Lừa 100 lần - Chương 4
Ông trời cũng thiệt tình , rõ ràng đang nắng lại lất phất mưa , thiệt là lạ lùng , mùa mưa đã qua rồi mà thỉnh thoảng lại xất hiện vài đám mưa như vậy , không lớn nhưng cũng đủ làm ẩm ướt mấy cái đầu tri thức đang loi ngoi chạy ra từ các lớp học .
Ở dưới tán một cây còng to , có một cái đầu “tri thức “ tương đối đang đợi bạn, ờ …ờ….gọi là tương đối vì cái đầu ấy đang ngán ngẩm với những 7 môn rớt trên 13 môn học , thiệt là kỉ lục .
Mặc kệ mấy hạt mưa vớ vẩn lén lút nhảy lên đầu nó , Khang vẫn ngóng về phía cổng khoa khoa học , Khang đang chờ Phương ….người yêu của nó….
Mặt chàng ta hơi nghệch ra (^^đồng nghĩa với ngu ra), người yêu à …..nghe thiệt là hay……người yêu cơ đấy …..sau 5 năm trời ròng rã ……
Khang nhắm mắt lại , mỉm cười một mình , mặc kệ có mấy người lén nhìn nó mấy người đó chắc cũng hiểu một điều …nó đang yêu….nên họ chỉ cười rồi đi luôn…..hoặc họ tưởng nó khùng (^^ tui cũng tưởng vậy) ….xời ơi , có quan trọng gì đâu chứ ……
Khang càng lúc càng nôn nóng , người ra cổng thưa thớt dần , Phương ở đâu trời . Chàng ta càng lúc càng ngồi không yên trên chiếc Nouvo sang trọng , cứ như cái yên xe tội nghiệp đó đang đốt bỏng mông chàng bằng một ngọn lửa vô hình nào đó …..
Hình như nguyên nhân của cái ngọn lửa ấy đang ra ……….
Mắt Khang sáng lên khi thấy cái dáng gầy gầy quen thuộc , cái dáng ấy đang cúi chào một đống lùn lùn với mớ tóc quăn trên đỉnh ……..à … thì ra phải ở lại nói chuyện với thầy ……chắc cái ông thầy ấy lại khuyên Phương đi du học chứ gì …..vô ích thôi , Phương sẽ không đi đâu ….vì Khang mà không đi….đương nhiên là vậy rồi …..
Khang chuẩn bị cho mình nụ cười thật tươi để đón Phương …nụ cười với vô vàn đắc chí khi thấy ông thầy lắc đầu quay đi…….
Ủa , mấy thằng đó hình như là bạn chung lớp với Phương ….tụi nó làm cái quỷ gì mà kéo Phương thô bạo vậy chớ …. tụi này chán sống rồi …..
Thu hết công lực ,Khang phóng nhanh vào cổng khoa nép bên hông lớp học ….để coi tui bay là gì….tụi bay dám……
Khang trợn trừng mắt khi một thằng trong tụi nó xô Phương chạm vô thành cửa …nó thiệt tình muốn xông ra bẻ tay thằng kia quá….linh tính mách bảo ….từ từ ,chắc chắn chuyện gì đã …..
– Sao ? học trò cưng của thầy , sao mặt mày chằm dằm vậy ? sao không giỏi kiu thầy đi – Cái thằng ăn mặc bảnh tỏn nhất đám hất cái mặt vênh váo lên
– Tụi bay làm gì nữa đây , ganh tị gì chứ ,có ngon thì học đi rồi hãy vênh váo – Phương chán nản nói như chuyện thường ngày ở huyện vậy – tụi bay tưởng mình mới cấp 1 hả ? giờ còn ai ngu chặn đường kiếm chuyện vì ganh tị nữa chớ , có cả mấy tỉ người giỏi hơn tụi bay
Khang khoái chí cười thầm nhìn cái thằng đỏm dáng tức điên lên , thằng ngu , miệng lưỡi Phương đâu có vừa , mặc dù hơi ít nói 1 chút …
– Thằng khốn , mày tưởng mày giỏi lắm hả ? – Thằng kia giơ tay lên
Khang nhón chân sẳn sàng lao ra , nó sẽ bẻ tay thằng này ngay……
– Đánh đi , nếu mày muốn , kỉ luật không nhẹ đâu , bạn thân mến à – Phương ngước mặt lên nói , thản nhiên như biết thừa thằng kia không dám
– Thằng ngu , dừng lại – thằng bạn của thằng đỏm dáng ấy kịp nắm tay nó lại , phải nói là nắm cái tay suýt bị gẫy của nó lại, chắc chắn thế
– Nói đúng lắm Tiến , ý tao nói là cái vế đầu ấy – Phương mỉm cười nói như nói với bạn mình vậy , thiệt là miệng lưỡi hết sức
– Mày cản tao chi , để tao đập dzô mặt coi nó còn kên nữa không !
