Không thuộc về một con đường - Chương 18
DN.18
Dương ngủ một giấc dài trước khi vươn vai thức dậy một cách mỏi mệt đã đời theo chân lý của một kẻ nề nếp lần đầu được ngủ nướng vì không có việc gì làm. Kể ra thì hắn cũng vẫn có một cái thẻ ATM, nơi dự trữ lương của một ông bác sĩ từng một thời được gia đình chu cấp từng li từng tí, thành ra vẫn đủ một số tiền thừa cho hắn ăn tiêu bét nhè đến … hết thì thôi. Hắn xách cái túi, xuống trả tiền phòng, trước khi lang thang tìm một hàng ăn sáng. Đường phố Hà Nội, vẫn không khác lắm so với một năm trước hắn ở đó, ngoại trừ chẳng có nơi cố định nào để hắn đi tới. Băn khoăn một lúc, hắn bắt xe ôm và lên bệnh viện hắn từng làm.
– Ái chà! Anh Dương! Gớm!
Bà Chi đã khoanh tay đứng nhìn hắn như một linh mục mộ đạo nhìn thấy chuyển kiếp của quỷ Satan.
– Thế hôm nay đến đây làm gì? Ốm hay thăm người ốm?
– Xem qua mọi thứ thế nào. Tôi vừa mới lên tối qua.
– Thế vợ đâu? Con ả xinh đẹp trên Thái Nguyên đâu?
– Vẫn đấy.
– Ơ chú hay nhỉ? Bỏ người yêu ở nhà lên đây làm gì?
– Nó không phải người yêu tôi! Hắn gắt. Tôi chưa bao giờ coi nó là người yêu cả!
– Ghê không?
– Bữa trước tôi đã từ chối nó trước mặt bố mẹ hai bên rồi! Mà sao chị như thánh thần thế! Cái chuyện khỉ gió gì cũng biết!
– Hễ là khỉ gió thì tôi đều biết hết, bà chị dằn mặt trong khi mặt mũi rõ ràng là đã sáng sủa hơn với những ý nghĩ mà chỉ có trời mới biết.
Nghiêng ngó một lúc, vì thấy rốt cục người mình cần tìm cũng không ở đấy, và cũng chẳng có gì làm, hắn lắc đầu quay đi.
– Thế chú đi đâu bây giờ? Chi hỏi.
– Tìm một người.
Cô y tá cười tươi hơn hớn.
– Sao không hỏi tôi đây?
– Chị thì có biết gì hơn tôi? Chị chả đến canh nhà nó suốt còn gì?
– Ấy cái chuyện này mà chú cũng biết cơ đấy!
– Cái khỉ gió gì mà tôi chả biết!
– Được đấy! Thôi chị cũng chúc chú may mắn. Chúng mày có duyên với nhau, không khéo trời thương. Tìm được nó rồi nhớ gọi cho chị. À mà nếu gọi tới nhà chị mà gặp ông xã chị thì cứ coi như không biết.
Hắn giật mình quay lại nhìn cô y tá đang nhìn nó đầy hy vọng, há hốc mồm và lắp bắp:
– Ông … ông xã chị à?
Chi nhún vai. Còn hắn quay lại, lẩm bẩm:
– Chúa tha thứ cho người đàn ông khốn khổ …
– Chị nghe rõ từng lời của chú mày đấy! Tiếng đằng sau vang lên.
Hắn nuốt nước bọt cái ực, rồi sẽ ngoặt ra khỏi cửa bệnh viện.
Hai ngày.
Bốn ngày.
Năm ngày.
Mà khéo một tuần rồi ấy nhỉ.
