Không thuộc về một con đường - Chương 19
DN.19
Thoắt một cái.
Hạnh phúc và tình yêu cũng tự dưng đến với những người đang khao khát và mong mỏi tìm đến nó. Nhưng lúc nào thì lúc, hễ hắn muốn tới gần nó hơn, là thằng bé lại đẩy phắt hắn ra y như hai cực nam châm. Thật là một nỗi bức xúc khó giải quyết của một kẻ không giấu đi được những ham muốn trời phú của mình. Mỗi lần bị cự tuyệt như thế là hắn đâm cáu bẳn và đập cửa bỏ đi như đúng đạo lý của một ông chồng chân chính nhỡ có bà vợ không chịu chiều theo mình.
Ngôi nhà đã hoàn tất. Hắn và nó cũng đã nhàn hạ hơn trong việc trông coi cửa giả. Vị khách đầu tiên cũng đã đến. Hắn không rõ anh chàng này lắm vì Nguyên đảm nhận mọi việc tiếp đãi khách khứa. Hắn chỉ biết cậu ta chẳng giống gì một thằng sinh viên đi thuê nhà, thậm chí một thằng đàn ông bình thường cũng không. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta hắn đã nghĩ con người này nhất định … ẩn chứa lắm tai vạ. Bởi bất kì thứ gì mà cậu ta biểu hiện ra ngoài. Cậu ta đi một cái xe con tới trước cửa nhà, tay cầm một va li nhỏ bằng da, thẳng thừng:
– Có nhà cho thuê không?
– Có. Nguyên nói.
– Cho tôi một phòng.
– Rộng hẹp?
– Sao cũng được.
Thế là hai vị ấy dắt nhau đi từ lúc đến giờ. Hắn chỉ đứng ở dưới nhà tẩm ngẩm, thỉnh thoảng lại ngước lên cái trần nhà mới vừa khô sơn, đổ quặu:
– Làm cái gì mà lâu thế không biết!
Hắn vừa nói xong thì hai anh chàng cũng đã cùng đi xuống.
– Sao? Thế nào? Hắn quay lên hỏi.
– Đồng ý, anh chàng kia cười. Độ chiều nay là anh sẽ chuyển đồ tới.
– Cậu chắc gì đã hơn tuổi tôi? Hắn lộ vẻ bực mình.
– Ấy nhưng lại hơn đấy.
Cậu ta cười khúc khích trước khi bá lấy vai Nguyên một cái tình tứ và vẫy tay gọi chiếc xe con vẫn đang đậu ở ngoài:
– Anh về thưa với mẹ tôi. Chiều nay tôi chuyển đến đây.
– Vâng thưa cậu! Anh tài xế nói.
– Giờ thì mình đi ăn trưa đi nhỉ. Nguyên nhỉ. Còn Dương chú có đi cùng hay không?
Hắn nhìn Nguyên tròn cả mắt, mặc kệ nó đã nhún vai tỏ ý: “tôi nói đấy”.
Rồi tỏ thái độ như một anh người yêu khốn khổ khi bạn gái mình nằm trong vòng tay của một thằng khác, hắn không làm sao mà nhìn cậu thanh niên kia bằng một ánh mắt xã giao hòa bình cho đến khi cậu ta đã ngồi xuống ghế còn Nguyên đứng dậy gọi cơm.
– Chú em nhìn theo nó cứ như thể là …
– Gì? Hắn quay ngoắt lại nhìn.
– Cái gì thì cậu cũng biết rồi đấy. Anh ta che miệng cười. Mà cậu là bác sĩ à?
– Phải. Tôi đang làm cho một bệnh viện gần đây.
– Thế mà cậu không sợ bố mẹ cậu phát hiện ra à? Với khả năng ấy của bố mẹ cậu, thì việc họ hỏi được giám đốc bệnh viện địa chỉ của con trai mình cũng dễ thôi đấy.