– Thằng Khang sẽ giết mày , mày tin đi , nó sẽ đập mày như cái mền rách vậy , thằng ngu – một thằng đứng góc trong , hơi đen tóc quắn nói từng tiếng rỏ ràng
– Lần này thì vế sau đúng – Phương hờ hững nói như chuyện chẳng liên quan tới mình vậy
Tay thằng đỏm dáng từ hạ xuống , Khang phì cười , trong tình cảnh này mà còn chọc tức nó , chắc chỉ có Phương……thiệt không biết sống chết là gì ………
– Tao quên , mày còn thằng người yêu chống lưng mà – giọng thằng đỏm dáng mỉa mai thấy rõ – Hai đứa mày xứng đôi lắm
– Mày lại ganh tị gì nữa đây – Phương thản nhiên như không thấy ác ý trong câu nói
– Thằng PĐ như mày cũng thiệt giỏi , mồi chài được 1 kiện tướng võ thụât quốc gia cơ đấy – nó phô cái bộ mặt nham nhở cười hô hố – thiệt là giỏi , tụi con gái có mắt như mù hết rồi
– Mày tức vì mấy đứa con gái không thèm để mắt tới mày đó hả ? thiệt là ….ăn mặc cho bảnh cũng đâu che được cái đầu ngu của mày – Phương trừng mắt nhìn
– Thằng biến thái , mày tưởng mày dấu nổi hả ? xưa rồi , tao sẽ nói cho cả cái trường này biết , hô hô thiên tài đẹp trai biến thái – thằng đỏm dáng đỏ mặt rống lên
– Mày cứ việc , nhưng tao có thể đưa mày ra toà nếu tiếp tục nhục mạ tao – mắt Phương long lên
Khang nắm chặt tay , Khang muốn xông ra rừ nãy giờ , muốn táng cho mấy thằng khốn kiếp đang cười hô hố kia mỗi thằng một bạt tai nhưng nó ráng kiềm lại , Khang biết nếu xông ra thì chỉ làm rắc rối thêm thôi , nhưng nếu cần thiết ….nếu tụi này làm quá.…
– Ra toà , ôi sợ quá , mày hù tao đó hả ? mày có học luật sao mà chảnh quá vậy , nhóc cưng – mấy thằng khoái chí trợn mắt nhìn
– Tụi bay không tin ? tụi bay gọi tao là gì ấy nhỉ … thiên tài ….phải rồi… hơi nổ …nhưng cũng có nghĩa tui bay biết tao có khả năng làm gì mà – Phương ngẩng cao đầu lên tự tin – mày nên tin đi thì hơn , Đức ạ!
À , thằng đỏm dáng đó tên Đức , Khang lẩm nhẩm nhớ cái tên khốn kiếp ấy …..
Tụi nó nín khe , đương nhiên tụi nó tin Phương , không dưới một lần tụi nó thấy Phương ôm mấy cuốn luật gì gì đó , tụi nó cũng biết Phương là con ai , gia tộc nào .
Cũng may là tụi nó biết……
– Mày dám sao , tao sẽ tung hê cho cả thế giới biết mày là thằng biến thái , thử đụng tới tao coi – Đức nói , có vẻ kém tự tin hơn nhiều
– Mày cứ tự nhiên , đó cũng là bằng chứng buộc tội mày đấy , thằng ngu – Phương nhìn thẳng vào mắt nó nói từng tiếng
Tự nhiên Khang cảm thấy nể Phương quá xá , íu xìu mà không hề tỏ một chút lo sợ nào , con nhà danh giá cũng có khác …kiêu ngạo , tự tin trong mọi tình huống …nhiều lúc cũng thấy hay…….
Thằng Đức đang dùng hết sức lao vô Phương , mặc kệ mấy thằng theo đuôi ra sức can …Khang bước ra , sẵn sàng…….
– TỤi BAY IM HẾT COi – tất cả đứng sững lại , ngó về cái giọng la chói chang xuất phát từ đứa con gái nhỏ con đứng không xa – tụi bay muốn bị đuổi học hết hả ?