Dương nhâm nhi cốc cà phê trong quán Trầm ở phố Trung Liệt, một nơi dường như nổi tiếng về con mèo béo tròn vàng trắng hơn là những món đồ uống như mọi nơi và những bức tranh theo trường phái “ngắm mãi chả hiểu nổi”. Hắn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, gác chân như một người ngủ dạt chính hiệu mới làm một giấc chùa trên cái ghế đệm dài. Đã lâu lắm rồi hắn chẳng biết đâu mới là nhà. Gặp nhà nghỉ nào thì ngủ ở đó. Và cho dù ăn ngủ tắm nóng lạnh như một khách Tây tới Hà Nội du lịch hắn vẫn thấy có gì khang khác trong người, mà rõ ràng đó là cảm giác của một … kẻ vô gia cư. Hắn thấy có vẻ hắn gầy đi, và sa sút về cả phong thái, cách ăn mặc lẫn cách nói chuyện. Hắn nghĩ về nó. Một năm nay, nó làm gì? Hay nó bỏ nhà rồi ngủ bờ ngủ bụi? Hắn thấy thương những con người như thế lắm, chưa muốn nói là nó. Trên đường ngoài kia, Thái Hà, hắn bắt gặp một phụ nữ nhem nhúa, bẩn thỉu, mặt mũi biến sắc mà hắn phỏng đoán là như có bệnh gì đó về gan. Một phụ nữ trung niên, bình thường thì đã có đủ gia đình, đủ mặt hai con, ngày ngày chăm con và la mắng chồng. Cớ gì phải khổ như thế? Và nó, nếu như lúc này đây, lúc hắn cũng vừa chùa một giấc trên cái ghế đệm, thì không biết chừng thằng bé đang nằm trên một cái ghế đá nào đấy. Liệu có thể thế không? Nhưng một thằng bỏ học lưng chừng, bỏ nhà, sức khoẻ lại thế, liệu có thể khác không? Hắn cứ thấy đau đáu trong ruột, một mồi lửa nhân sinh và tình yêu, một thứ bốc khói nhân đạo và chảy máu con tim. Mà không chừng, nó đã … chết rồi cũng nên.
Nghĩ đến thế là hắn giật mình, và tự tay xoá sổ cái suy nghĩ ấy đi. Nó mà chết, thì lẽ ra hắn phải biết rồi chứ! Ít ra thì linh cảm của một … người đang yêu cũng phải mách bảo hắn chứ! Tự nhiên hắn tin tưởng một cách mơ hồ vào những trạng thái tâm linh. Có gì sai? Mấy mụ bói nói cho hắn toàn đúng cả. Đoán đâu trúng đó! Người ta có phải thánh đâu! Tức là có tâm linh thật! Và với tình cảm của hắn, ít ra khi nó chết, hắn cũng phải bị … báo mộng một lần. Mà hắn ăn ngon ngủ tốt, tức là thằng bé ổn cả. Cái suy nghĩ ấy làm hắn hí hửng ngược lại toàn bộ đạo lý của một thằng sinh viên trường Y lý trí đến nỗi dám giơ tay thề trước tượng Hy pô crát trước khi ra trường.
Nghĩ chán, hắn lôi trong túi đồ ra vài thứ vớ vẩn để kiếm việc làm trước khi tiếp tục cuộc sống dạt ngoài quán cà phê. Cái điện thoại, đã bị hắn tắt máy và chỉ thỉnh thoảng bật lên. Bố mẹ hắn nhắn cho hắn dễ hàng trăm cái tin, nhưng hắn chẳng buồn đọc, hắn chỉ chờ tin nhắn của Chi, Vân, hay một người nào đó mà hắn biết là chẳng thể có. Rồi thì del sạch tin, rồi thì tắt máy. Nhưng lần này, trước khi kịp tắt thì bố hắn đã gọi tới, như chớp thời cơ khi thông báo “đã gửi được tin nhắn” hiện lên. Và nghĩ thế nào, hắn lại nhận.
– Dương! Là con phải không? Con ở đâu rồi! … Bố xin lỗi! Hôm đó bố hơi nóng nảy. Con đừng có trẻ con như thế nữa! Bố mẹ rất lo cho con! Con có biết không?
– Con không còn là trẻ con nữa, hắn đáp điềm đạm. Vì thế con có quyền tự do quyết định cuộc đời con. Con sẽ làm những việc mà con cho là đúng.
– Nhưng với thằng đó …
– Xin bố mẹ tôn trọng em nó hộ con. Thật tiếc khi phải nói rằng con tin tưởng nó hơn cả bố mẹ. Bố mẹ chỉ cần biết rằng con sẽ sống ổn. Và hôm nào đó con sẽ về thăm bố mẹ. Bố mẹ không phải lo lắng quá nhiều cho con nữa đâu. Từ mai con sẽ bỏ số sim này. Bắt đầu một cuộc sống mới. Coi như một lần nữa trước mắt con là 7 năm trường Y, coi như bố mẹ một lần nữa có con đi học xa nhà. Đơn giản thế thôi, hắn cười. Con chào bố mẹ!
