Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 7
CHƯƠNG 7 –
Đúng như dự đoán, công ty A&T cho người phát đơn kiện tụng khắp nơi với báo Sức sống. Ngay trong các báo cũng phân tán ý kiến, thậm chí có tờ báo khác lại có bài khen công ty A&T, ngầm ý trách móc báo Sức sống. Và không phải không có lúc cơ quan cấp trên yêu cầu báo Sức sống ngừng đăng số tiếp theo và cải chính nói lại cho rõ. Tuy nhiên sau bài thứ 2 viết về công ty này trong số báo thứ Năm với các tài liệu đầy đủ, xác thực về các hoạt động của nó thì dư luận bắt đầu có nhiều ý khác nhau, chuyển chiều thuận lợi cho báo.
Một tin vui đến với báo Sức sống, UBND.TP đã có quyết định lập đoàn thanh tra xuống để làm việc với công ty A&T để nghe công ty giải trình các vấn đề mà báo Sức sống đã nêu ra. Công an thành phố đã cho người sang làm việc với báo, xin sao lại 1 số tài liệu để bổ sung vào báo cáo của ngành gởi UBND.TP.
Cơ quan quản lý có ý kiến chỉ đạo, báo tạm ngừng bài thứ 3 vào số thứ Bảy, chờ kết luận thanh tra, nếu thêm bài chỉ làm rối tình hình. Thế nhưng đã sang số thứ 5 của tuần tiếp theo rồi, nhưng vẫn chưa có 1 ý kiến chỉ đạo rõ rệt và công việc thanh tra chỉ ở mức thủ tục giấy tờ.
Mọi người rất sốt ruột.
Trong ban biên tập đã có ý kiến đề nghị cho đăng bài cuối cùng của báo vào số tới, cuộc họp của ban biên tập vào buổi tối hôm đó kéo dài mấy tiếng, rất căng thẳng. Giữa lúc mọi người đang tranh luận sôi nổi thì phó Tổng biên tập cầm vào 1 bức điện chỉ đạo của đồng chí Thứ trưởng thường trực đang đi công tác ở miền Trung gửi về “báo Sức sống, tạm ngưng đi bài thứ 3 về công ty A&T, chờ lãnh đạo Bộ có ý kiến sau”.
Tổng biên tập báo Minh Nguyên, ngồi thừ 1 mình trong phòng làm việc riêng. Bức điện nằm trên bàn phất phơ như trêu gan ông. Không phải ông không tin vào các cơ quan chức năng của Nhà nước, ông tin tuyệt đối và hoàn toàn. Tuy nhiên ông biết bài thứ 3 là bài kết thúc và mang tính tổng kết cũng như những hướng gợi mở 1 số vấn đề có liên quan, nó sẽ là đòn bồi chí tử đối với công ty A&T, đưa các cơ quan chức năng phải nhanh tay hơn nữa. Đã có những thông tin không ổn về D.K.Châu, cần tranh thủ thời gian.
Tổng biên tập Minh Nguyên bước ra phòng họp, ông nhìn tất cả mọi người trìu mến và long trọng tuyên bố:
– Chúng ta hoàn toàn chấp hành ý kiến của lãnh đạo Bộ. Tuy nhiên trong vụ việc này, xét về nhiều khía cạnh tôi nhận thấy chúng ta phải cho đăng bài báo này. Nó cần cho Đảng, do vậy, tôi là Minh Nguyên, Tổng biên tập báo chỉ đạo đăng bài báo này và hoàn toàn chịu trách nhiệm cá nhân trước lãnh đạo Bộ, vấn đề này không liên quan gì đến ban biên tập ở đây. Tôi sẽ làm bản kiểm điểm sau.
12 giờ đêm ngày 5/5, báo Sức sống tạm ngừng nửa tiếng để chỉnh ma-ket, làm kẽm mới. 4 giờ sáng, số báo đầu tiên đã được in ra và hối hả đưa ra xe để về các tỉnh kịp phát hành vào 6 giờ sáng.
Thư ký tòa soạn cầm số báo đầu tiên mới ra còn thơm mùi mực, từ nhà in chạy ùa vào phòng Tổng biên tập la to “báo cáo anh Nguyên, số mới nhất ra rồi”.
Anh đứng sựng chới với. Ông Minh Nguyên gục đầu trên bàn làm việc, mặt trắng bệch, 1 tay buông thõng rơi xuống đất.
Cây bút nằm lăn lóc trên bàn và bản tự kiểm điểm của ông vẫn còn đang viết dang dở rơi xuống sàn nhà… Anh run run nhặt lên.
Bản tự kiểm điểm
Kính gởi: Đc/ Bộ trưởng và các đồng chí lãnh đạo cơ quan Bộ, Đảng uỷ cơ quan Bộ
Tôi: Trần Minh Nguyên – Tổng biên tập báo Sức sống xin làm bản tự kiểm trước Lãnh đạo Bộ và Đảng uỷ Cơ quan Bộ về việc không chấp hành ý kiến chỉ đạo của Bộ như sau:
Tôi tham gia Cách mạng từ năm 15 tuổi và làm giao liên, 18 tuổi đuợv+ vào bộ đội, năm 1954 tập kết ra Bắc, năm 1960 vào Nam và đã chiến đấu ở các chiến trường miền đông Nam bộ từ năm 1960 đến 1975. Bị thương 3 lần, là thương binh và được thưởng 4 huân, huy chương các loại. Sau 1975 tôi đã lần lượt kinh qua các chức vụ như: phóng viên tồi làm Tổng biên tập tờ báo tỉnh, thư ký cho đc/ bí thư tỉnh uỷ, Phó ban rồi Trưởng ban tuyên giáo tỉnh, về Bộ được làm Chánh thanh tra Bộ và chức vụ cuối cùng hiện nay là Tổng biên tập báo Sức sống.
Tôi vào đảng cho đến nay đã tròn 40 năm tuổi Đảng. Cả cuộc đời tôi cống hiến trọn vẹn sức lực, niềm tin cho Đảng và muốn được cống hiến mãi cho đến hơi thở cuối cùng. Tôi yêu Đảng và tin vào sự chiến thắng bất diệt của Đảng, tin vào sự nghiệp của nhân dân, của đất nước là vĩnh cửu.
Chúng ta đã trải qua những năm tháng của 2 cuộc chiến tranh để giành lại độc lập dân tộc. Chúng ta đã đổ nhiều máu xương, nhiều con em phải hy sinh, nên dân tộc ta là dân tộc hiểu và yêu chuộng hoà bình nhất vì chúng ta hiểu rất rõ thế nào là giá trị của độc lập, tự do của đất nước.
