Lừa 100 lần - Chương 8
– Chưa , chắc cũng sắp biết giờ – Kháng ngáp dài – anh tra hỏi đủ chưa để tui ngắm cái đống bèo nhèo kia coi
Phương gắng gượng ngồi dậy , cảm giác như mấy cái xương rụng từng cái …từng cái theo từng cử động của mình
– Em chào anh , lâu quá rồi không gặp anh – Phương chào – anh càng lúc càng đẹp trai , em nhận không ra luôn
– Khỏi khen , mày tính cua anh hay sao mà khen dữ dzậy – Kháng cười khà khà – lâu lâu gặp lại anh cũng chả nhận ra cái đống bầm dập này là mày nữa đấy
– Dạ ! một chút thôi mà anh – Phương cười vui vẻ , anh vẫn nói chuyện như ngày nào ,cái tính bông đùa đó…-Khang lôi anh lên hả , vậy chuyện ở dưới ai lo , kéo nhiều người lên đây quá anh không sợ sao ?
– Ai cha ! lo cho thân mày đi , khỏi lo cho anh , mà cái thằng ranh ấy có cho tao lựa chọn đâu chớ – anh ngáp dài liên tục – lôi cổ anh khi đang bợ người đẹp mới đau …..
Phương cười thành tiếng , lúc nào gặp anh Kháng cũng vậy cả , cái kiểu nói chuyện thoải mái đến mức cái không khí tù túng này cũng bị thổi đi mất , một làn gió mát vô hình nào đó đi ngang qua…….
Anh Kháng đã thay đổi nhiều lắm , anh nhìn chững chạc hơn 3 năm trước nhiều …..vẫn nước da cột nhà cháy với cái mũi cao độc quyền của nhà này , tóc anh cứng như tóc Khang vậy nhưng hơi ngả sang vàng vàng màu nắng …
Anh cao nhưng không to như anh Khanh ..cũng không quá xương như Khang ….rắn chắc ….anh mặc cái áo thun tay ngắn , đen …cánh tay với những bắp thịt săn chắc …không cuồn cuộn nhưng có vẻ dẻo dai …..một thân hình đẹp …..
Xem ra Khang giống anh nhất , cả cái dáng đi thư thả , thoải mái …..chắc cả hai giống mẹ …con trai giống mẹ chắc là cực rồi …..
Cái vẻ bụi bặm bất cần dường như chẳng thay đổi gì ….nhưng đôi mắt đen , nhỏ sắc sảo thông minh dưới hàng lông mày rậm rạp nói rằng anh cũng đã mệt mỏi …vẫn sáng nhưng chẳng còn vẻ tinh nghịch như xưa nữa …..3 năm cũng là một thời gian daì mà …bao nhiêu chuyện đã xảy ra ……
– Ranh con , sao mặt ngu ra dzậy ? – Kháng bất ngờ hỏi làm Phương giật mình , sau khi nói nhỏ gì với tên canh cửa – thừ người ra đó làm gì , đi thôi
– Maỳ đưa nó đi đâu – anh Khanh hỏi
– Anh không lôi nó ra được thì tui lôi – Kháng thản nhiên , dù sao với anh , anh Khanh cũng không giống một người anh cho lắm luôn có gì đó xa lạ giữa hai người
– Mày lộn xộn ba giết mày cho coi , ổng đang điên lên đó – Khanh thực sự lo cho cái thằng có vẻ chẳng biết tính toán gì , trong thâm tâm anh nó vẫn là một phần máu thịt . mặc dù anh không ưa nổi cái mặt vênh váo của nó
– Anh khỏi lo – anh tiến lại gần Phương – sao ? đi được không ?