– Phương à ! cái thằng biến thái này láo quá ! – thằng Đức nhăn mặt giải thích – bà đừng binh nó hoài vậy chớ
Phương nữa à , cùng tên …..hay thật mấy người tên Phương đều rất to mồm thì phải – Khang khoái chí nghĩ (^^ lại quên mất hoàn cảnh)
– Tui binh nó hả ? chớ hông phải mấy ông tối ngày kiếm chuyện với nó sao ? rảnh thì học đi , tui đâu có cứu ông hoài được
– Đâu phải tui ganh , tại thằng này nó láo quá – thằng Đức nhăn nhó tội nghiệp
– Ờ phải rồi , nên ông mới chửi người ta biến thái hả , tui thấy ông mới biến thái đó , làm như còn nhỏ lắm bày mấy trò dở hơi này – bà chằn chống nạnh lên – ông làm ơn dzìa học bài dùm tui đi , mốt ông thi lại mà , rảnh quá ha
À , thì ra đây là lớp trưởng đầy quyền lực mà Phương hay kể , Khang bắt đầu thấy khoái con nhỏ này , không đẹp lắm nhưng nhìn rất phúc hậu , thiệt tình , không thể nhìn bề ngoài được
Tụi thằng Đức hầm hầm bỏ đi , ngang qua thằng Khang hơi lấm lét , chắc tụi nó đang thầm cám ơn con Phương tới kịp lúc , chứ nếu không……….
– Được rồi , về đi Phương . ai chờ ngoài kia kìa – Phương nữ cười hất mặt về phía Khang- cái tụi hồi nãy để tui chỉnh cho , tui nó cũng không xấu , chỉ tại ganh quá hoá ….khùng thôi , đừng lo
Phương (nam í^^)nhìn ra phía cổng , nơi Khang đang đứng , nước mưa chảy thành giọt trên trán , bất chợt …..cười thật tươi…..
Không phải nói chứ , chỉ riêng cái cười này cũng bắn mấy phát vào tim Khang rồi (^^ chết là chắc )
– Thôi tui dzìa , cám ơn lớp trưởng nghe – Phương gật đầu chào cô gái nhỏ nhắn rồi chạy ra cổng
Quàng tay qua vai Phương , Khang thấy nhót ruột quá , cái vai gầy gầy …..
Phương phải chịu như thế này bao lâu rồi , bị lũ bạn cùng lớp xăm soi …..lớp nó khác , chỉ toàn mấy thằng đâu bư như nó …vậy hoá ra lại hay……….
– Bộ chờ lâu lắm hả , đứng đâu mà để ướt hết vậy ông?- Phương đưa tay vò vò cái đâù ướt nhẹp của nó
– Về nhanh thôi , mưa lớn lên rồi kìa – Khang kéo Phương đi nhanh hơn – bộ tụi nó hay kiếm chuyện lắm hả ? sao không nói Khang biết
– Không sao , thỉnh thoảng thôi , tại thằng Đức ghen thôi , nó thương lớp trưởng mà không dám nói , lại tưởng lớp trưởng thương tui nên khùng vậy đó
– Vậy lớp trưởng có thương thiệt hông? – Khang nheo mắt nhìn
– Dễ gì , nhỏ đó mà thương ai , nó chỉ thương mớ truyện tranh của nó thôi , ông ghen hả?- Phương cười tinh nghịch
Khang phóng xe nhanh , hơi buồn cười …..lúc trước xưng hô mày tao giờ đổi ….nghe nó đã đã sao đó …….Phương vẫn không xưng tên hay anh em gì với nó chỉ đơn giản là ông tui ,hay Khang tui , vẫn còn mắc cỡ ……….thôi , vậy cũng được……….
Phương pov
– Khang à , sắp khuya rồi , còn không mau về , anh Khanh ảnh la chết
– Thì gọi điện nhắn không về nữa là xong,trước đây cũng vậy mà- Khang nheo mắt … gian gian….
– Trước đây khác , không Ui cha , thiệt là tệ bạc , được đâu , ông về nhanh lên – Phương nhăn nhó , nó còn lạ gì tính nết thằng bạn mình chứ …5 năm đâu có ngắn ……(^^ rành nhau quá , khó sống)
– nấu cơm cho người ta ăn , đón người ta bất chấp mưa gió xong rồi bị đuổi dzìa , tội nghiệp mình quá – Khang vờ than thở
– Thôi , đừng có sạo , ông biết sao tui không cho ông ở lại mà , cũng tại ông đó chớ – Phương phản pháo
– Rồi..rồi .. lại nhắc chuyện bửa hổm , nhưng tui đã làm gì đâu , còn bị uýnh u một cục nữa chứ – Khang vò đầu như thể cái cục u còn nằm chình ình trên đầu nó vậy
– Ông nhiều chuyện quá , giờ về không?