Hoà bình, cả đất nước ca bài khải hoàn chiến thắng trong niềm vui sung sướng tột cùng. Chúng ta hân hoan đi vào công cuộc xây dựng 1 đất nước dâu giàu nước mạnh, đi lên chủ nghĩa xã hội. Tuy nhiên không phải không có những lúc chúng ta không bị khủng khoảng niềm tin trong xã hội, khi mà cả 1 hệ thống các nước XHCN bị sụp đổ. Lý do, có lẽ các nhà nghiên cứu sẽ còn kiể điểm, đánh giá trong nhiều năm nữa mới rút ra được kết luận cuối cùng, nhưng qua đây, Đảng ta cũng rút được 1 số bài học kinh nghiệm về những vấn đề này. Đáng tự hào làm sao là trong những khó khăn như thế, dưới sự lãnh đạo thiên tài của Đảng, đất nước chúng ta vẫn vượt qua được những khó khăn tưởng chừng như không vượt qua nổi. Sau 10 năm đổi mới chúng ta đã và đang làm được những điều kỳ diệu, chúng ta không những đi qua được khủng hoảng mà còn đi lên trên thế vững mạnh, đời sống vật chất và tinh thần của đông đảo nhân dân ngày càng được cải thiện và nâng cao. Cho đến nay các thế lực thù địch dù có tập trung hết những bộ óc trí tuệ nhất cũng không thể lý giải được. Tôi cho rằng đây cũng là 1 chiến thắng thứ 3 trong cả một cuộc trường chinh của dân tộc Việt Nam. Một bài học Việt Nam thứ ba.
Thế nhưng, hiện nay trong xã hội ta đã có 1 bộ phận cán bộ Đảng viên bị sa sút phẩm chất đạo đức, tham ô, thoái hoá, biến chất… điều này đã làm giảm đi niềm tin của nhân dân vào Đảng và Nhà nước. Đã có những cán bộ Đảng viên giàu có lên 1 cách bất thường, đã xuất hiện 1 loại “tư sản đỏ” trong xã hội, các hiện tượng tham ô, nhũng nhiễu nhân dân ở các cơ quan quyền lực xuất hiện ngày càng nhiều. Điều này trong các Nghị quyết của Đảng cũng đã đề cập đến và việc chống nạn tham ô, tham nhũng phải được coi là quốc sách. Và cả xã hội đang cùng với Đảng quét sạch những vấn nạn này. Phải quét sạch.
Là 1 nhà báo, được Đảng tin cậy trao cho chúng tôi cây bút. Tự thân mỗi nhà báo chúng tôi trước hết trong hoạt động nghề nghiệp, phải xuất phát từ lương tâm trách nhiệm của 1 người công dân, dùng ngòi bút của mình để đấu tranh với những hiện tượng xấu trong xã hội. Tôi là 1 nhà báo, nhưng tôi còn là 1 đảng viên và tôi còn đấu tranh vì sự nghiệp của Đảng, bởi vì tôi là 1 đảng viên…
Nước mắt của Thư ký toà soạn nhoè nhoẹt khi cầm bản kiểm điểm của ông Minh Nguyên lên, anh đặt nó xuống bên cạnh ông.
5 giờ tiếng xe cứu thương rú lên inh ỏi trong sân toà soạn.
8 giờ sáng, Phó Tổng biên tập của báo là người đầu tiên được bác sĩ trưởng khoa cấp cứu bệnh viện Thành phố xin chia buồn với báo.
10 giờ lãnh đạo Bộ và các Cục, Vụ của Bộ nhận tin đồng chí Minh Nguyên, nguyên Chánh thanh tra Bộ, Tổng biên tập báo Sức sống đã qua đời vì bệnh tim.
Giới báo chí thành phố bàng hoàng nhận tin ngay trong sáng đó, riêng Việt thì trùm chăn ở nhà khóc rưng rức 1 mình. Anh không thể tin là ông Minh Nguyên lại có thể ra đi nhanh như vậy. Cuộc chiến đấu này Đảng còn cần biết bao nhiêu con người dũng cảm, đầy nhiệt huyết như ông nữa, tại sao ông lại nhanh chóng rời bỏ cuộc chiến?
Ba ngày sau, tại quê nhà, tất cả phóng viên, nhân viên của báo Sức sống lặng lẽ đi bên người Tổng biên tập quý mến của mình, tiễn ông về 1 nơi vĩnh hằng yên nghĩ. Nơi đó, 1 cánh đồng xa mướt tầm mắt những ngọn lúa xanh đang lên đòng đòng và vài cánh cò trắng chấp chới xa xa. Gió mát và thanh bình. Mọi người chợt nhớ, ông vẫn thường tâm sự với anh em, mong cuối đời sẽ được nghỉ huy+ nơi quê nhà, trong 1 khu vườn cây ăn trái, chiều chiều quây quần bên đàn cháu nhỏ. Nay ước mơ ấy đã thành hiện thực, nhưng sau đau lòng quá.
Tiếng chuông điện thoại reo, Quang Việt giật mình, anh trách mình sao không tắt máy. Việt mở máy và ngẩn người nhận được tin bạn bè từ thành phố báo về cho biết, công an thành phố đã quyết định khởi tố vụ án về tội cố ý làm trái và có dấu hiệu tham ô tại công ty A&T. Tổng giám đốc DKChâu. đã bỏ trốn tối hôm qua.
Mọi phóng viên báo nghe tin, ai nấy phấn khởi ra mặt. Một phóng viên không nén được chạy đến trước quan tài ông Nguyên đang được khiêng đi, chặn lại và nghẹn ngào vòng tay ” chú Nguyên ơi, Công ty A&T bị khởi tố rồi, DKChâu. đã bỏ trốn, ít nhất báo ta và chú đã làm được 1 phần trách nhiệm công dân của mình. Xin chú yên nghĩ “.
13/5 báo Sức sống nhận được tin DKChâu. đã bị bắt khi ông ta tìm đường bỏ trốn sang Căm pu chia. Mọi người bắt tay chúc mừng Việt, anh cũng không dấu được vẻ vui mừng mãn nguyện. Anh đã hoàn thành được nhiệm vụ và lương thâm thấy thanh thản trước ông Minh Nguyên. Anh ứa nước mắt nhìn lên bầu trời thầm hỏi, giờ này chú đang ở đâu? chú có thấy cuộc đấu tranh gian khổ của chú cháu mình thành công? Và nó thành công vì nhờ 1 phần rất lớn ở những người dũng cảm như chú.
Thôi chú hãy yên tâm, những phần việc còn lại sẽ có cháu và các anh em, đồng chí khác của chú làm tiếp.
Chỉ duy nhất có 1 người khó chịu chòng chọc nhìn anh từ xa, sau phòng làm việc của mình, đó là phó Tổng biên tập thường trực của anh.