– Không ! em không đi đâu . – Phương trả lời dứt khoát – em cần nói chuyện với bác
– Thôi đi ông tuớng , ổng đem mày đi câu sấu chớ mày tưởng ăn vạ được ổng hả – Chẳng ngần ngại anh vác luôn Phương lên vai mình – gớm , cứ tưởng nặng lắm , anh tự lo nghe Khanh , tui go à
– Không ! anh Kháng bỏ em xuống – Phương dãy dụa – em nghiêm túc đó
– Ờ .. ờ …nghiêm túc , biết rồi – anh vẫn vác Phương đi không ngoảnh lại – thì anh mày cũng nghiêm túc đây
Phương biết có dãy dụa gì cũng thua , cái cánh tay cứng như thép đang giữ lấy Phương đang chứng minh cho Phương thấy “ kẻ mạnh mới có quyền “^^
Ôi chao ! yếu cũng là một thiệt thòi trong cái thế giới này , sau này mình phải học võ mới được – Phương tự hứa với bản thân ,mặc kệ anh Kháng vác nó quăng uỵch xuống xe
Lạng quạng dám phí công đi lắm à …….
Phương chán nản ……có cảm giác không yên từ khi gặp anh Kháng ….chuyện gì vậy nhỉ ….sao cứ thấy lo lo ….
Kháng
Anh mở cửa cái căn nhà nằm ngay mặt tiền cái đại lộ mới mở , đại lộ 91 ….nhà của bạn anh , nó không ở nữa nhưng cũng chả làm gì được , bán thì đụng qui hoạch , còn cho thuê thì nó lại quá lớn …..thôi kệ , nhờ mấy cái qui hoạch treo vớ treo vẩn mà anh có chổ ở đàng hoàng thoải mái , không phải ở trong mấy cái khách sạn đông đúc lắm chuyện …
Kháng ngó Phương , cái thằng không biết hoàn cảnh này …đang thản nhiên ngắm căn nhà…, còn khen đẹp nửa chớ , có cần đem kiếng ra cho nó coi cái bộ dạng tơi tả của nó không ta …..
Kháng thấy khó chịu trong lòng …trước kia anh thích thằng này lắm , nhưng nếu nó phá hoại thằng em mà anh yêu quý nhất …..thì lại khác …..
Kháng sa sầm mặt , anh cố kiềm cơn giận của mình , không cho nó bùng lên mất kiểm soát …..
Anh không như Khang …. nóng nảy nhưng thật thà , cũng chẳng như anh Khanh ….lý tưởng , con người của lý tưởng …chả thế mà làm bác sĩ à ……..anh luôn thực tế và khôn ngoan …anh luôn biết anh đang ở đâu , muốn gì và phải làm gì ….một con người lạnh lùng bất chấp thủ đoạn …..hình như không có nhược điểm ….luôn được che dấu cẩn thận với cái vỏ bề ngoài hoàn hảo …cái vẻ bất cần , cái tính bông lơn ….
Ôi ! nhưng cái nhược điểm duy nhất và lớn nhất lại nằm chình ình trong chính bản thân anh ….cái thằng em cà chớn ….cái thằng em mà anh yêu quý vô cùng , cái con người ruột thịt quan trọng nhất với anh …..con người duy nhất đã công nhận sự tồn tại của anh trên cõi đời này ….không phải ba ,mẹ hay anh Khanh …mà là thằng nhóc đó … thằng nhóc yêu quý anh vì anh là anh chứ không phải vì cái trách nhiệm gia đình vớ vẩn …….
“ Anh ba” … trời ơi! ngọt đứt ruột chứ không lạnh lùng như ba , không vờ vịt như anh Khanh – Kháng nhắm mắt nhớ lại cái ngày anh gặp lại nó sau bao năm xa cách …cái ngày mẹ mất …
Đến bây giờ anh vẫn nhớ cái mặt mếu máo của nó chạy ra đón anh …cái thằng khỉ ấy lại còn an ủi ngược lại anh nữa chớ ….nó thương anh không gặp được mẹ lần cuối …nhưng anh cũng có tiếc gì đâu …..mẹ….ấn tượng còn lại ở anh chỉ là ánh mắt buồn rười rượi …..
Chỉ có nó mới thực lòng mong muốn anh quay về …còn ba và anh Khanh thì chắc gì mong muốn thấy nó chớ ….ba ngại…ổng thấy có lỗi khi để nó ra đi ….mà phàm là con người thì có ai muốn thấy tội lỗi của mình lởn vởn trước mặt đâu chớ …hơn nữa anh cũng chẳng ngoan ngoãn như ông muốn ….
