Không thuộc về một con đường - Chương 8
DN.8
Hôm nay, một ngày trọng đại với nhiều người, không trọng đại lắm với nhiều người khác, vô cùng bình thường với đại đa số người và cực độ vớ vẩn với số đông những người còn lại. Tóm lại thì hôm nay chẳng là cái ngày gì vĩ đại lắm, ngoài việc cơn mưa mùa hè lại tưới ướt những hàng phượng, phai màu đám bằng lăng và khiến đường phố Hà Nội có những tiếng rẽ nước và tiếng la ó của những ai chẳng may bị nước ấy bắn vào. Trong số những nhân vật chính của những câu chuyện ngày hôm nay cũng có một người lên tiếng chửi mắng không thương tiếc những thằng đi xe không biết nhìn đường ấy. Đó là Chi, một y tá, người theo chủ nghĩa cuồng tín sô nen ai, nghĩa là sẵn sàng dựng tượng những cặp đôi đồng giới đẹp như mơ và phản đối đến cùng những thằng xấu trai mà đòi hỏi những cuộc tình kiểu ấy (*).
Cách đây chừng vài năm, vấn đề giới tính được bộ luật Việt Nam vạch ra rạch ròi, là con gái thì phải lấy con trai, đàn ông thì phải lấy phụ nữ hoặc con gái trên mười tám tuổi theo đúng truyền thống quốc gia và dân tộc. Nhưng trái khoáy, việc du nhập văn hóa nhiều nước, việc con người ta được tự do yêu đương và cặp đôi đã rốt cuộc gây nên những vấn đề không đơn giản. Quốc Hội Việt Nam cũng sắp sửa nhận ra những vấn đề nghiêm trọng ấy, khi có liếc qua một tí đến những bài báo hàng ngày về những cậu bé, chàng trai, những người đàn ông sẵn sàng gieo mình xuống sông Hồng tự vẫn khi không đến được với tình yêu của mình, là những cậu bé, chàng trai và những người đàn ông khác. Có điều, đến nay, vẫn chưa có điều luật nào chính thức công nhận quyền được kết hôn của những cặp đôi như thế.
Thế hệ 7x trở xuống nhìn nhận vấn đề này như một nỗi bất cập thoái hóa của xã hội. Nhưng thế hệ 8x trở lên lại không coi nó là chuyện bất thường. Luật cho phép người ta tự do yêu đương. Mà tình yêu thì lại không cho phép con người ta được lựa chọn. Vậy nên tuyên ngôn tình yêu bây giờ không chỉ là bất chấp tuổi tác hoàn cảnh tôn giáo sắc tộc mà còn cả luôn giới tính nữa.
Nhân thể, cánh y tá mà nhiều lần đã được đề cập thì đều là thế hệ 8x. Họ suy nghĩ tích cực trước mọi vấn đề, kể cả việc bệnh nhân giường này giường kia vừa mới qua đời. Có làm sao, người ta đang đau đớn, già cỗi, người ta sẽ được tái sinh, khỏe mạnh, trẻ trung, sống lại một tuổi thanh xuân nữa. Con người ta có luân hồi cơ mà, chỉ cần sống sao cho tốt cuộc đời của mình, ra đi êm đẹp, kiếp sau họ lại có một cuộc đời mới. Đấy là nghề nghiệp, còn trong truyện tình cảm thì giới y tá 8x cũng không chỉ biết mơ đến những phi vụ yêu đương nhàm chán cả phim ảnh truyện tranh giữa những cô gái và chàng trai đủ thể loại, đủ kiểu dáng. Họ toàn quyền quyết định tình cảm tín ngưỡng. Mà một phần quan trọng trong tình cảm tín ngưỡng của bộ phận lớn thế hệ 8x, những người tiếp thu trọn vẹn nền văn minh ngoại biên của Tây Âu và Nhật Bản, là với những cặp đôi đẹp như mơ.
Vậy nên chuyện tình tự chế biến của anh bác sĩ Dương và thằng nhóc ngỗ ngược phòng ba lẻ mấy đã nhanh chóng đồn ầm lên trong giới y tá, với nhiều cảm xúc quái dị theo quy chuẩn của đa số người Việt Nam từ thế hệ 7x đổ lại. Họ những tưởng rằng anh Dương đẹp trai đa tài kia sẽ sớm mà nhấc bay mấy trái tim thiếu nữ, và khiến mấy cô ấy ghen lồng ghen lộn với Nguyên. Suy nghĩ ấy xưa rồi. Giờ, ngoài những ông bác sĩ già cả, những ai trẻ tuổi trong bệnh viện này đều tin sái cổ vào mối tình do ông trời sặp đặt, một mối lương duyên đánh gục tất cả những thứ nề nếp đang dần trờ nên cũ mòn. Họ chờ đợi những cảnh mà hai người ấy cãi nhau, rồi xoa dịu nhau, rồi an ủi thăm hỏi nhau, mặc dù chỉ một phần ba số từ ấy được thực hiện, tức là cãi nhau ấy. Chi, cô y tá, vẫn hay chụp lén ảnh của họ bằng chiếc điện thoại của mình, và chìm nghỉm trong đống những cô y tá khác xô đẩy tranh giành khi nghe thấy cụm từ :”Lại Dương Nguyên này!!”.
– Chi! Cô dẫn mấy em này đến chỗ Dương, bảo nó hướng dẫn qua cho cái. Tôi bận tí!