Nguyễn Lân đeo kính đen sùm sụp che khuất hơn nửa khuôn mặt, đã thế anh lại mặc 1 cái áo sơ mi chim cò loang lổ và cái quần Jean bạc phếch, rách te tua ở đầu gối, trông rất anh chị. Ai có thể ngờ đây lại là 1 thủ lĩnh hình sự khét tiếng của thành phố, người mà giới xã hội đen chỉ nghe tên là khiếp vía, xanh mặt.
Như 1 kẻ nhàn tản, anh ngồi trên ghế mây rung đùi, làm từng ngụm bia và lâu lâu ăn 1 miếng khô mực thơm phức. Gió chiều rất mát.
Đây là 1 quán bia bên lề đường Nguyễn đình Chiểu, dạo này dân Sài gòn có thú ăn nhậu hơi nhiều. Quán nhậu la liệt khắp các đường phố và cứ chiều chiều, người người lớp lớp thi nhau cụng ly. Có lẽ nhà máy bia ở Sài Gòn là 1 trong những đơn vị nộp ngân sách lớn nhất là nhờ vậy.
Quang Việt rề xe lại bên Nguyễn Lân, nhìn anh ngờ ngợ. Vẫn biết bạn làm hình sự và do nghề nghiệp nên cũng thay đổi hình dáng theo yêu cầu của công việc, nhưng quả không thể nào tưởng được, nhìn NLận lúc này trông như 1 gã giang hồ thứ thiệt. Anh bật cười và đá nhẹ vào chân Lân.
– Chào đại ca. Mày làm tao hết hơi, nói quán 121, tao đi đến 3 quán 121 là sao?
– Ủa – Lân nhỏm dậy – thì đây không phải là quán 121 sao? nhà báo gì mày, tìm đường tệ quá.
– Cho thêm mấy lon đi ông chủ
Việt ngồi xuống nhìn Lân cười:
– Nhìn bộ dạng của mày lúc này, mấy thằng cướp chắc cũng chạy làng… hề.. hề.. Làm lãnh đạo rồi, ngồi với bạn bè góc phố thế này có bị nhẹ thể không?
Lân đấm vào vai Việt cười và nâng ly. Cốp, 2 người làm 1 hơi sạch sẽ.
– Mày dạo này sao rồi Lân? nghe nói về Quận mà?
– Tao cũng không biết. Tùy, phân đâu làm đấy. Đâu cũng vậy, cũng phải làm việc, có chơi đâu.
– Làm lãnh đạo phòng như mày nhất rồi còn gì nữa?
– Nhất cái con khỉ, toé phở là đằng khác. Nhiều việc quá.
Nhìn bạn than thở, Việt cười ha hả, thôi để tao làm thế cho. Hai người nhanh chóng thanh toán hết chục lon bia để trên bàn, nhìn cái máy di động của Lân cứ lâu lâu ré lên, Việt bực bội:
– Mày tắt đi cho tao nhờ, mất sướng
Lân gật đầu tắt máy, dù sao hôm nay cũng không phải phiên trực của mình. Là ngà, Việt hỏi:
– Chuyện vợ con mày ra sao rồi?
– Vẫn vậy – Lân nhún vai ngán ngẫm – Tao vẫn đưa rước 2 đứa nhỏ đi về, nếu hôm nào rảnh. Còn Huệ thì vẫn lạnh băng với tao. Ly thân hay ly dị cũng không rõ nữa?
– Tụi mày thiệt lạ, thU8c. ra tao biết 2 đứa chúng mày rất yêu nhau, thương nhau, tại sao lại phải hành hạ nhau như vậy? Cả năm rồi còn gì?
Lân thở dài u ám, nghe trong lòng nhói đau. Anh tính kêu thêm gói thuốc nữa, nhưng rồi lại thôi vì nhớ rằng Huệ không thích anh hút thuốc nhiều.
– Hôm trước bất ngờ tao có gặp Huệ chở 2 đứa nhỏ đi thăm ai. Cũng có hỏi thăm chuyện của mày, nó khóc quá trời. Thật tao cũng chưa thấy thằng chồng nào tệ như mày. Chồng con mẹ gì mày! Việt đột nhiên chửi thề – Thăm thẳm ngày đêm không thấy mặt, con đau đưa đi cấp cứu, kiếm chồng thì nghe đâu đang dưới tỉnh, rồi bỏ bê……
– Thôi, tao xin mày…
Lân gạt ngang khi nghe bạn kể tội
Cả 2 người im lặng chạm ly và uống, chợt Việt hỏi:
– Này còn chuyện thằng Hoàng nữa, sao kỳ vậy? Gặp bà xã mày tao mới hay chuyện của nó, cũng mấy năm rồi không gặp, đâu có ngờ, sao nó trở chứng vậy?
Nghe Việt nhắc đến Hoàng, em trai út của mình, Lân không nén được tức giận dập mạnh ly bia xuống bàn làm nước văng tung toé và buông 1 tiếng chửi thề. Mấy người khách các bàn bên nhìn sang tò mò lo lắng, 1 gã say sắp quậy, chủ quán vội chạy lại và ngập ngừng bước lui khi thấy Việt xua tay.
Nguyễn Lân châm 1 điếu thuốc hút 1 hơi thật dài, ánh lửa lóe lên sáng rực trên đầu điếu thuốc.
– Thằng chó đẻ, mày đừng nhắc đến tên nó nữa. Tao chỉ muốn giết nó chết.
– Chuyện gì mày cũng phải bình tĩnh, anh em trong nhà.
– Bình tĩnh, thực ra lâu lắm rồi, tao không muốn nhắc chuyện này, kể cả với mày. Thôi hôm nay sẵn tao nói luôn. Cách đây 2 năm, khi thằng Hoàng vừa tốt nghiệp đại học thì 1 hôm nó thú nhận với cả gia đình nó là 1 thằng ĐTLA và nó muốn sống chung với 1 thằng bạn của nó. Nó làm cả nhà tao chết lặng, không biết nó học cái thói xấu xa này ở đâu? Bao nhiêu dự định ông bà già tính toán vun đắp cho nó bị sụp đổ tan tành, khuyên nhủ gì cũng không được, bà già và Huệ suốt ngày khóc sụt sùi, còn ông già buồn quá đổ bệnh – Lân nói như rên rỉ – Mày thử tưởng tượng xem, 1 gia đình có truyền thống cách mạng, đàng hoàng như gia đình tao giờ bị 1 nổi nhơ như thế này thì ai chịu nổi? Sau đó vì buồn mà ông già tao qua đời, thật tao giận điên lên không chịu nổi nên mỗi lần gặp mặt nó là đánh đập không thương tiếc. Dường như biết có lỗi nên nó chẳng bao giờ chống trả mà chỉ âm thầm chịu đựng, bà già và Huệ không can thì tao giết nó lâu rồi. Cho đến lần nóng quá, tao đánh nó ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu, thực nghĩ lại cũng hối hận vì mình quá nặng tay. Lần ấy bà già cũng xỉu và đòi từ tao. Sau đó tao không bao giờ chạm vào người nó nữa, khi nó về tao còn xin lỗi nó và chỉ nói vắn tắt là nó đã chết trong lòng tao rồi. Và thế là nó bỏ nhà đi, nghe đâu đàn đúm với mấy thằng pêđê như nó buôn bán cà phê gì đó. Bà già sau khi nó đi cũng boển chùa ở hẳn, gia đình như địa ngục. Vợ chồng tao cứ cải vã suốt ngày, cho đến cách đây 1 năm đột nhiên Huệ dẫn cả 2 đứa con về bên nhà cô ấy và nói tao hãy suy nghĩ kỹ. Suy nghĩ gì? Tao đâu có lỗi.