Cái thằng khốn kiếp ấy cũng đã lớn rồi , anh vừa mong nó trưởng thành nhanh để trả lại cái chổ ba vốn dành cho nó mà anh đang ngồi ….có lẻ sau đó anh nên đi cho đỡ xốn con mắt của ba …. xời , nếu ổng mà gánh nổi anh mắc gì ở lại đây chớ , anh chỉ muốn giữ lại những thứ này cho thằng em của mình thôi ….nhưng anh lại vừa mong nó cứ bé hoài để anh có thể bảo vệ nó …chăm sóc nó ….ôi chao ! suy nghĩ của một ông bố đây mà …..
– Anh Kháng , em mượn phòng tắm một lát nghe – Phương cắt ngang dòng suy nghĩ của Kháng , lôi thô bạo Kháng từ quá khứ trở về – người dơ khó chịu quá
Kháng nhăn mặt khó chịu …khó chịu vì bị lôi thô bạo , nhưng khó chịu hơn là không biết cái thằng đang đứng trước mặt anh đang nghĩ gì nữa .
– Mày không định trốn đi à , anh không lo cho mày lâu hơn được đâu
– Không ! em không sao đâu – Phương cười nhìn anh kiên quyết , cái nhìn như nói “ anh đừng hòng đẩy em đi “
– Rồi ….rồi … – anh phẩy tay chỉ về phía phòng tắm – coi trong tủ cái nào vừa thì lấy mà mặc xong ra cho anh nói chuyện
Phương đi nhanh về phía ấy ….cái cảm giác bất an cứ tăng dần …có khi nào Khang có chuyện gì không …..con cầu xin ông trời……
Kháng nhìn theo Phương khuất sau cánh cửa ….thôi rồi , thằng này không dể xử như anh tưởng …nó gan góc hơn nhiều ….ai cha ! thôi thì đối với cái dạng này thì nói thẳng ra lại hay hơn……..
Không biết Khang biết cái lí do anh thật sự lên đây thì sẽ giận như thế nào ….Kháng không lên để cứu Phương như nhờ vả của Khang …anh đem Phương đi là có mục đích khác ….
Nếu ông già mà kiên quyết thì mình đâu có khổ thế này , ôi cha ….cái con người tình cảm đó chả làm được gì cho nên hồn cả …….
Anh lầm bầm cằn nhằn …. mà dám ổng đồng ý chuyện tụi nó lắm à ….nếu để chuyện này xảy ra thì sao …ổng tính bán rẻ tương lai của thằng Khang sao chớ …..sao lại để nó lao vào mối quan hệ không có tương lai này được ….ôi không thể nào , cứ nghĩ tới cảnh nó bị người ta nhìn ngó soi mói là đã điên lên rồi , lại thêm sự nghiệp tuyển thủ của nó nữa …hơn nữa liệu còn có ai kính trọng nó không chớ …làm sau dạy bảo được đàn em ……
Anh không thể nào để chuyện này xảy ra được ….kệ cho cái thằng ranh ấy có giận anh suốt đời cũng được ….phải dẹp ngay cái tình yêu vớ vẩn này …..rồi nó sẽ quên thôi … chắc chắn thế …..
Anh tự cảm thấy không tin lắm vào bản thân mình ….nó có thể quên được không đây …
Nhưng cũng chẳng thể để nó biến thành quái dị như thế được …..
Đôi mắt anh …..dường như …..chẳng giống mắt người nữa …..tia nhìn như sói vậy …..hoang dã ….xảo quyệt……
Phải chi nó chịu trốn đi thì đã hay …anh sẽ có trăm ngàn lựa chọn để xử lí gọn gẽ việc này …và cũng chứng minh cho thằng Khang thấy nó không xứng để hi sinh nhiều vậy ….nhưng nó lại ở lại …anh thở dài ….đành vậy…….
Anh đứng dậy bước lại gần cửa sổ …cũng sắp trưa rồi …….
Phương
Phương nhìn cái đống bèo nhèo trong gương ……không phải là mình đó chớ …không ngờ thảm vậy ….dzậy mà cấp trước Khang có đi tập bầm dập về Phương cũng chẳng thương tiếc gì mấy ….còn cằn nhằn hoài …người ta phải chịu đựng những vết thương này thường xuyên …vậy mà…..
