Kiếp này, kiếp sau - Chương 1
Cuộc sống là cái chết. Tất yếu phải là cái chết. Cho dù có làm gì đi nữa, ta cũng không tránh khỏi nó. Kể từ ngày đầu tiên là ta đã nhắm vào cái chết mà thẳng tiến. Ta khát khao một cách vô vọng cuộc sống vĩnh cữu. Vô ích, họ luôn ở đó, ba bà già trong thần thọai Hy Lạp. Họ dệt nên số phận của chúng ta. Clotho cầm khung quay. Lachésis làm việc trên sợi chỉ với con quay trên tay. Atropos dùng kéo kết liễu sự sống.
Tuy nhiên, cũng có thể, do xài quá nhiều, cây kéo cùn không cắt đứt ngay ở nhát đầu tiên. Nhát thứ hai sẽ là chí mạng. Nhưng, chính giữa hai nhát kéo, là khỏang thời gian chớp nhóang mà linh hồn có thể tự mình lựa chọn con đường tương lai. Nó có rất ít thời gian. Cần phải vội lên. Với một mối liên hệ nào đó cực mạnh gắn nó với thế giới của sự sống đang dần cách xa, mối liên hệ này có thể mạnh đến nỗi giúp linh hồn chiến thắng cái chết. Bằng bước nhảy tối hậu trong tuyệt vọng, nó chạy thóat được trước khi lưỡi kéo chính thức lôi nó vào cõi hư vô. Một mình, bị bỏ rơi, linh hồn tìm kiếm thứ ánh sáng đã làm lệch hướng mọi chuyện. Linh hồn tìm thấy, bước vào trong đó. Ánh sáng chói lòa, nhưng không làm hại mắt nhìn. Ánh sáng ấy nóng, nhưng không thiêu đốt. Tuy vậy, ánh sáng đó có thể thiêu hủy mọi vật chạm vào nó. Ánh sáng đó … là Tình Yêu.
Phần 1: Cuộc Gặp Gỡ “Chông Gai”
Tôi là Alex. Tôi 16 tuổi. Chuyện duy nhất liên quan đến tôi mà có ý nghĩa là : Tôi đang yêu. Yêu điên cuồng. Đối tượng tình yêu của tôi … là Émile. Tôi thấy cái tên cực kỳ k.h.ủ.n.g k.h.i.ế.p. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, khi, cơ thể mệt lừ, muốn biết thêm một chút về anh, tôi hỏi.
– Anh tên gì?
Hơi đỏ mặt, mắt nhìn xuống, anh buông lời thì thầm gần như không nghe được.
– Émile … Anh tên Émile.
Tôi bật lên cười điên dại. Cơn cười làm anh thấy bị xúc phạm dữ dội. Giữa hai tiếng nấc, tôi chế thêm.
– Hân hạnh được gặp anh, bé cưng.
Rồi lại tiếp tục cười. Đến nước này, anh thấy mình như bị sỉ nhục. Chuyện có gì đâu. “Bé cưng Émile” là đứa con trai dễ thương nhất mà trước đây tôi chưa từng gặp. Dù là tôi cũng không giao du nhiều với tụi con trai. Anh 17 tuổi. Một cơ thể hài hòa khỏe mạnh mà tôi vừa khám phá ra những chi tiết thầm kín nhất. Một cơ thể mà anh biết sử dụng một cách tuyệt vời. Mặc cho cơn vui cười, tôi lại cảm thấy sẵn sàng lăn xả vào một cuộc thám hiểm cơ thể mới. Gương mặt anh hớp hết hồn tôi. Thác tóc đen như màu mắt sâu thẳm như mực Tàu. Mũi dài, thẳng, cao, phía trên cái miệng dường như chỉ để hôn. Đẹp chết đi được! Cái cằm với lúm đồng tiền nhỏ … Tôi xin được ngưng việc miêu tả. Nó đang gây cho tôi một cảm giác mà tôi không thể kiểm sóat được … cứ như mỗi lần tôi nghĩ đến anh.
– Em sẽ gọi anh là “Mimile”.
Mới đây tôi đã kiếm ra một cách gọi khác còn hài hước hơn là bản thân cái tên. Anh điếng người xấu hổ còn tôi ôm lấy anh, lắc mạnh vì cười. Anh không phản ứng khi tôi ngậm lấy môi anh. Sợ mình đã đi quá xa, tôi lập tức ngưng cười. Tôi ôm anh thật chặt và thì thào.