Hắn cúp máy và tắt điện thoại, vứt lại vào trong túi. Hắn thở phào một hơi, nhẹ nhõm hơn chút đỉnh, rồi xem tiếp mấy món khác. Hắn có một cái ví vài trăm nghìn, một cái thẻ ATM vẫn còn kha khá tiền, một phong kẹo mà hắn đã mua cho một đứa trẻ bán dạo trên đường, và, một cái bản đồ từ một đứa trẻ khác cả quyết hắn là người Trung Quốc hay Nhật Bản đến du lịch. Hà Nội, hắn nhìn chăm chú vào cái bản đồ, có những nơi mà hắn chưa từng qua, chưa từng đặt chân tới. Hắn chỉ xác định hắn đang ở đây, bệnh viện ở đây, nhà Nguyên ở khu này, và … Gì nhỉ! Một suy nghĩ loé sáng trong đầu hắn. Giả như thằng bé chưa rời Hà Nội, và chỉ có thế nó mới có thể sống yên ổn, thì nó chắc chắn phải tìm đến một nơi xa nhà nó nhất, chí ít, hắn đặt bàn tay lên bản đồ, thì cũng phải ở phía đối diện của thành phố. Hắn biết thằng bé đó có thói quen suy nghĩ thế nào. Nếu lấy Ba Đình làm tâm thì thằng bé rất có thể là đang ở … “Quanh khu này!” – Hắn chỉ vào một địa điểm xa tít trên bản đồ hành chính của Hà Nội, bật dậy và lao thẳng xuống tầng dưới thanh toán.
Hồ Tây.
Địa điểm thiêng liêng của những bộ đôi ngang trái trong Số đỏ của Vũ Trọng Phụng, nơi vì sâu quá nên các cặp uyên ương sau này đã quyết định chuyển sang hồ Trúc Bạch cạnh đó để quyên sinh vì tình cho đỡ … chết một cách tức tưởi hơn, một cái hồ vĩ đại của Hà Nội, nơi lấp lánh ánh đèn trang hoàng ở bên này bờ, và nhan nhản cá, ốc, tôm nuôi ở bên kia bờ, nơi được bọc trong hai con đường chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ, cũng tỏ ra là một nơi đắc địa cho những kẻ nào muốn trốn đời. Vì chỉ ra sau hồ Tây chừng vài cây là không khí đã có chỗ khá yên bình, của những khu nhà ven sông Hồng, gần cầu Thăng Long và ti tỉ những thứ mà những người dân Hà Nội gốc hoặc nhập cư có thể nghĩ ra.
Hắn đã đi rã cả chân đến tối, ngủ trong một nhà nghỉ nữa rồi vì cái nhà nghỉ thu nạp lắm đôi trai gái quá mà sáng sớm hôm sau hắn đã không chịu được đám âm thanh hờn gợi mà phải thanh toán và lang thang trên cầu Thăng Long. Ý là như thế, chứ hắn cũng chả có ý định sang bên kia cầu thật. Sông Hồng đang vào mùa lũ, nước chảy cuồn cuộn, đục ngầu, sẵn sàng cuốn phăng bất cứ thằng nào dám bật. Mà chả riêng gì con sông, cả cái cầu dài xấp xỉ ba cây số này những lúc điên tiết cũng có thể cho phong ba từ không gian vời vợi kia cuốn phăng đi những thằng lái xe máy dám vừa đi vừa thiếu tập trung. Mà rơi xuống anh Hồng giờ này, e là xác cũng chỉ đoàn tụ cha ông ở tận ngoài … biển Đông. Thật là một dòng sông thiếu ý tứ, y như một thằng con trai đang yêu nhầm … một thằng con trai khác. Thế là bao sức mạnh giông tố cứ quật khởi lên, như là đánh vật chết cái thằng mình yêu đo ván ra sàn. Con gái mềm yếu, giật một cái là nằm im re, mà phải những bà khoẻ như Trưng Trắc cái thế thì lại thường vớ ngay những thằng đuối mềm và bởi thế mới không làm gì được. Còn con trai, yếu như thằng Nguyên, mà khi nó gồng lên cũng mất ối sức mới dìm nó xuống được. Dương trộm nhớ lại cái hôm hắn và nó chia tay, không kìm được một hạnh phúc sung mãn bươn chải trên cái mỉm cười thoáng yêu đương và nhiều đen tối của mình.
Buổi trưa, công cuộc tìm một nhà hàng tử tế quá nặng nhọc so với cái bụng đói meo, hắn dạt bừa vào một quán Phở Nam Định mà hắn vớ được. Ăn xong hắn mới xỉa răng bước đường hoàng ra ngoài, tiện đường rẽ vào một ngách gần đó. Kể cũng lạ, hắn nhìn lại mình, hắn có gì phong độ oanh liệt lắm đâu mà biết bao nhiêu người già trẻ trai gái cứ tưởng rằng hắn là một thằng Nhật đi du lịch ba lô. Có khi vì hắn chẳng giống gì một thằng Thái Nguyên đi bụi cao cấp ở Hà Nội.