Phương thầm chửi rủa cái tên đang nhìn nó trong gương …cái mặt tên đó bầm mấy cục …
Cái cằm hơi nhọn giờ thì hết nhọn luôn, sưng chù vù …còn phía đuôi dài của mắt trái cũng ráng kéo theo một cục gì đó xanh xanh ….ôi , coi mà thấy ớn ..
Mình mẩy thì khỏi dám nhìn luôn , chắc trời trả báo mình đây mà ….ai biểu không thương người ta lúc người ta bầm dập ……mai mốt hết dám ….
Phương để mặc cái vòi sen xoa dịu những vết thương trên cái thân hình cao gầy của mình ….cái nước da vốn đã trắng xanh giờ còn điểm vô số những điểm xanh đỏ nhìn cứ như bức tranh trừu tượng thấy ghê nào đó …..thiệt hổng dám nhìn lâu…..
May quá , nhà này có ai đó cùng cở với mình …có hơi rộng ….nhưng không sao …Phương nhanh chóng mặc mớ chiến lợi phẩm thu được từ tủ quần áo ….coi nào…cũng được lắm chớ …cái áo sơ mi có vẻ quá rộng ….quần jean thì đỡ rộng hơn …thế này là may rồi ….
Phương chuẩn bị sẵn sàng ….đối đầu với mọi chuyện thôi ….
Dường nhi mình đã quên điềù gì đó quan trọng….gì thế nhỉ….
Anh Kháng ngồi gác chân thoải mái , có vẻ như thú vị với tờ báo đang cầm trên tay lắm …..anh ngước lên khi nghe thấy tiếng bước chân Phương tiến lại gần mình .
Anh vẫn cười nhưng Phương sao Phương vẫn cảm thấy cái không khí xung quanh mình nằng nặng làm sao ấy ….nó như muốn bóp nghẹt cái gì đó ……
Dù vậy Phương vẫn thẳng người ngồi xuống đối diện với anh Kháng , Phương sẵn sàng tất cả …….đã chẳng còn đường lui …..chẳng còn con đường nào từ khi Khang và mình gặp nhau ….mình sẽ tự mở con đường cho riêng mình vậy …
Khang nhìn Phương một lúc , có cái gì đó ngoan cường trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào anh ….đôi mắt của những người đã sẵn sàng đương đầu với giông bão ….hèn gì ông già quý nó thế …bình thường thì nó toi lâu rồi …..
– Anh thấy anh em mình nên nói chuyện thẳng thắn với nhau , được chứ – Kháng dường như không cười nữa
– Dạ! như vậy có lẽ tốt hơn – Phương hít sâu – em không tránh né bất cứ câu hỏi nào , xin anh cứ tự nhiên
– Tốt ! vậy anh hỏi vài câu tò mò trước nhé , sao em không chuyển đổi giới tính , anh thấy bên Thái làm rất nhiều – Kháng hơi đãng – như thế thì tiện hơn giờ nhiều , đúng không?
Phương thấy cực kì bất ngờ , Phương mọng đợi những câu hỏi khác hơn …hay ít ra nó cũng liên quan đến tình hình hiện tại ….chứ không phải câu hỏi chẳng ăn nhập gì như thế này …..lạ thật , anh vốn rất thông minh , sao lại hỏi thế nhỉ ….hay là anh có ý gì …..
– Dạ , em không muốn , em là con trai – Phương nói một cách đều đều – dù em có yêu Khang nhưng em vẫn là con trai , thưa anh ….
– Lạ vậy – Kháng có vẻ chẳng quan tâm đến cái vẻ ngạc nhiên của Phương – nhưng như thế tiện hơn chớ …
– Cũng vậy thôi anh , không khác nhau mấy đâu – Phương thành thật trả lời – vả lại em muốn Khang yêu em vì em là chính em thôi ạ
Kháng chợt nhìn thẳng vào mắt Phương ….cái nhìn đó….không phải giận dữ …cũng chẳng phải cái nhìn của những người đang nói chuyện nghiêm túc ….có cái gì đó đe doạ …cái nhìn của con thú săn mồi …..Phương ….bất chợt nhớ ra điều gì đó ….
– Thế đấy , từ đầu đến cuối toàn là mày muốn thế này , mày muốn thế nọ – giọng Kháng cất lên nặng nề – anh chưa thấy mày vì Khang cái gì cả .