– Không , mưa sao dzìa- Khang kéo dài giọng , đắc thắng nhìn mưa quất tới tấp vô cửa kiếng – mưa lớn quá , tui dzìa sẽ cảm lạnh cho coi, nhà thì không có áo mưa , ai đó chẳng bao giờ trữ áo mưa hết , thiệt tệ….
Phương ngắc ngứ, hết nhìn Khang rồi nhìn mưa ngoài cửa sổ ….bó tay……….
– Anh Khanh hả? em , Khang đây , tối nay em không về nghe , em ở bên Phương , mưa quá làm biếng về – Khang đắc thắng nói to trong điện thoại
– Anh lôi nó về đia anh Khanh ơi , nó phiền quá – Phương gào lên
– Mày đừng có phá Phương nghe , đầu bư – giọng trong điện thoại vui vẻ – Phương à , em cứ tống nó đi bất cứ khi nào em muốn
– Anh giết em rồi – Phương rên rỉ , mặc cho tiếng cười nắc nẻ trong điện thoại
– Vậy thôi nghe anh , em sẽ chăm sóc Phương thiệt kĩ , anh đừng lo – Khang nháy mắt nhấn mạnh chữ “thiệt kĩ” đầy ẩn ý
– Dzậy mới lo đó – Phương lừ mắt cảnh cáo
Khang đắc thắng đặt điện thoại xuống , quay về phía Phương nheo mắt
– Coi nào , cửa đã đóng chắc , đã đánh răng rữa mặt… tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong – Khang cúi xuống nhả cục sing gum vào thùng rác – đi ngủ thôi
– Ông đi ngủ đi , tui còn học bài – Phương dứt khoát quay đi
– Trời ơi , học gì học hoài vậy ? bữa nay ngủ sớm đi – Khang ôm choàng lấy Phương từ đằng sau , vừa thì thầm năn nỉ vừa hôn nhẹ vào tai vào cổ Phương
– Tui biết chuyện này khó tránh nhưng mà ….- Phương bắt đầu nhũn người ra , nó luôn bị cái mùi bạc hà chết tiệt ấy làm mất hết nhuệ khí (^^đổ thừa )
– Thì đừng tránh , cho Khang chờ tới chết hả – Khang vẫn không ngừng hôn lên tóc lên cổ nó
– Nhưng …nhưng …chuyện này phải suy nghĩ kĩ , nó nguy hiểm lắm , Khang à – Phương gần như lí nhí trong miệng – hơn nữa lại đau
– Sẽ không đau , Khang hứa đó , tin Khang không ?- Khang quay mặt nó lại , hôn vào trán , vào má nó
– Nhưng.. sẽ mắc bệnh …Khang biết mà …cả hai …- Phương bắt đầu thở gấp
– Chỉ một lần thôi , coi nào , đâu chạy chốn Khang hoài được chứ – Khang cúi xuống đặt môi mình lên miệng nó , không để nó nói thêm câu nào nữa (^^ cách hay nhất )
Phương thả lỏng mình , chìm đắm trong môi Khang ….. chơi vơi trong mùi bạc hà ….nó vòng tay qua cổ , hơi nhón người lên …..đáp trả mãnh liệt….
Khang biết đây là thời cơ (^^ gian thấy ớn ) , nó đưa tay vào trong áo phông …. vuốt nhẹ cái lưng mềm mại …..ghì chặt hơn …. tay hăm hở khám phá ….
Phương bị cuốn theo … như dòng thác mạnh mẽ ….không thể chống cự….dòng cảm xúc tuôn ào ạt ….ai có thể chặn lại chứ….