Nhìn khuôn mặt buồn xỉu của Lân như già hẳn. Tóc bên thái dương của Lân đã lấm tấm bạc. Việt thở dài, không ngờ gia đình bạn gặp nhiều chuyện rắc rối đến như vậy. Anh cầm ly bia lên:
– Kể như mày cũng nóng tánh quá. Chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết. Thôi chuyện thằng Hoàng để tao tính xem, nhưng chuyện Huệ mày nên qua xin lỗi đi, để vậy chúng mày đều khổ, 2 đứa con mày bị bơ vơ. Thực ra Huệ rất yêu mày, thế mà có lần mày đòi ly dị?
– Tại lần đó nóng quá – Lân cười ngượng ngùng – Sau nghĩ lại thấy hoảng vội chạy qua bên đó, có cả ông bà già nhạc nói phụ vô nữa, tao phải năn nỉ gần chết. Thôi không nói chuyện này nữa, thế còn mày thì sao? vụ mày và G.Sương, bà già đã chịu rồi phải không? Mừng cho mày. Còn công việc nghe đâu không ổn hả?
– Ủa, mày làm hình sự chứ đâu phải là công an văn hóa mà rành vậy?
– Bạn bè mà lại
– Chuyện riêng thì tốt. Tao đang tính tháng tới phát thiệp cưới, Giáng Sương đã nghỉ hát chuyển sang làm nghề thợ may ở nhà, có bầu 2 tháng rồi.
Đang hớn hở khoe với bạn, đột nhiên Việt chuyển sang nhăn nhó khi nói về việc làm.
– Chuyện công việc xấu lắm. Tao đang lưỡng lự xem có nên nghỉ làm ở báo Sức sống chuyển sang làm ở báo khác không?
– Tại sao vậy?
– Mày không phải là dân báo chí nên phân giải cũng khó. Đại thể là Phó tổng biêntập phụ trách nội dung báo xưa nay vẫn không ưa tao. Sau khi ông Minh Nguyên qua đời thì lão ta được phân phụ trách chung của báo, báo vẫn chưa có Tổng biên tập. Và vậy là tìm mọi cách làm khó dễ tao. Chỉ tiêu bài vở, thời gian nộp bài, chất lượng, tính nhân dân… nói chung là nhiều chuyện lắm. Tao vẫn biết sẽ khó nhưng không ngờ như vậy, lão ta cũng thanh toán dần 1 số người thân của ông Nguyên vì cho rằng số này cứng đầu không chỉ đạo được. Cả báo nhốn nháo, rồi tự nhiên tao bị 2,3 cái đơn tố cáo gì đó về việc đi viết bài có dọa nạt, đòi tiền… trò cũ, ai chẳng biết, nhưng ban biên tập mới vịn vào đòi làm rõ. Hiện nay tao tạm thời không được viết ở ban kinh tế nữa mà chuyển sang ban chính trị – xã hội. Làm 1 thằng viết lách già đời, hắn ta xiết tao như vậy chẳng qua muốn hạ nhục tao thôi, đồ hèn.
– Thì nghỉ quách đi, viết cỡ như mày đi đâu chẳng được trọng dụng?
– Mày không biết đâu, 15 năm làm báo, là 15 năm tao gắn bó với báo Sức sống từ thuở hàn vi khi nó mới chỉ là 1 bản tin nội bộ được nâng cấp thành báo. Tình cảm nhiều lắm, tất nhiên tao đi đâu chẳng được, hiện giờ tao đã được 4,5 tờ báo danh tiếng mời nhưng tao không dứt lòng được. Từ thằng bộ đội về,học đại học xong là tao về gắn bó với Sức sống như vậy, thành người cũng từ đây, bỏ đi không nỡ dù người ta đối xử tệ với tao – Mày biết không – Việt nói thầm như mộng mị, ánh mắt anh sáng long lanh – Đã trót mang nghiệp viết lách vào thân thì không thể bỏ được đâu. Nghề và nghiệp, nghề thì có thể bỏ được, nhưng đã là nghiệp thì làm sao bỏ được? Nghiệp cầm bút, nó đeo đẳng, nó thôi thúc, nó dày vò con tim, nó buộc mình phải cầm bút, phải viết. Nếu không thì nó sẽ làm mình trăn trở, nhức nhối, day dứt ăn ngủ không yên, mày hiểu không?
Nguyễn Lân nhún vai, nâng ly bia lên cụng với Việt. Thùng bia dưới chân đã sạch hết, những lon bia đụng vào nhau lăn lóc kêu rổn rảng.
Đêm đã khuya, ánh đèn đỏ hoạch chiếu hắt vào người 2 gã đàn ông đang bá vai nhau lè nhè hát. Cả 2 loạng choạng đứng dậy dìu nhau ra xe, Việt nói như hét vào tai Lân, nhớ chuyện của Huệ, Lân gật gù. Nhìn bạn chạy chiếc xe xa khuất, Việt lo lắng, chẳng hiểu Lân có nhớ không.
Nhớ và rất nhớ. Đêm lạnh làm cho Lân tỉnh hẳn, nửa thùng bia đối với Lân chưa mùi mẽ gì. Chẳng qua mệt 1 lúc thôi, không có chủ định chiếc xe của Lân chạy vòng sang nhà vợ. Anh tắt máy dắt bộ đi vào gần đến nhà bố mẹ vợ của mình và dựng xe dưới gốc cây trứng cá, lặng lẽ châm điếu thuốc nhìn lên phòng ngủ của vợ con mình. Chắc giờ 2 đứa bé đã ngủ ngon. Nguyễn Lân mân mê trong túi hộp bút chì màu mà hôm qua khi đón, anh có hứa với đứa con gái lớn sẽ mua, còn thằng nhỏ nũa, nó cứ đèo đẹo đòi mua 1 thanh kiếm Nhất. Lân không đồng ý, đồ chơi nguy hiểm và bạo lực quá, anh phải thuyết phục mãi nó mới ấm ức đồng ý với 7 chú gấu đômi Trung Quốc.