Sấm nổ đoàng một cái làm hắn giật mình. Và mưa xối xả theo đúng giọng điệu của thời tiết Việt Nam mùa mưa lũ muốn chiều dòng chảy choáng ngợp của sông Hồng. Hắn tặc lưỡi, ghé đầu vào mái che của một ngôi nhà ngay gần chỗ hắn đứng rồi thở dài. Mưa, làm hắn nhớ lại rất nhiều điều.
– Tự nhiên mưa to thế. Bão có khác.
Hắn giật mình quay sang nhìn người mới mở cánh cửa sắt của ngôi nhà và cũng đang … chuẩn bị ngoảnh sang nhìn hắn.
– Á !!!!!!!!!!!!
– Á !!!!!!!!!!!!
Cả hắn và cái người kia đều ngã chổng vó ra mặt đường đã ướt nhẹp mưa như một trò trêu ngươi của số phận. Sấm chớp lại đùng đoàng thêm vài phát nữa. Mưa lại đổ ào ào vào hai cái mặt người đang nhìn nhau như thấy ác quỷ hay thiên thần hiện trước mặt mình, và dù sao thì nó cũng là điều thần diệu ngoài sức tưởng tượng của một sinh viên trường Y chân chính, tức … nhiều cái. Mãi đến khi một ông già chừng sáu bảy mươi tuổi bước ra ngoài tò mò nhìn hai thằng thanh niên đang đực ra dưới mưa rồi hỏi một cách chí lý :”Chuyện gì thế?” thì hai giọng nói mới đồng thanh:
– Không sao đâu ạ!
– Nguyên! Vào nhà đi. Ở ngoài đó lại ốm bây giờ! Còn cậu kia, vào luôn đi. Ướt hết rồi kia kìa.
Hắn cứ nhìn nó chằm chằm.
– Sao?
Thằng bé lột áo rồi quay sang gắt gỏng.
– Chả thay quần áo đi! Rồi đợi mưa và tàu lượn đi!
– Vẫn gầy như thế, hắn cười.
– Tạp nhảm. Điên à?
Nó đã thay được một bộ khác rồi bước tập tễnh ra ngoài.
– Ê Nguyên!
– Ra ngoài này rồi hãy nói.
Hắn lục túi đồ, lấy một bộ mà may mắn chưa ướt, thay rồi ra ngoài. Căn nhà xây đã lâu, cũng không quá cũ. Nhưng đồ đạc thì lại sơ sài đến mức hắn không tin được.
– Đây là bạn con ngày trước, nó đã nói với ông già.
– Hay! Ông cười. Bạn cũ mà tình cờ gặp được nhau!
– Ngày trước cháu làm bác sĩ của Nguyên, hắn chen chuyện. Thế bác với nó là gì … ?
– Để con đi pha ấm nước.
Nó đứng dậy, lại tập tễnh đi.
– Nó sao thế? Hắn nhìn theo, thắc mắc, chân nó còn đau à?
– Tật rồi. Ông già thở dài.
– Cái gì mà tật? Hắn ngạc nhiên. Đợt ấy nó gãy chân thôi mà! Về tập đi vài tháng là lại đi bình thường, có sai sót gì đâu mà thành tật được?
– Bác không biết được với nó. Lúc bác gặp nó thì nó đã đi đứng như vậy rồi.
– Bác là …
– Chẳng là gì. Bác thương nó thì đón về thôi.
– Anh có cần phải soi mói tôi thế không?
Nó đã bước ra, để cái ấm trà lên bàn rồi ngồi thu lu cạnh ông già.
– Tôi muốn biết về cậu đấy! Ngốc ạ! Vẫn bướng như ngày nào!
– Nhạt toẹt!
Hắn lừ mắt nhìn nó một cái, bên ngoài thì tức giận, nhưng trong lòng thì vô cùng êm ái, trước khi chuyển sang nói chuyện với ông già:
– Nhà bác, hình như sắp chuyển đi ạ? Cháu thấy đồ đạc không có mấy.
– Ừ. Con trai bác lại có căn nhà dưới khu Định Công, rủ bác xuống ở cùng với con cháu.
– Còn cái nhà này?
– Để thằng Nguyên ở. Trước mắt bác cũng chưa định xây sửa cái nhà này.
Trong đầu hắn lập tức hiện lên một chỗ để ở, và lại được ở cùng Nguyên. Hắn không nén được, hỏi dồn:
– Hay là, bác sửa sang một tí chỗ này, để làm nhà cho thuê.
– Cho thuê à? Các hộ gia đình giờ người ta ở sang lắm. Chỗ này cũng không sạch sẽ hiện đại gì.