Phương không thể ngăn bàn tay mình ,với những ngón dài ( ai da ! đặc điểm của dân học tin^^),đang ngập ngừng phía dưới áo sơ mi của Khang …đương nhiên Khang không để bàn tay đó ngập ngừng lâu hơn 1 giây(^^ ngu gì )
Khang nắm lấy tay Phương, kéo vào phía trong áo đặt lên ngực mình , nơi trái tim đang đập mãnh liệt
– Thử coi tim anh nói gì nào – Khang thì thầm
– Anh ai chứ – mặt Phương đỏ lên vì biết Khang phát hiện ra hành động của mình
– Vậy chớ ai thua tui 1 tuổi 4 tháng – Khang nhún người nhấc bổng Phương lên khỏi mặt đất , thật dịu dàng . Tiện tay tắt luôn đèn lớn
– Sao không tắt hết đi – Phương ôm chặt lấy Khang , để mặc cho Khang nhấc mình đi- có đèn ngủ mà
– Thôi , mờ lắm , anh thì muốn nhìn rõ bất cứ thứ gì – Khang nhấn mạnh “ bất cứ thứ gì “ làm Phương càng ngượng
– Tào lao ! ai cho xưng anh chứ – Phương nhẹ nhàng nằm xuống giường , ánh sáng từ những cái đèn bên tường , không sáng lắm, nhưng cũng đủ thấy mặt Phương đang hồng lên
– Cho bữa nay thôi – Khang tiếp tục những cái hôn dang dở , có phần mạnh bạo hơn….
Phương im lặng , cảm nhận những cái hôn tới tấp , bàn tay nóng bỏng , trọng lượng ….tất cả những cái gì thuộc về Khang ….giờ thuộc về nó ….
Chẳng biết Khang lôi tuột cái áo ra khỏi nó như thế nào …. nó cũng chẳng nhận thức được mình đang lần tháo những cái nút sơ mi của Khang…. chạm tay vào thân hình hơi xương nhưng rắn chắc của những người học võ ….mọi thứ không cần thiết từ từ được vất bỏ ….
Khang đắm đuối hôn lên khắp làn da trắng của Phương … cảm nhận tất cả …cái dáng thư sinh dịu dàng của Phương…..mùi thơm đặc trưng….tất cả…nồng nàn ….
– Phương à , anh yêu em … nhiều lắm …. có biết không ? – Khang nói trong tiếng thở gấp gáp
Mỗi lần nó nói đều được Phương trả lời – em cũng vậy – không biết bao nhiêu lần….trong tiếng rên đang bị kiềm lại……
Từng cơn phấn khích không ngừng lên cao …. những cái hôn dài như vô tận ….những giọt mồ hôi ….như không ngừng ham muốn của hai con người đang đắm chìm vào nhau…..
– Sẽ không đau đâu , anh hứa đấy – Khang thì thầm thật khẽ
Phương cảm nhận Khang đang áp sát vào người mình … thâm nhập thật nhẹ nhàng …nói dối ….vậy mà bảo không đau ….
Phương rên lên khe khẽ …. không đau như nó tưởng tượng … đau… nhưng cảm giác rất …rất….hạnh phúc …..nó ôm lấy vai Khang….
– Em yêu anh , Khang à – Phương nhắm mắt lại , cảm nhận ……
Mặc kệ trời mưa …. mặc kệ hơi lạnh len lỏi vào trong phòng ….hai con người yêu nhau không quan tâm …. họ càng lúc càng nóng lên…. đủ đốt cháy tất cả , sá gì hơi lạnh của trời đất chứ …
Đêm ôm lấy họ …tiếng thở gấp gáp …tiếng rên khe khẽ ……mưa vẫn rơi……
– Khang à , đây là lần đầu tiên của anh hả – Phương vừa hỏi vừa nhắm mắt nghe tiếng tim Khang đập dưới tai mình
– Ừ , không tốt hả? – Khang lùa tay vào mái tóc nâu mềm mại đang gối trên ngực mình …như con mèo nhỏ ….
– Không , không phải . anh biết mình mắc bệnh lâu chưa ?- Phương thắc mắc , đương nhiên rồi , trong môi trường toàn các võ sinh nam mà …không nghi ngờ sao được ….