Đứng rất lâu, rồi Lân móc chìa khoá trong túi mà bố mẹ vợ đưa để anh có thể vào nhà bất cứ lúc nào. Lân rón rén đi vào nhà, anh lặng lẽ để 2 túi đồ chơi của con lên bàn. Cả nhà im lặng chìm trong đêm. Lân đứng bần thần rất lâu trước ngưỡng cửa cầu thang đi lên lầu. Trong lòng anh chỉ trào lên 1 ước muốn mạnh mẽ là sẽ lên phòng Huệ để ngắm 2 đứa con thân yêu, để ôm vợ vào lòng.
Thế nhưng anh lắc đầu, vứt điếu thuốc không rõ thứ mấy đã tàn xuống đất, đi ra, và cẩn thận khoá cửa lại rồi dắt xe đi xa dần.
Nguyễn Lân không biết, như 1 linh cảm huyền diệu. Những bước chân nhẹ nhàng của anh từ rất xa ngoài ngõ đã làm dội lên trong tiềm thức Huệ những cảm giác và cô bt. dậy chạy đến bên cửa sổ nép mình nhìn chồng mình. Cô cắn răng vào tấm màn để khỏi khóc to và chỉ muốn chạy xuống nhà ôm choàng chồng mình, nhưng không hiểu sao cô vẫn chôn chân đứng chết lặng. Khi chồng mở cửa vào nhà để đồ chơi của 2 con lên bàn cũng như lúc anh đi ra Huệ đều biết, đến khi anh đi rồi, cô mới như sực tỉnh vội chạy xuống nhà. Soảng, trong lúc vội vàng cô làm rơi cái chén trên bàn, phát tiếng động. Đứa con gái bật tỉnh, nó ngồi dậy ôm gối ngơ ngác sợ hãi. Huệ vội chạy lại ôm con vào lòng, đứa bé sà vào lòng mẹ, ngái ngủ “má ơi, con mơ thấy ba đến đón má con mình đi chơi”, “ngủ đi con”. Khi đứa bé ngủ trong lời ru và nước mắt của mẹ, thì Huệ biết rằng Lân đã đi rồi.
Loong boong…. loong boong, đồng hồ nhà ai đang đổ mấy tiếng rời rạc trong đêm. 2 giờ.
****
Tôi là kẻ có xu hướng thích quan hệ tình dục đồng giới, hay nói gọn hơn tôi là 1 thằng ĐTLA nam, tức Gay. Tôi thích được yêu và được quan hệ tình dục đồng giới với những người đàn ông càng đẹp, càng trẻ, càng khỏe mạnh, tôi càng thích thú.
Tất cả bắt đầu từ đâu?
Tôi học đại học tại ngôi trường cổ nhất Châu Âu – Đại học Heidelberg.
Heidelberg là 1 thành phố cổ với 800 năm lịch sử, và điều làm người ta kinh ngạc là không như những thành phố khác của Đức như Berlin, Munich… bị tàn phá nặng nề bởi bom đạn của quân Đông minh tronh chiến tranh thế giới thứ 2. Nhưng như 1 phép lạ, Heidelberg vẫn bình yên trong bao nhiêu thế kỷ để soi bóng xuống dòng sông Neckar lững lờ. Vẫn những tòa tháp cổ kính vươn mình trầm tư kiêu bạc trong nắng và những con đường lát gạch đỏ loanh quanh trong những phố nhỏ âm vang bước chân khẽ khàng như tiếng nhạc.
Lần đầu tiên được đi du học tại 1 nước Châu Âu, tôi hít thở 1 bầu không khí thanh bình, yên tĩnh đến ngỡ ngàng của thành phố Heidelberg. Tôi thường lang thang 1 mình trên các con đường vắng lặng, dành nhiều thời gian để ngắm tòa lâu đài Heidelberg được xây từ thế kỷ 12, nằm trên lưng ngọn núi cao ngoảnh mặt ra sông, phủ bóng lên thành phố nằm phía dưới với những vết đạn của quân Pháp bắn phá từ thế kỷ 17, đến nay vẫn còn giữ nguyên vết tích lổ chỗ như những đôi mắt thảng thốt. Hoặc ngồi bên bờ sông Neckar để ngắm nhìn tuyết rơi vào mùa đông giá lạnh. Tôi rất hay vào nhà thờ cổ Holy Ghost không phải để cầu nguyện mà muốn được đắm mình vào bầu không khí thiêng liêng thánh thiện với tiếng piano réo rắt và được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên thần sáng thong của Đức Mẹ và muốn khóc. Tôi may mắn được sống ở đây 7 năm, từ 1 sinh viên tôi đã học hết Đại học và sau đó ở lại bảo vệ thành công luận án thạc sĩ.
Người Đức là những con người đầm ấm và sôi nổi, phóng khoáng và cởi mở. Đời sống vật chất của Đông Đức có lẽ cao nhất trong khối các nước XHCN thời bấy giờ. Ở VN, ai được du học tại CHDC Đức là ưu tiên lắm, thế mà tôi lại được học bổng đi du học ở Tây Đức. Năm đó tôi thi vào đại học và đỗ đầu trường Bách khoc, theo tiêu chuẩn phải đi Tiệp Khắc, nhưng không hiểu sao giờ phút cuối có tên sẽ đi CHLB Đức. Bạn bè chúc mừng nhưng không ngạc nhiên vì chúng nó cho rằng tôi có ông bố làm lớn thì đó là điều dĩ nhiên. Tôi không hiểu bố có bí mật can thiệp cho tôi hay không, và tôi không hỏi bởi biết tính bố. Nể mẹ như vâynhựng không bao giờ bố chịu tiết lộ các công việc sẽ làm. Tôi nhớ, khi cầm giấy báo sẽ được đi du học tại CHLB Đức theo 1 học bổng do phía CHLB Đức tuyển chọn trong số các sinh viên xuất sắc nhất thi vào Bách khoa về cho bố mẹ biết. Mẹ kế liếc xéo bố, ánh mắt sắc như dao, còn bố thản nhiên như không có gì. Thế nhưng tôi thấy ông hơi cười cười trước vẻ khó chịu của mẹ, và nói “đi đâu cũng phải học”. Bố là vậy.