– Em yêu anh … Em tin chắc mình yêu anh. Vậy, nếu anh muốn, anh sẽ là “Milou”. Đúng vậy … Milou, anh sẽ là Milou của em, cho riêng mình em. Mặc xác Tintin hay Hergé, anh là Milou của em.
Cũng phải mất mười phút tôi mới sửa chửa được lỗi lầm và Milou cuối cùng cũng đồng ý nhập cuộc thêm lần nữa.
Vài giờ trước đó…
Tôi đang ở nhà, ba mẹ thì đi vắng. Có người bấm chuông. Tôi bỏ lại cuốn bài tập hè cùng mấy bài tóan khó kinh dị để đi mở cửa. Tôi hòan tòan bất ngờ trước đứa con trai đang đứng phía trái cánh cửa. Cậu vận một cái quần sọt, một áo tee-shirt lấm đất. Tôi liếc nhìn xuống. Ở dưới chân, đôi vớ xăn hòan chỉnh bộ dạng của một cầu thủ đá banh.
– Xin lỗi. Tôi đang chơi ở khỏang sân bên cạnh, trái banh của tôi rớt vào trong vườn nhà bạn. Không muốn làm phiền, tôi có thể lượm lại nó chứ?
Tôi đã không thể trả lời lập tức. Không nhận được sự thiếu lịch sự của mình, tôi chăm chú soi mói cậu với vẻ không lấy gì là đúng đắn. Có gì đó đang diễn ra trong tôi. Không thể kiểm sóat! Tôi thấy hồi hộp và thở gấp hơn. Cậu thật đẹp. Mồ hôi đọng thành giọt trên trán. Một giọt chảy dài, từ từ, trên trán cậu. Bên trong tôi, cái gì đó bắt đầu đập thật mạnh. Hòan tòan mê mẩn, tôi chợt nhận ra rằng đây là người tôi chờ đợi trước giờ. Chuyện chẳng có gì dính dáng tới những trò dọc tay hay bằng miệng ở trường. Ngạc nhiên vì sự im lặng quá lâu, đến lượt cậu nhìn tôi với vẻ nửa lo lắng, nửa thắc mắc và nửa tò mò. Ba lần “nửa”. Nhưng không sao.
– Hơ, tôi nói … trái banh của tôi.
Tôi lắc mạnh đầu, thoát khỏi sự trầm tư trơ trẽn. Bằng nụ cười ngớ ngẩn, tôi trả lời.
– Trái banh của bạn? Trái banh gì?- Ah, đúng rồi! Trái banh của cậu.- Trong vườn? Vườn nào?
Cậu phá lên cười. Đáng lẽ cậu không nên làm vậy. Cậu vừa chính thức đóng gói kiện hàng. Tôi thấy chân như mềm đi. Tôi chỉ đợi cậu yêu cầu mình cùng lên Bắc Cực. Ngu thiệt! Cậu không dám hỏi dù là tôi đã sẵn sàng đi theo.
– Bạn giúp tôi tìm chứ? Bạn rành vườn của bạn hơn là tôi.
Cậu nép sang một bên để tôi đi qua rồi đặt tay lên lưng tôi để đẩy tôi bước xuống ba bậc thềm. Thật chẳng tinh ranh chút nào! Hành động của cậu thu được kết quả hòan tòan trái với mong đợi. Tôi lập tức đứng lại ngay trên bậc đầu tiên. Cậu không thể làm chuyện gì khác ngòai chuyện cảm nhận cơn run chạy dài khắp người tôi. Tay cậu lướt qua gáy tôi.
– Bạn nổi da gà kìa, lông dựng hết cả lên.
Tôi nhìn xuống tay, lông tay đều dựng lên hết. Tôi đỏ mặt, nhận ra rằng không chỉ có lông trên người mới dựng. Khó chịu, tình huống cực kì khó chịu. Tôi quay đầu, mắt nhìn về phía cậu. Cậu hòan tòan làm chủ tình thế.
– Tôi hơi lạnh.
– À, cũng đúng, hiện giờ đang là tháng 8. Trời chắc chỉ có 35 độ. Đáng lẽ bạn nên mặc thêm cái áo manteau trước khi ra ngòai. Nhưng … tôi thích bạn như vậy hơn. Vả lại, manteau mà đi chung với áo ba lỗ và quần xà lỏn thì chẳng thẩm mĩ chút nào.
