Mãi Không Xa Rời - Chương 2
Chương 2.
“Minh, ừm, em có nhớ thêm được gì vào hôm, hôm em bị trúng gió rồi ngất đi không?” Diệp Anh ngập ngừng hỏi.
Triệu Minh vừa nghe xong, bàn tay đang cầm điều khiển tivi bỗng run lên, hệt như một loại phản xạ có điều kiện.
“Hmm, lúc tỉnh dậy đã thấy nằm trong bệnh viện, em còn nhớ khi đó chị và anh Long đang ngồi bên cạnh, có chuyện gì sao chị?”
“Không, không có gì, chị chỉ hỏi vậy thôi, hai, hai đứa cứ nghỉ ngơi đi, dù sao cũng mới đầu tháng, không vội, thôi chị về đây, không cần tiễn chị đâu.” Dứt lời, cô vội đứng dậy bước ra cửa.
“Vâng, à khi nào hai cháu được nghỉ, chị dẫn tới chỗ em chơi nhé, Việt Việt nhà em nhắc tới chúng nó suốt.” Triệu Minh cười nói.
Diệp Anh khẽ đáp: “Ừ.”
Lúc đến gần cửa, Diệp Anh chợt quay lại, cô đứng lặng một lúc, rồi mới bước đi.
Triệu Minh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thiên Việt đang tựa vào vai mình, cậu cũng ngẩng lên nhìn anh, còn nở nụ cười thật tươi, anh đưa tay vuốt ve má cậu, thấp giọng trêu chọc.
“Em cứ quyến rũ anh như thế, anh sẽ không chịu được đâu đấy!”
Thiên Việt trong mắt Triệu Minh, vẫn mỉm cười, nụ cười ngọt ngào luôn khắc sâu tận linh hồn anh.
Vào giây phút ấy, một khúc ca êm ái bỗng vang lên, Triệu Minh siết cánh tay đang ôm eo Thiên Việt, anh hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lắng nghe.
Nắm chặt tay em cùng bay lượn trên bầu trời
Nhìn xuống mặt đất trông thật lạ lẫm
Có lẽ, vì nụ cười trên gương mặt em lúc bên anh
Nên thế giới này
Dường như lớn lao hơn
Mọi lo lắng, muộn phiền quanh anh bỗng nhiên đều tan biến
Giữa đám đông chen lấn, em vẫn tỏa ánh sáng rạng ngời
Vô tình làm xao động con tim anh
Dần dần
Em làm thay đổi cuộc đời anh
Đâu cần phải kiếm tìm một thiên đường ảo ảnh
Bởi vì chính em
Anh thật sự không muốn lang bạt thêm nữa
Nếu anh là một người bình thường
Và trong tay chẳng có gì, điều ấy dường như chẳng quan trọng
Vì có em trong trái tim anh
Đó thực sự đã là thiên đường
Là một thiên đường thực sự
…
Sau khi rời khỏi nhà Triệu Minh, Diệp Anh ghé qua bệnh viện một lúc mới đi đón hai nhóc con Lâm, Quân từ chỗ ông bà nội.
Cô cầm trong tay kết quả kiểm tra tổng thể về bệnh tình của Triệu Minh, tâm trí lại lơ lửng.
[Tình trạng của cậu ấy hiện không được khả quan lắm, có thể thấy đó là một kiểu sốc tâm lý, dẫn đến việc não bộ tự động loại bỏ điều bất lợi và quên đi một đoạn ký ức liên quan, nghiêm trọng hơn là tự tạo ra ảo tưởng mà bản thân mong muốn, trường hợp này rất hiếm gặp, nên giám sát thường xuyên tại nhà, chúng ta cần để cậu ấy từ từ nhận ra, nếu quá đột ngột, tôi e rằng sẽ làm tình trạng cậu ấy xấu hơn…]
Kể từ hôm đó, Diệp Anh luôn nghĩ về điều này, mỗi lần như thế, trái tim cô như thắt lại, hai đứa em đáng thương của cô, cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cùng giúp đỡ nhau gây dựng tương lai, chúng tốt như vậy, yêu nhau đến vậy mà sao số phận cứ thích đùa giỡn người.
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc.” Bé Lâm đang ngồi bên cạnh chơi đồ chơi, thấy mẹ mình khóc, bé liền sà vào lòng mẹ, đưa tay gạt nước mắt cho cô.
Diệp Anh ôm lấy bé, cô không nói gì, chỉ vùi mặt vào cơ thể mềm mềm của bé.
Bỗng nhóc Quân lạch bạch chạy vào, thấy em trai mình đang nằm trong lòng mẹ, nhóc cũng vội trèo lên, rúc vào lòng cô.
“Mẹ ơi, con nhớ chú Việt, nhớ chú Minh lắm, con muốn chơi với hai chú!”
Vừa nghe anh hai nói xong, bé Lâm liền đáp: “Nhưng giờ chú Việt ở trên thiên đường rồi, ở đó xa lắm, hôm em hỏi ông nội, ông nói như thế mà.”
“Không phải, ông nội không biết gì cả, chú Minh từng bảo với anh, chú Việt ở đâu chú ấy sẽ ở đó, mà chú Minh vẫn còn ở nhà, nên chú Việt cũng sẽ ở bên chú Minh thôi, mẹ nhỉ!”
Lúc này đây, Diệp Anh không thể kìm nén thêm được nữa, hàng nước mắt lại lăn dài trên má cô.