Phương lặng người , phải rồi , anh đâu có nói cho phép hai đứa đâu Phương đã quên mất một điều …điều quan trong nhất ….
Phương lẽ ra phải nhận ra ngay quyền lực ở con người này mới phải chứ …..
Không phải ông Hải có thể ngăn cách hai đứa nó …mà chính con người đang im lặng nhìn nó ……người nắm quyền lực cao nhất ở cái gia đình này …..người mà Khang luôn yêu thương và kính trọng nhất ……
Đôi mắt vẫn nhìn Phương ….cái nhìn càng lúc càng hoang dã ….như muốn đóng băng con mồi trước mắt …..vậy mà Phương đã không nhận ra …..vì cái gì mà không nhận ra …..
Phương hít tất cả không khí xung quanh mình cho đầy buồng phổi đang run sợ …dù là anh thì sao chứ , cũng là con đường mình đã chọn …..dù có phải đối đầu với con người đáng sợ này thì mình cũng phải đi tới cùng ……
– Anh nói đúng , em quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho em – Phương ngẩng cao đầu – nhưng em tin là mình có thể làm Khang hạnh phúc
– Nhưng anh không tin – hình như anh giận dữ vì không hù chết được con mồi của mình – bây giờ thì nghĩ vậy , nhưng 2 , 3 năm sau hay 10 năm sau thì sao , mày có chắc thằng Khang không hối hận không ? mọi thứ hi sinh vì tình yêu này quá lớn …gia đình …danh dự …và cả cái sự nghiệp với võ thuật mà nó yêu thích nữa …mày nghĩ người ta có thể chấp nhận được một tuyển thủ như vậy sao ? anh tin là trong tình hình hiện nay thì không , lúc đó mày định làm gì , còn gì để trả lại cho nó ?
– anh gằn từng tiếng
Từng lời …từng lời như cắt vào tim Phương …không phải Phương không biết…nhưng…
– Anh tin thằng Khang bình thường – Kháng nói tiếp – mày cũng biết điều đó chứ , anh cũng tin tình yêu này không phải thoáng qua như ba anh nói , mặc dù ổng hi vọng là vậy ….nhưng rồi nó sẽ qua đi , trên đời này con người sống đâu chỉ vì tình yêu chứ , còn nhiều việc khác cũng quan trọng đâu kém gì …..
Kháng lặng nhìn Phương một chút , thấy Phương không phản ứng gì anh nói tiếp
– Anh không tin mày có thể bù đắp tất cả những thứ đó nhưng nếu ngược lại …..Khang có thể đau khổ vì mày một thời gian rất lâu , anh tin là vậy , nhưng nó sẽ nhớ đến mày như một tình yêu đẹp , một kỉ niệm niệm buồn ….vậy không phải hay cho nó hơn sao ….
Kỉ niệm buồn ….ba chữ như rạch nát trái tim Phương ……Phương nhìn con người trước mặt mình ….sao tàn nhẫn lạnh lùng đến vậy ……
Phương nhìn thẳng vào anh , mặc kệ đôi mắt đe doạ đó …mặc kệ cái tia nhìn sắc lạnh đó ….
– Vậy anh có chắc Khang sẽ được hạnh phúc không? – Phương nhìn đôi mắt có vẻ hơi chùng xuống nói tiếp – anh có hiểu Khang sẽ như thế nào sau đó không ? ,em không biết , nhưng em tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra , những điều anh nói em cũng đã nghĩ đến . rất nhiều, nhưng em tin tụi em có thể làm tất cả …Khang sẽ vẫn có gia đình , sự nghiệp ….em vẫn có Khang ……xin lỗi anh ….tụi em đã hứa với nhau rồi……
Kháng nhìn trân trân vào cái mặt lì lợm kia , đôi mắt buồn rười rượi kia đang ngấn nước…. nhưng không hề yếu duối ….cái vẻ kiên quyết đó…….. .