– Thằng nhỏ ấy nói với anh hết rồi à?
– Ấy! Bọn tôi mới gặp nhau mà như đã quen từ lâu vậy đấy.
– Vậy anh bảo tôi phải biết làm sao? Tôi cũng phải có việc làm chứ.
– Chẳng làm sao cả. Cậu đừng nghĩ các bậc phụ huynh như thánh thần thế. Nước nào thì họ cũng phải tuân phục con cái của mình thôi. Quyền quyết định nằm trong tay cậu kia mà.
– Sao anh lại đòi khuyên tôi những chuyện này. Mà khỉ thật, tôi với anh có quen nhau đâu cơ chứ?
– Tại vì tôi đã nói rõ với Nguyên rồi.
– Nói gì?
– Tôi … gay.
Cái tiếng cuối cùng bị át đi bởi tiếng đập bàn cái rầm của Nguyên và đống đồ ăn.
– Hai cái ông làm biếng! Để mình tôi vác thế này không ngượng à!
– Ngồi xuống! Ngồi xuống! Anh chàng kia hồ hởi.
Hắn thì vẫn nhìn chăm chăm vào người thanh niên như bị thôi miên bởi một thần chú kinh hoàng. Ấy chết thật! Hắn đã nhận ra cái không bình thường của thằng cha này rồi! Nhưng kiểu … đồng tình của nó thì thật lộ liễu đến mức không dám hình dung nổi.
– Hỏi thật! Anh bao nhiêu tuổi?
– Cậu đoán thử xem.
Anh ta mỉm cười. Cái gương mặt trẻ đẹp như thiếu nữ ấy khiến hắn phát hoảng. Cái tư chất của một thiếu niên dễ bị sa ngã vào con đường … bại hoại ấy hiện lên trên từng nét mặt. Và một mặc tưởng nổ đùng đùng trong đầu hắn, là cậu ta thậm chí còn đẹp hơn cả … Nguyên của hắn nữa. Và nếu Nguyên của hắn có được một chút chăm chút nhan sắc của cậu ta, thì có khi nó còn … đẹp hơn cả cậu ta nữa. Cái suy nghĩ về nhan sắc đàn ông ấy khiến hắn ngã ngửa ra ghế mà nhìn tròn mắt vào hai anh chàng trước mặt, với gương mặt cứ chuyển đổi sắc từ trắng bệnh sang hồng hào và đỏ rực rỡ.
– Không đoán ra à?
– Trông mặt anh … à cậu, hắn đổi ngôi với tin tưởng sắt đá, chỉ hai mươi là cùng.
– Hai mươi bảy! Anh ta cười phá lên. Hơn cậu hẳn một tuổi đấy!
– Vô lý! Hắn quát thét lên.
– Ờ. Ai cũng bảo thế. Thế cậu nhìn Nguyên của cậu đi! Có ai dám bảo là hai mươi rồi không? Mập ra một tí, hồng ra một tí, anh ta véo lấy má Nguyên, thì khéo người ta còn tưởng là thiếu niên mới dậy thì đấy.
– Đừng có trêu tôi. Nguyên quặu.
– Ừ không trêu. Yêu thế này ai mà trêu nổi.
Cái thơm ngọt ngào lên má Nguyên khiến hắn ghen nổ đom đóm mắt. Còn anh chàng kia, lại chỉ dựa vào vai Nguyên và nháy mắt đùa giỡn.
Xem ra, cảnh đoạn trường còn sẽ kéo dài.
– Tôi cấm! Cấm!
Dương thét nhặng xị khi cả hai thằng đã về phòng của Nguyên và hắn thì bùm cơn lôi đình theo đúng cơn ghen của một thằng con trai mẫu mực chỉ dám có một tình yêu.
– Cấm cái gì? Anh là cái gì? Mà anh cấm cái gì?
– Cấm cậu đến gần thằng cha đó!
– Quỳnh à! Tại sao chứ! Anh ta thì không như anh à?
