Lời hứa - Chương 31
31.
Nó đi làm ở shop của chị Ngọc đã gần hai tuần, công việc giờ đã ổn, dù mới vào thì nó cũng hơi lóng ngóng nhưng rồi cũng quen, lại được chị Ngọc chỉ bảo tận tình thêm cái đầu thông minh lanh lẹ nên nó được chị thích lắm, mà đúng là shop của chị rất đông khách, chỉ làm từ sáu giờ đến mười giờ nhưng nó cũng bở hơi tai, nhưng lương thì cũng kha khá, nhân viên shop con gái là chủ yếu, bởi thế nó với một đứa nữa cũng bằng tuổi nhiều khi bị quay như chong chóng với lý do tất cả vì phụ nữ. Khẩu hiệu của đám con gái khi cần tụi nó giúp.
Về tới nhà, nó phải đối phó với Tuấn và đành nói dối là đi học nhóm, sau vài lần bị bắt bài, nó phải nhờ Dì khẳng định với anh đúng là nó học nhóm chứ không làm việc gì khác. Tuy nhiên Tuấn không phải là đối thủ đơn giản khi nó muốn nói dối.
– Chiều nay em đi học nhóm đúng không? – Anh hỏi nó.
– Dạ, có gì hả anh?
– Để anh đưa em đi. – Tuấn nói mà mắt hấp háy nhìn nó.
– Nhưng anh phải đi học anh văn mà. – Vì nó biết giờ học anh văn của anh với giờ làm của nó trùng nhau.
– Anh được nghỉ, thấy em đi học về khuya anh không an tâm.
Nó hết đường chối cãi, chẳng lẽ nói hôm nay không có học, nhưng nãy nó đã nói có rồi mà, tiêu.
– Chàooooooooo, Khương à … có nhà không em? – Giọng nhỏ Ngọc vang dội.
Chưa bao giờ nó thấy nhỏ có ích với nó hơn lúc này, phóng nhanh ra cửa nó tuôn một câu đủ cho Tuấn nghe.
– Mày qua sớm vậy? chưa tới giờ mà. – Nó nói mà hướng giọng nói vào trong nhà.
Mặt nhỏ ngu ra một cách khó hiểu, nhỏ qua đây chơi có cho nó hay trước đâu mà sớm hay trễ.
– Ủa qua chơi cũng tính là sớm hay trễ nữa hả? – Ngọc hỏi lại.
– Mày im lặng rồi ừ cho tao thôi, rồi tao giải thích. – Nó nói qua kẽ răng khi thấy Tuấn đứng ngay cửa nhìn nó.
– ……………………………..
– Sao, mày đưa tao qua chỗ học luôn hả? – Nó hỏi, mắt Tuấn vẫn dán vào lưng nó.
– Ừ. – Ngọc ừ nhưng có vẻ không đạt, vì nhỏ chẳng hiểu gì sất.
– Nhưng anh Tuấn nói chở tao đi rồi….
– Ừ.
– Sao tao chưa nói xong mà mày ừ rồi, chỗ này không phải ừ mà phải nói lại: “để tao chở mày đi luôn, mất công anh Tuấn chứ”. – Nó nói thì thầm mà tức nhỏ, không biết anh Tuấn có nghe nhỏ ừ không.
– Ai mà biết sao tự dưng mày dừng lại mà, tao tưởng mày nói xong câu. – Nhỏ cáu gắt lên
– Nhỏ thôi chị hai ơi, anh Tuấn nghe giờ. – Nó ngó nhẹ ra phía sau thì thấy Tuấn đã đứng sát bên nó rồi.
– Hi, anh Tuấn, anh khỏe hông ? – Nhỏ Ngọc tít mắt khi thấy Tuấn và quên luôn việc đang giúp nó.
– Thôi, em đi làm chứ gì đúng không Khương? – Anh hỏi nó vẻ mặt nghiêm lại.
– Dạ … – Thôi rồi, không trả lời sớm thì anh biết là chắc, nhưng nó chỉ biết im ru mà nhìn anh như bị thôi miên.
Nhỏ Ngọc như hiểu ra mọi vấn đề, và thấy có vẻ không nên nấn ná thêm, nó dựng xe rồi chạy thẳng vô nhà.
– Dì ơi, con qua chơi nè.
– ……………………………..
Nó cuối gầm mặt xuống mà không dám nhìn anh. Xem như đã khẳng định lời anh là đúng, còn nhỏ Ngọc nó tức chết được, giờ không ở đây nói tiếp nó mà chạy thẳng vô nhà rồi.
– Anh nói đúng rồi phải không?
– Dạ. – Nó đưa tay gãi đầu mà chưa dám ngẩng lên nhìn anh. Nó chờ đợi anh mắng.
– Vậy thôi, có gì mà giấu anh. – Anh đưa tay lên xoa đầu, làm nó bất ngờ, nó ngẩng lên nhìn anh. Anh đang cười.
– Em sợ anh nghe thì anh cũng sẽ đi làm mà phân tâm trong việc học. – Nó lí nhí.
– Nè, hứa không được giấu anh chuyện gì nữa, nghe không Khương, nếu đồng ý anh tha lần này.
– Dạ, nhưng anh không đi kiếm việc làm nha.
– Ừ anh không đi kiếm việc làm đâu … vì anh đang làm mà. – Anh nói mà miệng cười mắt nháy với nó một cái rõ rệt rồi bước vào nhà.
– Á, vậy là anh cũng giấu em. – Nó chạy vào nhà theo anh, trong đó tiếng cười của nhỏ Ngọc với anh đang trộn vào nhau tạo nên một khung cảnh của những ngày cuối năm vui nhộn.