– Em không van xin anh , em chỉ mong anh có thể chấp nhận tụi em – Phương lạc giọng – còn nếu không tụi em sẽ dùng cách của mình để chứng minh cho mọi người thấy là tụi em hạnh phúc , tụi em sẽ thuyết phục được anh và mọi người – Phương nhìn sâu vào đôi mắt có lửa kia ….tự tin ….vì Khang …vì lời hứa với Khang …Phương phải tin vào Khang …phải tin vào tình yêu của Khang ……
Hèn gì !….. Kháng thực sự tức giận , lần đầu tiên có người ngang nhiên chống lại anh , anh muốn đập vào cái nhìn tự tin đến kiêu ngạo kia ….muốn cắt đứt cái cổ đang ngẩng cao nhìn anh kia …..anh muốn ……
Kháng cố kiềm chế cơn giận dữ của mình lại ….anh rất nể phục khí phách của nó …đối với loại người này thì hành hạ chỉ làm tăng khả năng chiến đấu của chúng thôi ….
Kháng bật cười , anh cũng không biết tại sao mình lại cười , rõ ràng là đang rất giận… nhưng có lẽ cười trong lúc này là nên nhất ….cái phản xạ hay đi ngược lại bản tính của anh đã giúp anh
Phương ngạc nhiên nhìn Kháng ….không hiểu nổi cái con người ngồi trước mặt nhĩ gì , Phương đã chuẩn bị nhận một cái tát từ con người đang cười kia ….
– Ngây thơ thật , mày dựa vào cái gì để thuyết phục anh hả ? dựa vào cái tình yêu kì cục đó sao? – Kháng thôi cười , nhìn Phương có chút gì đó bực bội , mỉa mai ……
– Dạ , không những vậy mà còn dựa vào niềm tin em dành cho Khang nữa , thưa anh – Phương nói rõ ràng như muốn nói cho chính mình nghe
– Như vậy có đủ không ? – cái vẻ mỉa mai , giận dữ xem chừng không thể dấu được nữa
– Em tin là đủ , tụi em còn trẻ , tụi em còn thời gian để làm tất cả , em tin như vậy – giọng Phương đã trở nên hoàn toàn tự tin , thể hiện cái bản lĩnh của người đứng trước cơn sóng dữ …
Kháng thật sự giận dữ , anh giận là bởi cái nhìn tự tin của nó …. cái tư thế như người chiến thắng của nó …. cái ngạo mạn của nó ……nó làm Kháng sôi gan lên dược ……nhưng anh cũng thầm khen cho cái thằng dũng cảm này
– Thế mày nghĩ anh sẽ ngồi một đống cho tụi bay từ từ thuyết phục sao? – cái nhìn trở nên tàn độc hơn – có lẽ mày chưa biết nhiều về anh , nhưng anh tin có thể lôi mày khỏi thằng Khang bằng mọi cách …mọi cách anh đều có thể làm
Kháng ngạo nghễ nhìn con người yếu đuối trước mặt , chính nó đã thách thức anh …thách thức một con thú hoang ……
Nhưng mắt con mồi vẫn không đổi , vẫn cái vẻ ngạo mạn đáng ghét …….
– Em biết , nhưng anh không thể thay đổi gì được chuyện này đâu – Phương thản nhiên nói , không hề run sợ , người đầu tiên không hề run sợ trứơc anh ….ngay cả Khang cũng không dám cải lại anh đến mức này ….
Con thú hoang lồng lộn …..tức giận …bất lực……
Kháng không biết mình đã làm gì ……con thú đã điều khiển anh……….
Phương gục xuống ……cái nệm ghế đỡ lấy thân hình nhẹ bẫng đang ngã xuống …..trắng ….và ….đỏ…… đan xen nhau …….. đẹp quá ……
Phương nhìn cảnh xung quanh cứ mờ dần rồi tất cả ……đen tối …..u ám ….kéo Phương lôi đi ….Khang …Khang ơi …ở đâu ….liệu có tìm thấy Phương không ……ở đây tối quá …lạnh quá ….Khang ơi …………………
Kháng
Mày đã làm gì vậy ? tên khốn kiếp – Kháng ngồi phịch xuống ghế , nhìn cái thân thể nằm trên ghế đối diện mình ,một bức tranh đẹp …đẹp thảm thiết với gam màu đỏ , nóng bỏng …bi thương …màu của máu …..