– Tất nhiên là không! Thằng ấy … nó dám … cậu trước mặt tôi! Thật … không thể nuốt trôi được!
– Ở đâu ra cái lý lẽ tôi là của riêng của anh thế? Và lại, nếu hai thằng con trai bình thường bá vai bá cổ nhau, thì có cái quái gì đâu!
– Nhưng nó không bình thường! Cậu cũng … không bình thường!
– Xin lỗi! Nó vênh lên nhìn hắn. Tôi bình thường.
– Cậu bình thường chỗ nào! Chẳng phải hôm đó, cậu đã …
Hắn ghì chặt hai tay thằng bé lên tường.
– Tại sao cậu để nó làm thế với cậu! Trong khi với tôi thì cậu từ chối! Tại sao cậu … luôn từ chối tôi!
– Anh điên vừa vừa chứ! Bỏ tay tôi ra!
– Nếu cậu không nói rõ với tôi hôm nay, tôi nhất định sẽ đè nát hai cánh tay này cho mà xem!
Nó ngẩng lên nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ nhất có thể.
– Anh buông tôi ra! Nó nói từng chữ.
– Tại sao? Cậu có biết tôi đã phải chịu đựng như thế nào? Tôi đã sống thế nào khi không có cậu không? Cậu có biết tôi đã vất vả thế nào mới tìm được cậu không? Hả!
– Tôi không biết! Nó ngoảnh đầu đi. Tôi chỉ biết hôm đó … anh đã vứt bỏ tôi thế nào!
Khóe mắt nó đỏ hoe. Còn hắn, như bị đánh một nhát vào tim, thẳng thừng buông hai tay thằng bé ra và ngồi phịch xuống cái giường đơn.
Nó vẫn đừng dựa tường, ôm hai cánh tay đã đỏ tấy lên, gương mặt ngoảnh đi.
– Hôm đó, tôi không biết lựa chọn nào khác.
– Anh đâu có biết cái cảm giác lúc tôi thức dậy, và anh thì đã đi khỏi đó? Anh bắt tôi phải nói lời thương yêu với anh, rồi anh ruồng bỏ tôi đi như một món đồ chơi!
– Nguyên …
– Đừng có gọi tên tôi như thể anh cần tôi như thế! Cái giọng của anh vang cạnh tai tôi hàng đêm! Thế mà tôi chỉ có một trời đất và những con muỗi làm bạn!
– Tôi … xin lỗi …
– Giữa cái lúc tôi tưởng trên đời này còn người yêu thương tôi … nó khóc nấc lên … thì trước mắt tôi chỉ có cuộc sống lang thang chẳng có đâu là nhà! Đến lúc nhìn lại được mình, tôi đã thề không bao giờ nhớ tới anh nữa! Không bao giờ! Thế mà anh lại xuất hiện trước mắt tôi!
– Đừng khóc nữa.
Hắn đã đứng dậy và ôm chầm nó vào lòng. Cái bóng hình truân chuyên, chỉ vừa nửa vòng tay hắn, nhưng sự nhỏ bé ấy làm hắn xót lòng. Hắn để những thổn thức của nó động vào mình, một sự ân hận, hoặc liều lĩnh đến cùng trỗi dậy trong lòng hắn.
– Nhất định! Hắn cúi xuống mái tóc của thằng bé. Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa. Đừng khóc nữa.
– Anh cũng đã nói thế! Nhưng anh vẫn bỏ tôi lại!
– Sẽ không bao giờ có chuyện ấy nữa. Tôi hứa với cậu điều ấy. Bởi lẽ, không có cậu, tôi cũng chẳng thiết một điều gì nữa.