Tôi đáp trả câu đùa bằng khuôn mặt nhăn nhó thảm hại. Cậu đặt nhẹ tay lên tóc tôi.
– Đi nào! Đầu tiên là trái banh của mình. Là banh da đó. Mình kết nó lắm.
Chúng tôi bắt đầu lùng sục khu vườn. Chẳng thấy trái banh quỷ quái đâu cả. Tôi sướng lắm. Chúng tôi càng mất thời gian tìm kiếm thì tôi càng được ở bên cạnh cậu lâu hơn. Thảm cỏ không có dấu vết gì. Chúng tôi dò từng lùm cây. Vô ích. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm ra nó ở ngay chính giữa bụi hồng “Phù Thủy” bao bọc phía sau căn nhà. Các bạn không biết hồng “Phù Thủy” hả? Tốt nhất là đừng nên biết. Cái thứ rác rưởi đó, dùng để trang trí ven đường, được đúc kết ngắn gọn bởi một chữ : gai. Đừng bao giờ tới gần chúng. Thà làm tình với nhím còn hơn là sướt vào cái cây đó.
Không nhận thức, chàng cầu thủ trẻ của tôi nhào vào thu hồi món đồ. Aie! Aie! Aie! Đương nhiên là không tránh khỏi chuyện này. Cậu nhòai cả người, bàn tay và cánh tay, lên bụi cây. Dưới những phiến lá xanh tươi ẩn chứa sự nguy hiểm, cậu lập tức biến thành cuộn chỉ cắm kim, người đỏ lừ, thật sự đỏ thẫm. Đó là phần màu sắc. Còn phần âm thanh, tiếng rú đau đớn của cậu làm tôi lủng cả màn nhĩ. Tôi vội chụp cậu kéo ra khỏi cái bẫy thực vật. Giữa những tiếng hấp hối, tôi thì thào.
– Đừng nhúc nhích. Không được cử động. Đừng gãi. Chỉ làm chuyện thêm nghiêm trọng thôi!
Coi nào, tôi đã không nhận thấy là cậu có râu. À, không, đó là những cái gai cắm vào cằm. Cả cổ, cánh tay, cẳng chân và … những phần còn lại.
– Điên thiệt! Bạn không để tôi kịp thông báo.
– Ouille, Ouh! Ouille, Ouh! Ouille, Ouh! Đau quá!
– Lại đây. Đi theo mình nhưng ráng đừng cử động nhiều. Tôi sẽ trị cho.
– Trái banh của tôi, ouille, trái banh …
– Sao ngu thế? Nó đâu có bị mất, trái banh của bạn. Chút nữa tôi sẽ lượm nó lại. Đi nào! Theo tôi!
Vì lí do những sự kiện xảy ra sau đó, Milou và tôi đã chỉ nghĩ đến chuyện thu hồi trái banh quỷ quái chừng mười lăm ngày sau. Chuyện hiện tại, khập khễnh, nhăn nhó, cứng nhắc như khúc củi, đau đớn, nạn nhân ( giờ cứ như cây xương rồng) khó nhọc theo tôi vào nhà.
Tôi lao vào phòng tắm để lấy dụng cụ cần thiết, khả dĩ làm nhẹ cơn đau của anh bạn mới : cây nhíp của mẹ. Huy hòang, tôi trở lại, tay vung vẩy vật vừa kiếm được với vẻ đe dọa. Bất động, ở giữa salon, chàng đẹp trai nhìn tôi không chút cảm tình. Chắc chắn, dưới mắt cậu, tôi đang cầm một dụng cụ tra tấn thảm khóc.
– Để mình làm, sẽ khó lắm đây. Hơi lâu, nhưng bạn sẽ chẳng thấy đau.
– Bạn sẽ làm mình đau!
– Đừng nhõng nhẽo chứ! Nếu mình không nhổ hết mấy chục cái gai này, bạn sẽ không thể chun vào giường ngủ tối nay. Vậy nên để yên cho mình làm! Cũng may là bạn không lãnh đủ lên lưng và mông. Nằm dài trên ghế. Mình hứa đây sẽ là một tcuộc phẫu thuật không đau.
Sự e ngại của cậu là hiển nhiên rồi. Tuy vậy cậu cũng vâng lời. Khi cậu nhăn nhó nằm xuống, tôi hiểu ngay rằng chính mình mới là người phải chịu nhục hình. Khỉ thật! Cậu vừa đẹp vừa khêu gợi mời mọc tôi khám phá. Tôi ngước mặt lên trời, hít đầy một bầu oxy trước khi chồm về phía con gấu bông của mình.