“Tao chỉ làm những gì mày muốn thôi mà , thật gọn gàng phải không?” – Kháng lặng người nghe như có tiếng cười ngạo nghễ của con thú hoang “ không phải mày muốn vậy sao , đừng vờ nữa “
Câm đi – Kháng muốn bịt miệng con thú đang mỉa mai anh – mày biết cái gì chứ , có trăm ngàn cách để làm , nhưng không phải ngu ngốc như thế này
“ Cũng thế thôi , mày tự lừa dối mình làm gì chứ , hay mày sợ ……”
Sợ ? tao phải sợ cái gì chứ ? , Khốn kiếp , tao có phải là người lương thiện đâu – Kháng như muốn hét lên …giận dữ với con thú ở trong anh
“ Mày sợ …đúng rồi , mày sợ …..mày sợ thằng em mày , hay quá …thằng anh đáng kính giết người nó yêu ….hay quá….”
Con thú hoang tiếp tục cười , chế nhạo cái bản mặt đang đỏ lên vì tức tối
Tao không sợ , đồ ngu có nhiều cách hay hơn làm chuyện vớ vẩn này – Kháng nhìn trừng trừng vào cái cơ thể nằm bất động trên ghế , máu vẫn rỉ ….kết tóc lại thành từng lọn …nhỏ từng giọt …từng giọt ….đỏ rực…..
“ Phải …có nhiều cách hay hơn , nhưng chẳng phải cũng như nhau thôi sao , chẳng phải mày cũng muốn tiễn cái tên đã san sẻ tình cảm của thằng em trai yêu quý cuả mày sao….hờ hờ …thằng em yêu quý …..nó đang giết chết mày đó ….”
Câm đi , mày biết gì mà nói , con thú chết tiệt kia – Kháng như nhìn thấy con mắt rực lửa của con thú đang nhìn anh …con mắt của chính anh ….
“ Thú ?…. đúng rồi , thú hoang…chẳng phải tao là chính mày đó sao …trước đây…mày là con thú hoang hung tợn nhất ….lạnh lùng nhất …một con thú đẹp đẽ …còn bây giờ thì sao chứ …bệ rạc …yếu đuối ….nhìn phát ói…ghê tởm quá….mày khó coi quá “
Câm đi – Kháng hét lên như muốn át cái giọng nói vang lên trong đầu
“ Câm? Mày không có quyền …trước kia hai chúng ta là một ….tại sao phải đẩy tao ra …sao phải chán ghét tao …hay mày sợ tao …phải rồi, lúc nào đó tao sẽ cho thằng em yêu quý mày nằm chèo queo như cái tên sến đặc nằm kia vậy ….chắc thế ….”
Tiếng cười như xé nát từng tế bào não Kháng , banh trái tim Kháng ra …không còn chỗ cho máu chảy ….choáng váng …
Tao sẽ giết mày …mày dám….- Kháng gầm gừ với chính mình
“ Giết tao ? hay giết bản thân mày…..ngu ngốc quá …chỉ cần chúng ta như trước kia …chẳng phải hay hơn sao …không bi thương ..không lo lắng…không sợ hãi …mày sẽ hùng mạnh như trước …chỉ cần trở về bên tao thôi ….”
Không bao giờ – Kháng lầm bầm – mày đừng hòng , tao sẽ tống khứ mày sớm thôi, sẽ thẳng tay quăng mày xuống địa ngục , tên khốn kiếp ….mày sẽ trở về bóng tối thôi …
Con thú cười …cười điên dại….” Ngu , tao luôn ở trong bóng tối , chính mày là bóng tối ….là địa ngục …hờ hờ ….từ cái ngày mày bị ba mẹ vứt bỏ mày đã là bóng tối …ôi cái món đồ chơi đen đúa của cha nuôi …mày mãi là đồ chơi của ổng …đen tối như ổng …vĩnh viễn…”
Mắt Kháng trắng dã vô hồn …đồ chơi …ông già đó , địa ngục đó …sợ lắm …Kháng run bần bật , lạnh toát …không …không mà …đừng nhắc lại cái địa ngục đó …cái địa ngục của những con thú dữ , nơi anh đã lớn lên , đã chiến đấu để sinh tồn …ở nơi đó …anh…con thú tàn bạo nhất …bi thương nhất….xin đừng bắt anh nhớ lại……