Nó ngẩng lên nhìn hắn, khóe mắt vẫn ánh nước. Nhưng đôi mắt trong trẻo, thơ ngây ấy lại khiến hắn đau đớn tận cùng. Hắn nghĩ tới sự bội bạc của hắn, mà giận hắn vô cùng. Từ bây giờ, hắn gạt đi những lọn tóc trên trán thằng bé, sẽ không ai có thể cướp nó đi từ trong tay của hắn nữa. Hắn sẽ làm tất cả, để cương quyết với định mệnh này.
– Khiếp!
Hắn và nó giật bắn mình giằng ra khỏi nhau. Ngoài cửa, Quỳnh chỉ đút túi quần và nhìn hai người với gương mặt đầy ý trêu chọc, mà lại luẩn quẩn một nỗi niềm vui hận vô cớ nữa.
– Nhìn hai anh tình cảm nồng diệm mà tôi đến phát ghen cả ra!
– Tôi chưa ghen với anh đâu đấy!
– Rồi! Quỳnh bật cười. Chuyện hay còn ở phía sau. Đang định mời hai người sang xem mấy tay trang trí phòng tôi thế nào. Nhưng thôi, anh ta nháy mắt, cứ thoải mái đi. Tôi không làm phiền nữa.
Cánh cửa phòng đã đóng sập. Hắn và nó vẫn nhìn nhau đỏ ửng mặt mà chẳng biết làm gì khác.
– Ồ! Chuông cửa! Chắc có người hỏi. Nguyên vội nói. Để tôi xuống dưới.
– Ờ. Hắn tưng hửng. Tôi cũng xem xem có gì để sửa sang lại. Tối nay còn đi trực. Mà này …
– Gì?
– Để tôi …
Hắn chạm tay lên gương mặt thằng bé và gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại.
– Cười lên đi. Nó làm cậu rạng rỡ lắm.
– Thật vớ vẩn.
Nó nhìn hắn một cái, rồi ngoảnh đi xuống dưới.
Ở trên, hắn dựa lại lưng vào tường, thở dài một hơi.
Hạnh phúc.
Đôi khi chỉ thoảng qua như gió thổi.
Nhưng lưu lại biết bao nhiêu muộn phiền.
Dương đi trực đêm.
Ngôi nhà thường chỉ còn Nguyên lăn lóc trong phòng và đánh một giấc tới sáng. Nhưng vì Quỳnh, anh chàng nửa nọ nửa kia mới đến dường như rất thích đình đám om xòm, thành ra anh ta lại lôi luôn Nguyên sang phòng mình để chè chén bất chấp có bị Dương lừ mắt vài lần rợn gai ốc trước đó. Bọn chúng đã ăn uống từ Pizza cho tới gà rán KFC, gọi gần hết các loại trong thực đơn phục vụ của một nhà hàng ăn nhanh gần đó, trước khi lăn ra phè phỡn trong căn phòng đã trang hoàng của Quỳnh.
– Anh giầu sú á! Nguyên nói. Bộ anh có bao nhiêu tiền hả? Bé giờ tôi mới thấy một thằng ăn tiêu thả cửa như anh! Nhìn cái phòng kìa! Anh biến nó thành khách sạn à?
– Nếu không thế bố mẹ tôi đã không cho tôi ra ở ngoài. Tiền bạc thì, là phù du.
– Tôi thì chẳng có đồng nào mà tiêu. Anh có thì chia cho tôi một ít.
– Cậu thích anh cho thật chứ đùa. Nhưng mà thằng Dương nó có cho không mới là vấn đề. Nó lại đạp cửa phòng nhấc anh ném ra ngoài đường thì anh chịu.
Nguyên khẽ thở dài.
– Sao mà buồn thiu ra thế? Cậu không vừa lòng với cái thằng Dương đấy à?
– Không. Tôi chỉ không hiểu. Không tài nào hiểu.
– Hiểu cái gì?
– Sao anh ta lại yêu tôi? Và sao tôi lại … yêu anh ta?
– Ai mà biết.
– Còn anh? Sao anh có thể, tự dưng nghĩ rằng anh … bị gay?