Thành phố Heidelberg có khoảng 100 ngàn dân, thì trường đại học của tôi đã có hơn 20 ngàn sinh viên, với đủ màu da, quốc tịch. Chả trách người ta gọi đây là thành phố sinh viên không sai chút nào.
Bản tính nhút nhát, ít giao thiệp nên tôi luôn thấy mình lơ ngơ giữa những người xung quanh vì không phù hợp với họ. Tôi thường dạo bộ 1 mình trên các phố vắng để được yên tĩnh trầm tư suy nghĩ, hoặc vào thư viện của trường để đọc sách cho khuây khỏa nổi nhớ nhà. Tôi cũng hay đi lang thang trên con đường triết học – The Phio sopher s Way yên tĩnh mơ màng ẩn hiện dưới những tàn cây xòa tán rộng kéo dài qua những sườn núi để lắng nghe tiếng cười của Goethe, tiếng ho húng hắng của Victor Hugo và hy vọng được gặp ánh mắt tinh nghịch của Mark Twain ở đâu đó… Họ, tất cả những con người vĩ đại ấy đã từng học ở trường đại học này và cũng đã từng đi trên những con đường mà tôi đang đi. Hơi thở của những danh nhân lịch sử
vẫn còn lẩn quẩn đâu đây.
Tôi cô đơn.
Daniel Chavara là 1 thanh niên Cuba lai da trắng, học cùng lớp với tôi và ở cùng phòng với tôi trong khu ký túc xá dành cho sinh viên, 2 người 1 phòng. Anh ta là 1 thanh niên khỏe mạnh, vui nhộn, tràn đầy sức sống. Ở đâu có anh là nơi đó rộn rã tiếng cười, tiếng đàn ca hát. Các cô gái thường vây quanh hâm mộ và không tiếc 1 cái gì cho Chavara, cho nên anh ta nổi tiếng là 1 thanh niên trác táng, quan hệ bừa bãi. Các vị giáo sư dạy nhiều lúc cũng bực mình, thế nhưng cứ nghe anh ta liến thoắng bằng thứ tiếng Đức pha giọng Tây ban nha lơ lớ là họ lại cười xòa bỏ qua.
Nói chung về tính cách tôi và anh ta hoàn toàn không hợp nhau. Nên dù ở chung 1 phòng nhưng chúng tôi ít trò chuyện với nhau, mỗi người 1 việc. Ngoài giờ học là anh ta tót đi hội hè, ca hát ở đâu đó, còn tôi chúi mũi vào học và đến khuya Chavara mới lảo đảo về người đầy mùi rượu trộn lẫn mùi phấn son đàn bà, lè nhè, ấm ứ gì đó rồi mới chịu đi ngủ. Sức học của tôi làm cho Chavara kinh hãi và ngưỡng mộ. Có vài lần anh ta cũng rủ rê tôi tham gia vào nhóm bạn bè ca hát của mình. Nhưng chỉ tham dự 1 lần là tôi lấy cớ nhứa đầu chuồn về ngay. Tôi hoàn toàn không thể nào hòa nhập với họ và thề sau này dù có chết tôi cũng không bao giờ dám tham gia vào. Một sự hỗn độn, ồn ào không thể tưởng tượng nổi, kinh hãi quá.
Cho đến 1 hôm, tôi đang nằm ở nhà chúi mũi đọc cuón “Thơ ca và chân lý” của Goethe bằng nguyên bản tiếng Đức, thì gặp Chavara đi về sớm, đây là điều hiếm hoi vì rất ít khi anh ta có mặt ở phòng trước 2 giờ sáng. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt là lạ rồi sau đó anh mời tôi đi ăn tối.
Đang đói bụng nên tôi nhận lời.
Chúng tôi đi loanh quanh 1 vòng và vượt qua cầu gỗ Old Bridge, đến 1 quán cà phê ẩm ướt có con đường bậc thang hun hút đi sâu xuống dưới lòng đất, mà tôi có cảm tưởng như mình đang đi xuống địa ngục. Quán nằm ngay sát tòa nhà số 12 ở đường Haspelgasse, 1 nơi có lẽ tôi có sống hết đời ở nước Đức cũng không thể nào biết được. Trong tiếng nhạc xập xình, dưới ánh đèn màu lờ mờ, tù mù, những người Đức đồ sộ ôm nhau nhảy nhót và âu yếm nhau công khai, điều làm tôi ngạc nhiên là họ hoàn toàn là đàn ông với nhau. Nhìn ánh mắt trố ra kinh ngạc của tôi, Chavara bật cười, hỏi “mày đã làm tình với đàn bà bao giờ chưa?”, tôi đỏ mặt khi anh ta hỏi sổ sàng như vậy và trả lời chưa.
Chavara hỏi tiếp “thế còn đàn ông?”. Tôi không hiểu nổi ý nghĩa của câu hỏi đó, coi đây là 1 lời nói đùa nên im lặng. “Trong cuộc đời 1 con người, tình dục là điều thú vị nhất. Người đàn bà là đối tượng của người đàn ông, triệu triệu năm nay là vậy. Nhưng ngoài người đàn bà ra, những người đàn ông cũng có những quan hệ tình dục với nhau và nó chứa đựng những thú vị riêng, khó có thể nói hết bằng lời. Mày có hiểu không?”. Cách giải thích của anh ta thật khó hiểu.
Theo ánh mắt nhìn của anh, tôi thấy 1 vài cặp đàn ông cao hứng cởi bỏ hết quần áo, quấn lấy nhau, gào thét đầy ngẫu hứng và xung quanh 1 đám đông xúm lại tán thưởng, vỗ tay. Rồi từng cặp, từng cặp, đều chúi vào nhau, làm những điều mà khó có thể nói được.
Tôi đỏ bừng mặt và lờ mờ nhận thấy điều gì đang xảy ra ở đây. Cảm giác đầu tiên của tôi là ngượng ngùng, pha lẫn chút khó chịu và tôi cũng không dấu được lòng mình. Đó là 1 thứ men đang từ từ cháy lên trong lòng tôi.
Trong khi Chavara đang quan sát 1 cách thích thú thì tôi dùng hết nghị lực, đứng dậy để bỏ ra ngoài. Nhưng tôi vừa đứng dậy thì 2 bàn tay cứng như thép của anh ta đã ôm chặt lấy người tôi. Ánh mắt anh ta mê muội nhìn tôi thì thầm “sao mày không thử?”. Tôi kinh hoàng dãy dụa. Nhưng như có hẹn trước, 2 gã đàn ông từ trong bóng tối bất ngờ xuất hiện và cả 3 vồ lấy tôi và lôi vào 1 căn phòng nhỏ trong quán cà phê. Chúng nhanh chóng ném tôi lên giường, rồi 2 gã đàn ông đã ôm lấy nhau, thực hiện từng động tác mơn trớn nhau trong tiếng nhạc dậm dật.
