rồi quay lại vỗ vô đùi tôi cái chát.:
– “Ở đây có cơm Mát-Xa không sếp Phong”
Thằng này mới vô cơ quan mà nó đã bầy đặt Mát xa với mát xéo rồi, tao phải chơi mày một cú mới được.:
– “Đồng chí Cường, đề nghị đồng chí nghiêm túc, đồng chí đang mặc đồ ngành, không phải muốn giỡn gì là giỡn.” Thăng Cường sợ quéo hết, chắc lúc nó đang sợ teo cu rồi, tôi mới đùa lính mới thôi mà nó quéo hết rồi, nó im lặng hồi lâu rồi quay lại nhìn tôi.:
– “Em xin lỗi em tưởng…”
– “Cậu tưởng tôi dễ dãi đem mấy chuyện này ra đùa hay gì?”
– “Dạ không phải sếp ơi…”
Trong lòng tôi lúc này rất mắc cười khi nhìn thấy vẻ mặt nó xanh méc cùng với tướng ngồi cứng đờ của nó qua gương chiếu hậu, nhìn thấy cảnh này tôi mới phá lên cười.:
– “Anh đùa thôi, cơm mát xa thì không có nhưng mà cafe mát xa thì có đó chú em.”
Thế rồi cả tôi và nó phá lên cười giữa đường giữa xá như hai thằng điên mặc cho thiên hạ dòm dòm, dòm thì kệ họ, dòm thôi chứ đâu biết tôi là ai đâu, tại tôi bịt khẩu trang y tế kín mít mặc lại rồi haha. Tôi với cu Cường tấp dô quán cơm phần đối diện cổng B Đại học Cần Thơ, nó kêu phần canh chua cá kèo, tôi thì mới ăn rồi, bụng dạ đâu mà ăn thêm được nữa, thấy vậy tôi kêu ly phê đen (cafe đá đó các bạn) ra uống đỡ, để mắc công dòm miệng nó ngại không ăn được thì kỳ.:
– “Ủa sao anh Phong không kêu đồ ăn đi?”
– “Em ăn đi Cường, anh uống ly phê (cafe đá) cho tỉnh.”
– “Anh không đói hả?”
– “Ừ, anh vậy quen rồi!”
Thực tình là nói vậy thôi, chứ nhịn đói kiểu đó có mà đau bao tử chết bà luôn, tại trước mặt trai nên phải tỏ ra mạnh mẽ chứ ẹo ẹo là nó đồn có nước lột quần ra đội lên đầu cho không nhìn thấy thiên hạ. Ăn cơm trưa xong là màn 2 cảnh cạnh 1 cứ y hệt nhau, giành trả tiền.:
– “Tính tiền .. em ….ơi!”
Con phục vụ lót tót chạy ra, tôi móc bóp ra thì thằng Cường giành lộn để trả, thấy nó có vẻ quạo nên thôi tôi cho nó trả luôn, có gì lần sau còn có cớ rủ nó đi nữa.:
– “Để em trả cho, anh em mình còn đi ăn chung dài dài mà anh”
– “Ừ, cũng được”
Tôi với nó đi về cơ quan, tôi thấy mắc cười khi cơ quan ở tận dưới Bắc Cần Thơ có biết bao nhiêu quán cơm không ăn lại lếch đầu lên tận trên này ăn, thôi mặc kệ, trai chở đi đâu xa xa cũng được. Về tới cửa cơ quan, thấy con Thuý kiểm toán đang loay hoay, thằng Cường nó lấy tay chọc lét làm con nhỏ hết hồn quay lại đập nguyên tập hồ sơ vào mặt thằng Cường rồi ha hả cười lên, thằn Cường cười trong khi con Thuý mặt vừa cười vừa mếu nhìn tụi nó cũng vui vui, lính mới thường hay vui vẻ như vậy, mấy năm đầu thôi, khi mà vô ngành được đôi ba năm như tôi rồi thì mèo nào cũng cắn miểu nấy thôi, bản chất dễ bộc lộ ra lắm chỉ đơn giản là giấu được bao lâu mà thôi. Tôi cười cười rồi về chỗ làm, giờ này mới hơn 12 giờ thôi, nên cơ quan vắng hoe chẳng có ai hết. Tôi mở điện thoại lên xem có gì hay ho không. Mạng 3G thì chậm như con rùa bò, còn máy tính cơ quan thì mạnh nhưng dù có cho tôi cũng không dám lên coi góc khuất bằng máy
cơ quan, an ninh mạng biết được thì công sức giấu thân thế của mình bấy lâu nay bị vở ra thì thân bại danh liệt luôn.