– Chẳng có gì trên đời là tự nhiên cả. Chỉ là hệ quả của một điều gì đó thôi. Tôi thì … Ái chà ăn uống no say quá mất rồi. Cậu có muốn nghe một bản nhạc nào đó không? Tôi có một cây ghita ở đây.
– Tôi không biết chơi ghita.
– Để tôi chơi.
Phòng của Quỳnh có một ban công ở rìa phòng. Một ban công nhỏ, nhưng đủ để người ta thấy được bên ngoài đó một bầu trời ban đêm, và hứng những ngọn gió xung quanh. Hương đêm, hương gió, hương hoa, hòa làm một.
“Guo wan zheng ge xia tian
You Xiang bing mei you hao yi xie
Kai che xing shi zai gong luo wu ji wu bian
You li kai zhi ji de gan jue
Chang bu wan yi shou ge
Bi zuen hai sheng xia hei yen quan
Gan qing de shi jie xiang hai zai shuo nan mian
Huang hun zhai mei zhong yao hei ye
Yi ran ji de cong ni kou zhong shuo chu zhai xian jian jue ru tie
Hun an zhong you zhong le ri zhuo sheng de chuo jue
Huang hun de di ping xian
Hua chu yi ju li bie
Ai qing jing ru yong ye
Yi ran ji de cong ni yan zhong hua luo de li shang xin ru jue.
Hun luan zhong you zhong re li shao shang de chuo jue
Huang hun de di ping xian
Ge duan xin fu xi yue
Xiang ai yi jing huan mie”
Nguyên biết bài hát này, tuy không hiểu nghĩa. Nhưng nó thấy Quỳnh hát một cách thê lương, mà chẳng rõ là dành cho ai. Những tiếng ghita vang lên trong đêm, trầm uất, dịu dàng, hơi khói, buồn bay.
– Tôi nghe quen quen.
– Hoàng Hôn. Quỳnh đáp. Bài Phai dấu cuộc tình ở Việt Nam ấy mà.
– Cũng không biết luôn.
– Cậu thật, mù nhạc à?
– Không. Lâu rồi tôi không nghe nhạc nữa. Mà anh hát tiếng Hoa chứ có phải tiếng Việt đâu.
– Ừ tiếng Hoa. Cũng ảm đạm thế thôi.
Nó thấy Quỳnh rút một điếu thuốc, rồi ngả đầu bên chiếc ghita, lại vừa hút thuốc vừa gẩy không một bài khác. Âm điệu cũng phiêu lưu, và ray rứt như thế.
Trong đêm, Nguyên cũng tựa đầu vào lan can, nghe tiếng ghita, nhìn thấy khói thuốc, không làm sao mà giữ trong đầu yên ổn. Con người bên cạnh nó, cũng đang ưu tư với một giới vực buồn đến chạnh lòng mà tưởng như chẳng lúc nào ngoài lúc này, anh ta thể hiện ra.
“Hết cả mùa hạ
Đau buồn dồn nén khôn nguôi
Lao xe trên đường không biết đâu là bờ bến
Có chia ly tự bản thân mình cảm nhận
Hát không trọn vẹn bài hát
Mỏi mệt còn làm đầy mắt thâm đen
Thế gian không thể tránh khỏi tổn thương tình cảm
Hoàng hôn rồi sẽ kết thúc bằng đêm tối.
Vẫn còn nhớ chính em nói lời tạm biệt như đinh
Trong bóng hoàng hôn mà có cảm giác mặt trời thiêu đốt thân xác này
Hoàng hôn nơi chân trời
Đưa ra câu ly biệt tình yêu trong đêm dài.
Vẫn còn nhớ lệ tuôn rơi trong đôi mắt em khi chia tay
Trong cơn đau thương có cảm giác nước mắt nóng thiêu đốt
Hoàng hôn nơi chân trời
Chấm dứt những vui vẻ hạnh phúc
Yêu thương đã tan thành hư vô. “