Lo lắng và sợ hãi, tôi thu lu ngồi bó gối và hy vọng sẽ tìm lối thoát. Và trong hoàn cảnh bắt buộc, tôi phải nhìn 2 người đàn ông đang có những thao tác lạ lùng. Ở miền Bắc, tôi chưa bao giờ nghe chuyện này, có chăng nữa chỉ là những lời vu vơ không rõ. Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến.
Hai gã đàn ông đồ sộ, to khỏe như những lực sĩ cử tạ với những múi cơ bắp cuồn cuộn trên người đang ôm nhau lăn lộn trên nền nhà. Những động tác không thể giải thích nổi và tôi thật không hiểu tại sao họ lại làm như vậy.
Là 1 con người khô khan, khắc khổ, ngoài việc học hành và đọc sách hầu như chẳng có thú vui nào lôi kéo được tôi. Tình dục, hơn 20 tuổi đầu thế nhưng tôi vẫn chưa có 1 định nghĩa rõ ràng về nó và bản thân tôi cũng không thấy mình có những ham muốn nhu cầu tình dục nào cả, hình như nó đang ngủ yên trong lòng tôi từ rất lâu. Đàn bà, những đối tượng gợi tình về tình dục, nhưng chẳng có người đàn bà nào làm cho tôi có cảm hứng cả, họ chỉ gợi trong tôi những cảm giác huyền bí sợ hãi như bà mẹ kế của tôi. Vì vậy tôi xa lánh họ và không hề thích thú với bất cứ 1 con đường quyến rũ của mọi người đàn bà. Và từ đó chưa bao giờ tôi quan tâm và thắc mắc về đàn bà cả, họ và tôi như 2 con đường thẳng song song không có điểm nối cuối. Còn đàn ông, đây là lần đầu tiên tôi thấy 2 người đàn ông có quan hệ tình dục với nhau và kỳ lạ, những hành động đó của họ làm cho tôi có những cảm giác thích thú không thể giải thích nổi và tôi bối rối. Từ bé, tôi đã là 1 đứa nhỏ ốm yếu, bệnh hoạn và luôn mang những mặc cảm u uất trong lòng. Lớn lên, đôi lúc tôi căm tức chính bản thân mình vì tại sao không được sự khỏe mạnh như bạn bè cùng trang lức. Trong tôi luôn có sự sùng tín, ngưỡng mộ những người đàn ông khỏe mạnh. Họ làm cho tôi kính trọng. Thực ra thâm tâm tôi luôn có 1 mong ước mãnh liệt được như những người đàn ông ấy, họ đối với tôi có 1 cái gì đó quyến rũ lạ thường. Nhưng tôi cũng hiểu rằng đấy là 1 chuyện không thể có và không hợp đạo đức vì vậy tôi vùi nén những ý thích ấy trở thành sự cáu kỉnh xa lánh tất cả. Tất cả đã biến tôi trở thành 1 kẻ khó gần, vậy phải chăng tôi đã là 1 kẻ ĐTLA từ lâu rồi, và Chavara chìa kẻ đánh thức bản năng tình dục thật của mình? Tôi tự hỏi vậy và thấy sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, những cảm giác về tình dục đồng giới chợt sống động trong lòng tôi, từ trong đáy sâu lòng mình từ từ dâng lên những cảm giác rạo rực lạ lùng làm tôi không kìm chính bản thân tôi.
Thế nhưng những nguyên tắc ngàn đời của người phương Đông đã được ngấm sâu trong mạch máu của ông nội chảy sang cha và tôi từ nhỏ. Đã kìm hãm và làm cho tôi tự thấy hổ thẹn trước những cảm giác của mình. Tôi muốn thoát ra khỏi cảnh tượng này.
Nhìn khuôn mặt đuổn ra vì kinh ngạc của tôi, Chavara bò chậm đến bên tôi thì thầm “Sao mày không thử?” và lúc này tôi phát hiện anh ta cũng không có mảnh vải trên người.
Và Chavara là 1 người đàn ông rất khỏe mạnh. Nhìn thân hình hấp dẫn của anh ta, tôi bỗng thấy lòng mình nao nao và rơi vào lòng anh ta lúc nào không biết. Câu nói “Tại sao không thử?” lơ lửng trong đầu tôi, thử, lần đầu tiên có quan hệ tình dục mà lại là với đàn ông thì trong tôi có những cảm giác lẫn lộn khó nói. Chavara dịu dàng dẫn tôi vào mê cung sâu thẳm, đầy quyến rũ và đôi lúc tôi muốn cưỡng lại, nhưng rồi không nén nổi tò mò nhìn xem anh ta sẽ làm gì với mình. Và thực ra lúc ấy trong tôi có nhiều cảm giác khác nhau, tôi cũng nghĩ rằng mình là đàn ông nên trong những chuyện như thế này, nói cho cùng mình chẳng mất mát gì. Thế nhưng đấy là những ý nghĩ ngây thơ, dại dột mà sau này tôi đã phải trả giá bằng cả cuộc đời sống trong ân hận. Đúng, nó cũng có những cái hay lạ lẫm, những cảm giác không thể nói bằng lời hay bằng kinh nghiệm nếu như ai chưa từng trải qua. Riêng đối với tôi là tất cả, bởi đây là lần đầu tiên tôi được trải qua cảm giác tình dục đồng giới đúng với bản chất thật của mình.
Dù bất kể là giới tính nào, bạn có được âu yếm vuốt ve không?
Sau đêm đó, sự xấu hổ đạo đức làm cho tôi lảng tránh anh ta, không muốn nhắc lại chuyện cũ. Nhưng sau đó, đêm đêm tôi vẫn thao thức trong lòng với những cảm giác lạ lùng mà Chavara lần đầu đã mang lại cho tôi. Tôi chưa từng quan hệ với đàn bà nên không thể so sánh như thế nào, nhưng nhận thấy với đàn ông, đúng như anh ta đã nói, có những thích thú, sung sướng riêng của nó. Đối với Chavara, chuyện đêm đó hình như đã quên, anh ta vẫn vui nhộn với những cô gái, tiếp tục những cuộc mây mưa lăng nhăng của mình. Hàng đêm tôi học xong tắt đèn lên giường là chong mắt chờ anh ta về. Mỗi khi nghe tiếng chân Chavara ậm ạch về là tôi hồi hộp mong mỏi anh ta sẽ lạc sang giường mình, thế nhưng không, anh ta ngã ạch lên giường là ngủ khò và sáng tỉnh dậy nói chuyện với tôi vui vẻ như giữa chúng tôi chưa bao giờ có chuyện gì với nhau. Nhiều đêm tôi không ngủ nổi, tôi rón rén sang giường nằm của Chavara, nhìn đăm đăm vào bên trong và tự hỏi sẽ xảy ra chuyện gì nếu như tôi đột nhiên chui vào ôm anh ta? Tôi bực tức, giận dữ, buồn bã và tôi thèm muốn, thế nhưng tôi vẫn cố gắng kìm giữ bản thân. Từ lảng tránh, tôi trở nên sốt ruột và mong mỏi Chavara sẽ đến với tôi, nhưng không, tôi chuyển qua bực bội và cuối cùng đành kiếm cớ tìm đến anh.