Tôi bắt đầu từ cằm, từ từ xuống dưới cổ và vai. Tôi dùng nhíp kẹp từng cái gai trên da. Clac! Tôi rút gọn và nhanh.
– Aie!
Cẩn thận tôi để một ngón tay xoa nhẹ chỗ vừa đau. Không cảm nhận được, dù không cố tình, dần dần, diện tích xoa ngày càng rộng ra, sự kiểm tra nghiêm túc trở thành sự mơn trớn êm dịu trên má, cuống họng, vai … Kì lạ ở chỗ tôi càng siêng năng tích cực làm vậy thì càng ít nhận được những tiếng “ouille” hay “aie”. Nhanh chóng, tôi hòan tòan không nghe thấy chúng nữa. Tôi lại tiếp tục nhổ gai nhưng lại với mục đích thu được những tiếng thở dài và khẽ rên rỉ.
– Bạn … vẫn còn đau à?
– Ừ! Vẫn còn, dưới cái áo thun, cứ tiếp tục.
Oh, khỉ, khỉ, khỉ, khỉ thật! Tôi đang trong tình huống cực kì khó xử. Tôi cố gắng lắm mới giữ khuôn mặt mình càng ít trơ trẽn càng tốt khi cởi áo cậu ra. Tôi nghĩ “Mình đang …. Không được…Cầu cho nó đừng thấy gì!” Tôi bắt đầu chảy mồ hôi. Để tạo một tác phong khác, tôi bắt đầu húyt sáo bài “Cây xương rồng” của Jacques Dutronc. Đó là điều ngu ngốc không nên làm. Không xin lỗi. Sau khi cân nhắc kĩ càng và nhận thức được hậu quả, đây là điều ngu ngốc nên làm.
Hơi thở cậu bắt đầu vội vã, giọng bắt đầu khàn khàn. Cây nhíp chắc hẳn không phải là nguyên nhân, còn … ngón tay của mình thì tôi không dám bảo đảm.
– Tôi nghĩ ở đó nữa, cũng còn.
Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn.
– Ở đó là ở đâu?
Tôi không biết nên nói với các bạn thế nào về cặp mắt và nụ cười ranh mãnh của cậu khi trả lời.
– Ở đó là ở… Ở phía dưới…Trong cái quần slip.
Đảo điên, từ từ, tôi hạ mắt xuống chỗ đang được nhắc tới. Phải rồi, có một cái gai, dù là, dưới lớp quần đùi, nó trông giống cái ngà voi hơn là cây kim của con muỗi. Vẻ ngơ ngẩn, tôi đỏ mặt lắp bắp.
– Mình…Mình không nghĩ có thể giúp bạn giải quyết nó với cây nhíp này.
– Nhờ bạn vậy, chuyện … hơi khẩn cấp.
Tôi đặt tay lên quần cậu trong khi cậu kéo sát mặt tôi lại.
– Aie!
Tôi bỏ sót cái gai trên lúm đồng tiền ở cằm. Đó là, tôi bảo đảm với các bạn, là cái gai cuối cùng.
Chiếc ghế bành chắc chắn chưa từng chứng kiến chuyện này.Ít ra là theo tôi nghĩ. Chúng tôi nhào vào cuộc thám hiểm lẫn nhau với sự tò mò mãnh liệt. Tôi chiêm ngưỡng cảnh quan với sự chú tâm đặc biệt. Một vài chỗ cần sự chăm sóc lập tức. Tôi dốc sức thực hiện mà không cần phải đợi. Phần cậu lại muốn sóat một cách kĩ hơn. Tôi không tìm thấy lí do nào ngăn cản. Tôi còn thấy vui khi được cậu năng động quan tâm. Cũng nên nói là cậu được trang bị cực kì chu đáo, tuyệt vời. Nghe những tiếng reo vui, tôi có thể biết được kết quả tìm kiếm của cậu được thỏa mãn nhiều hơn là mong đợi. Khám phá của tôi cũng tương tự và cùng với sự mãn nguyện, tôi làm giàu kiến thức của mình trong một lãnh vực mới.
Khoa học thật tốt đẹp, nhất là những gì nó ban tặng cho các nhà nghiên cứu. Ngay hôm đó, tôi đã khám phá ra điều kì diệu nhất đời mình : Tôi đã yêu. Hơn thế nữa, Milou cũng chia sẻ cảm xúc của tôi.