– Bệnh gì , bệnh yêu em tới điên đó hả ? vậy thì lâu rồi – Phương càng lùa tay sâu vào tóc Phương
– Không , ý em là …. thích con trai kìa – Phương ngắc ngứ thấy thương (^^)
– Ai thích , anh đâu có thích con trai chứ – Khang trả lời thật thà
– Vậy sao lại nói yêu em…- Phương ngạc nhiên hỏi
– Anh không biết , anh vẫn có cảm giác với con gái đó chứ
– Vậy …vậy …tại sao …anh nói dối – Phương lắp bắp
– Không , anh không nói dối , anh cũng tưởng như em , nhưng anh chả thấy có cảm giác gì với bất cứ thằng nào dù nó có đẹp như con gái cũng mặc .không một chút nào- Khang nhìn dịu dàng vào con mắt lo sợ của Phương , lần đâu tiên Phương cho nó thấy vẻ mặt này
– Vậy ..tạo sao…anh lại làm thế này với em…
– Em khác , anh cũng không biết tại sao nữa ,chỉ có em mới cuốn hút anh vậy thôi , hơn bất cứ ai – Khang nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán Phương
– Không thể nào , anh đang biết mình làm gì không , anh đang ….ý em là bình thường , không như em ….anh đang hành động ngu ngốc , anh biết không – Phương thực sự lo lắng
– Đánh mất em mới ngu – Khang càng lúc càng thú vị với vẻ mặt lo lắng của Phương
– Anh điên rồi , anh đang đánh đổi nhiều thứ lắm anh biết không , cha mẹ anh , bạn bè rồi sự nghiệp , cả …sức khoẻ nữa , anh có hiểu em nói không vậy?…em không muốn mình ích kỷ – Phương thực sự bối rối nhìn Khang đang cười
– Nhưng anh ích kỷ , Phương à . anh đánh đổi tất cả để tìm hạnh phúc của mình , để có em – Khang vòng tay ôm lấy Phương
– Anh sẽ hối hận cho coi – Phương nói , có vẻ lời nói đã bình tĩnh hơn
– Em mới hối hận nếu không lo giữ anh , anh sẽ chạy theo cô gái nào đó ngay- Khang chường cái bộ mặt gian gian của mình ra – dù sao với con gái cũng dễ dàng hơn
– Anh dám ! – Phương cấu vào hông Khang , nhưng không ngăn được tiếng cười của cái tên ngốc không biết lo ấy – còn không ngủ đi , mai còn đi học
– Trời ơi, đêm động phòng đầu tiên mà kiu người ta đi ngủ sớm , có ác quá không trời – Khang kêu lên ra vẻ tiếc nuối lắm
– Anh đừng có hòng , lần này em không nhân nhượng đâu , không ngủ là em qua phòng khác à
– Trời!!! Ác quá , thôi anh hi sinh làm gối ôm cho em đó , mai mình tiếp tục he
– Không …..bao…vờ ….
Đêm yên tĩnh …..vang đâu đó tiếng cười……rồi lại yên tĩnh …….
– Gì mà vui dữ vậy , nhóc – Anh Khanh nheo mắt đầy ngụ ý nhìn Khang
– Thì tại vui , anh không chuẩn bị đi làm sao – Khang không thèm nhìn lại ông anh của mình
– Khang , hông lẽ tối qua … mày với Phương …..oh , my god …- anh Khanh cười cực kì gian ác
– Có cần la dữ vậy hông ? – Khang thấy chả có chuyện gì làm nó giận trong cái thời điểm hạnh phúc này , kể cả chyện ông anh biết rõ nó và đang chuẩn bị một bài diễn văn trêu ghẹo nó…nó sẵn sàng…
Ngược lại với mong chờ của nó , anh Khanh chỉ im lặng , đăm chiêu suy nghĩ …anh đang lo cho thằng em …thằng em anh hết mực thương yêu và cả hiểu rất rõ nữa ….bởi rõ nên mới không can được nó …. Anh chỉ còn biết đứng nhìn nó lao đầu vào yêu , với hi vọng sẽ không thành ….nhìn nó kiên trì bao nhiêu năm , anh đã hi vọng nó nhụt chí ….nhưng anh biết sẽ chẳng bao giờ …cái thằng lì đó …
– Còn ba , Khang à , ổng sẽ giết mày ngay – Khanh bất giác buột miệng nói
Như có tảng đá đẽ xuống hai anh em ….ba nó khó lắm , lại cố chấp nữa , nó đã hi vọng ba nó sẽ như ba Phương …vui lòng chấp nhận tụi nó …..hi vọng mỏng manh…
Nhiều lúc nó hi vọng ba nó học cao một chút , có công việc nào đó đàng hoàng một chút …không làm chủ mấy cái quán bar có máu mặt đó …nó sẽ đỡ lo hơn ….nó lo sẽ không bảo vệ nổi Phương trước ba nó ….
Ổng dám làm lắm à …..
– Em sẽ nói với ba – Khang khó khăn nói – một lúc nào đó
Khanh nhìn theo bóng Khang dắt xe ra khỏi cửa …Khang à ….ba đâu có dể vậy …..em biết rõ mà…..
Không hề dễ dàng cho tụi nó……….
——————————————