Đêm đó, trong bữa vũ hội hóa trang của trường mà lần đầu tiên tôi tham gia. Tôi đã tìm đến bên anh và như ngẫu nhiên ngồi bên cạnh. Nhìn tôi tựa như không quen biết, Chavara cười hô hố với các cô gái, rồi ôm xốc 1 cô nàng tung lên trong tiếng reo, quay trong tiếng nhạc, khói thuốc mờ mịt, những bóng người nhảy múa.
Hy vọng anh ta sẽ thấy và tôi nhận ra rằng anh đã cố tình không nhận ra tôi. Chán nản và chua chát, tôi lặng lẽ bỏ ra về, trong lòng buồn bã, tiêng tiếc vì như thấy mất 1 cái gì không rõ tên.
Đêm, tôi đang mơ màng trong giấc ngủ thì chợt tỉnh giấc vì bị ai đó đè nặng trên người. Tôi hốt hoảng định chồm dậy la to nhưng 1 bàn tay đã bịt lấy miệng tôi và tôi nhận ra đó là Chavara. Anh ta đã say, người ướt sũng, mùi đàn bà thơm nồng, tôi lặng lẽ đặt anh ta nằm xuống bên cạnh trong 1 cảm giác lâng lâng. Nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh ta êm ấm, đôi môi dày phì phò nước bọt như 1 đứa trẻ, tôi thấy nao nao trong lòng. Tôi không làm gì mà bó gối ngồi nhìn, đột nhiên Chavara chồm dậy ôm siết tôi ngạt thở, chúng tôi quấn lấy nhau. Sáng ra, nhìn tôi Chavara nói: “Mày là thằng ĐTLA” nhìn vẻ mặt ngơ ngác, ngỡ ngàng của tôi, anh ta hỏi “Mày đã biết thế nào là 1 thằng đàn ông ĐTLA chưa?”, tôi lắc đầu, anh ta cười khìn khịt “là những thằng ôm chặt lấy tao không rời và sung sướng rên ư ử như mày vậy đó!”. Nghĩ rằng anh ta cố tình làm nhục mình, tôi giận dữ bỏ đi, nhưng anh ta níu tôi lại nhìn thẳng vào mặt tôi, nói thản nhiên “Mày chẳng có gì để ngạc nhiên, hay buồn sợ, tao thấy bình thường. Sống với mày được 1 năm, tao thấy mày có những thái độ kỳ lạ. Hôm trước tao quyết định thử mày bằng cách dẫn mày đến 1 quán cà phê của bọn Gay thường sinh hoạt, sau lần cho mày biết cảm giác của đàn ông như thế nào, nhìn vẻ mặt của mày tao dám chắc mày là 1 gay rồi. Tuy nhiên sau đó tao cố tình lơ hẳn chuyện này, tao muốn biết cảm giác khi không có thứ tình dục đó mày sẽ như thế nào? Nhìn sự dằn vặt khát khao của mày, tao càng chắc mày là 1 thằng gay và tao hài lòng vì điều đó”. Té ra là vậy, tôi vừa sượng sùng, vưa căm ghét Chavara khi nghe anh ta giải thích, thực ra anh ta muốn gì ở tôi? Nhìn vẻ mặt tôi, anh ta cười to khuyên “bình thường đi, không có gì đâu!” và Chavara huýt sáo nhún nhẩy đi ra, bỏ lại tôi ngồi ngơ ngác 1 mình.
Từ đó Chavara thỉnh thoảng lại đến với tôi. Anh ta luôn luôn làm cho tôi rơi vào 1 trạng thái căng thẳng của sự chờ đợi. Có lần tôi đã hỏi, tại sao anh đưa tôi vào những mối quan hệ không lành mạnh, đã quan hệ với tôi mà còn quan hệ với những người đàn bà khác? Cười khì, Chavara giải thích “Tao dư thừa năng lượng, đàn bà tao cũng thích, đàn ông cũng vậy. Chẳng phải có lần tao đã từng nói với mày. Tất cả đều có những thú vị riêng và tao thích tất cả. Còn đối với mày, tao nghĩ mày phải cám ơn tao. Trong ngôi trường này, mày là 1 người lạ lùng nhất, sống tách biệt khỏi bạn bè xung quanh, nhìn mày tao hiểu mày thật sự cần gì và tao giúp đỡ để mày tìm về với chính bản chất đã có của mình thôi. Tại sao cứ phải tự làm khổ mình, giấu giếm đè nén bản thân mình để làm gì, trong khi cuộc sống này đâu có là bao nhiêu. Hãy sống, hãy yêu và hãy làm tình với bất cứ ai, cái gì, con gì mà mình thích. Đấy là cuộc sống.
Một lý luận nhớp nhúa của gã đồi trụy. Nhưng tôi đành chấp nhận.
Nhận thấy tôi dần dần ngày càng tỏ ra thích thú chuyện này thể hiện qua việc sẵn sàng đáp ứng các yêu cầu của mình 1 cách cuồng nhiệt. Chavara đề nghị. Nếu cần anh ta sẽ đến tìm tôi, còn tôi thì nên đến quán cà phê hôm trước, tại đây những người bạn anh ta sẽ giúp tôi giải khuây những khi không có Chavara. Tôi đồng ý, tôi đến. Những người bạn của anh ta đã hoan nghênh tôi, và chúng tôi đối xử với nhau như bạn bè. Nhưng thú thật, chỉ có Chavara mới đem lại cho tôi những nguồn khoái cảm bất tận, tôi không hiểu tại sao? Nhưng tiếc rằng càng về sau anh ta càng ít tìm đến tôi và cho đến 1 ngày kia thì không đến nữa. Tôi nhận thấy anh ta đang làm quen và khoác vai 1 thanh niên Nhật Bản mới đến trường của khóa sau. Tôi cay đắng hiểu rằng từ nay mối quan hệ giữa mình và anh ta đã hết.
Daniel Chavara là vậy. Ăn, chơi và tình dục. Sau này nghĩ lại tôi tự hỏi mình nên cám ơn hay là hận anh, khi anh đã đẩy tôi vào con đường này?