Cô y tá nhận lời từ ông bác sĩ và dẫn chừng chục sinh viên trường Y đi thăm thú bệnh viện trong chương trình đào tạo liên kết. Đám sinh viên được đứng trước một căn phòng nhỏ mà một anh bác sĩ đang bâng quơ thả hồn vào quyển lịch treo trên tường.
– Ôi…Một nữ sinh viên thì thầm.
– Trẻ quá. Một nữ sinh viên khác tiếp. Nhưng mà chững chạc từ trong tim phổi thoát ra.
– Được rồi, Dương trả lời chị y tá, cánh sinh viên kia, theo tôi.
Chi theo sát cuộc diễu hành của đám sinh viên qua những hành lang, chăm chú nhìn những cử chỉ điềm đạm hút hồn của Dương trước những nữ sinh viên vẫn còn đắm đuối trong mộng tưởng của phim Cô gái xấu xí. Mà hắn chững chạc thật, nói đâu ra đấy, không nửa lời tình cảm xen vào. Mấy lần, cái mặt lạnh tanh của hắn quay lại nhìn đám nữ sinh đã khiến bọn nó co cụm hết vào nhau mà bừng mặt lên. Chi lắc đầu tẩm ngẩm, trước khi hét lên:
– Dương! Thằng Nguyên nó lại ngã từ trên giường xuống kìa!
– Đâu? Đâu? Thế nào! Lập tức hắn quay đầu lại hỏi rối rít.
– Kia…Chi giả bộ…À đâu ấy nhỉ? Tớ nhầm thì phải!
– Lại đùa tôi! Dương cắn môi cắn lợi, tưởng sắp vồ tới nói cho cô y tá một chặp.
Nhưng mà Chi chả buồn quan tâm, cô còn muốn cười sặc lên trong bụng, cô đã đạt được cái điều cô muốn, là khiến đám nữ sinh trường Y lao xao trước dáng điệu đi ngược tất thảy thái độ vừa rồi. Lúc này thì Dương mới hiểu ra và hắn bực mình lên đầu lại đoàn người, gắt lên:
– Xì xầm cái gì! Đi!
Sau lưng, Chi đã lôi kéo được vài cô y tá nữa nhìn thấy, những người sẽ lại đồn ầm chuyện này lên. Và ối chuyện lại khiến anh đốc tờ Dương nhức đầu.
– Nguyên ơi uống thuốc nào!
Chi nhận cái nhìn chán ngán quen thuộc từ một bệnh nhân đang nằm đờ ra trên giường. Cô biết nó từ hôm nó mới nhập viện, với một thân hình tưởng muốn nát cả ra, và gương mặt bầm dập không thể nhìn ra nổi. Cô thương nó chứ, tất cả những ai từng chăm sóc nó đều thương nó. Nên nó có cáu gắt, khó chịu, làm phiền người khác, họ cũng không trách cứ. Phải ở trong hoàn cảnh như nó, thì mới có thể lên án nó. Nếu không, mọi lời chia sẻ đều là sáo rỗng.
Nhưng nó cô đơn, nó luôn cô đơn, bất kể có ai tới nói chuyện với nó hay không. Những người cô từng thấy đến thăm nó, ngoài một cô gái có dáng dấp hơi nhà quê, thì đều không quay lại lần thứ hai. Ánh mắt nó cô quạnh đi từng ngày, nó cũng khó tính hơn từng ngày, nói tục hơn từng ngày. Cho đến khi Dương tới.
Cho dù những ai không muốn tin thì cái hôm đất trời giông bão ấy đã làm đổi thay hẳn hai con người. Một bác sĩ Dương điềm tĩnh lại trở nên trẻ con lắng nhắng không thể tưởng tượng được, một bệnh nhân liệt giường chìm trong cô đơn cũng lập tức tăng hết năng suất để cãi cọ cho ra lời ra lẽ. Chi thích những cá tính bộc phát ấy. Dương gần gũi và đáng yêu hơn, Nguyên thì mềm mỏng và bớt chai sạn hơn, cho dù nó vẫn chửi bới hàng ngày. Cánh y tá, hộ lý, bệnh nhân vẫn hay ngồi buôn chuyện với nhau về những mẩu chuyện cười xảy ra ngay bên cạnh. Thế là không khí u ám của bệnh viện cứ như thể tan đi ít nhiều. Công việc của cô cũng không phải là từ ngày này qua ngày khác chăm sóc và nghe bệnh nhân than vãn nữa. Cô còn truyền miệng, khiến người ta cười ngất đi vì những hành động vô tình hài hước của Dương mà cô đã bắt gặp. Kể ra, nếu chọn một người yêu, cô cũng muốn chọn Dương. Nhưng có lẽ, để anh ta cho Nguyên thì sẽ lắm thứ để mà bàn luận hơn.
Nguyên uống cốc nước rồi nằm lại xuống giường.
– Yên bình dễ chịu. Nó lẩm bẩm.
– Dương kìa! Chi nói.
– Đâu? Đâu?
Thằng bé lập tức ngóp dậy và nhìn quanh quất ra bên ngoài. Chi lại muốn lăn ra cười một lần nữa.
– Hóa ra chị trêu tôi! Nó bực dọc.
– Chị thương mày, Chi ôm thằng bé vào lòng. Cố mà dưỡng thương.
– Cũ rích.
– Không cũ tí nào! Chị ôm thay cho Dương!
Lúc ấy thì chẳng những có tiếng hét kinh hoàng từ trong phòng bệnh, mà cả luôn từ cửa phòng, nơi bác sĩ Dương vừa chạy vào đến nơi!