– Vâng! Thế! Bác ngăn nhà ra độ bao nhiêu phòng, rồi để cho sinh viên thuê. Đỡ phí nhà, mà lại kiếm tiền. Bọn sinh viên, theo cháu biết, thì bọn nó chẳng quan tâm đến sạch sẽ hiện đại gì. Có chỗ để ở, mà nếu rẻ nữa thì được hết.
– Nguyên con thấy sao?
Nó nhìn ông già, rồi nhìn Dương, chẩu môi với hắn một cái rồi mới quay sang ông già:
– Tuỳ bố. Con thấy cũng được.
– Vậy để bác hỏi thử con trai bác xem. Ý này hay đấy. Có người chắc thằng Nguyên nó cũng vui.
– Miễn là không có … thằng bé chỉ Dương.
– Yên! Hắn quắc mắt.
Ông chủ căn nhà đã đứng dậy và đi vào trong để gọi điện. Bên ngoài, hắn cũng đứng dậy, ngồi lại ngay cạnh Nguyên.
– Cái gì thế?
– Ngồi gần cậu.
– Anh tránh xa tôi ra! Đừng có mà chạm vào tôi!
– Cậu có biết một năm qua tôi như thế nào không hả?
– Không liên quan đến tôi!
Hắn giật lấy tay của thằng bé và cầm chặt lên.
– Tôi nhớ cậu thế nào cậu có biết không?
– Bỏ tay tôi ra! Anh làm tôi đau đấy! Bỏ ra!
– Cậu cứ thử rứt ra khỏi tôi xem nào! Hắn lại càng giữ chặt.
– Nếu anh thích cái tay đó của tôi, thì tôi sẵn sàng chặt nó ra cho anh luôn đấy! Tôi đã què hai chân rồi, có mất thêm một cái tay cũng chẳng sao!
Nguyên chưa kịp phản ứng gì thì Dương đã ôm chặt nó lại và hôn nó một cái.
– Cậu có dám chặt luôn cả đầu cậu đi không?
Hắn nhìn nó đanh thép như muốn đóng ngay nó lên tường. Nhưng một tiếng động làm cả hai tấm lòng hoặc đang cứng rắn, hoặc đang sững sờ đều giật bắn cả người. Ông chủ nhà nhìn hai thằng với đôi mắt trợn tròn, dù với người già thì nó chỉ hơn cặp mắt bình thường một chút xíu.
– À! Con trai bác … đồng ý. Thế cháu bây giờ đang ở đâu?
– Cháu mới lên Hà Nội. Hắn rời tay khỏi thằng bé. Chưa biết ở đâu. Nếu bác định để nhà này cho thuê, thì cháu xin một phòng.
– Để thằng Nguyên một mình quản, bác cũng không yên tâm. Thế thì … cả hai thằng cùng coi sóc cái nhà này hộ bác. Mà cháu làm bác sĩ à? Viện nào?
– Ngày trước cháu làm ở … Giờ thì đang tìm một chỗ làm.
– Bác thì không quen ai ở ngành Y.
– Bác không phải lo việc đó đâu, hắn cười, cháu tự làm được.
– Ừ.
Ông già cười, nhưng vẫn nhìn hai thằng với ánh mắt e ngại nhất của người già.
Thế là Dương đã tìm được chỗ ở. Nó đã đi quanh ngôi nhà, chỉ trỏ hệt như nó sinh ra để làm một nhà kiến trúc chứ không phải một bác sĩ giải phẫu.
– Chỗ này xây ngăn ra bác ạ, rồi để cửa ở đây. Bố trí thế này … thế này …
– Vậy là tầm mấy phòng cháu nhỉ?
– Ở dưới phải để 1 gian để xe máy xe đạp, thì là còn 8 phòng cả thẩy. Nhà mình hơi cũ, lại ở sâu trong ngách, kể ra thì sinh viên họ ít ưng. Nhưng mà nếu bác không quan tâm đến tiền bạc lắm thì chỉ cần tu sửa một ít, cho thuê rẻ hơn các khu khác, thì vẫn đông như thường.
– Được.
Ông chủ nhà đồng ý rồi nhưng như thể vẫn đang suy nghĩ một điều gì.
– Ban nãy … Hắn ngập ngừng.
– À bác biết! Có thể hai đứa mày đang … thổi bụi cho nhau, hoặc gì đấy như trên tivi …
– Không ạ! Cháu yêu cậu ấy thật. Cháu chẳng việc gì phải xấu hổ chuyện ấy.
– Tuy thằng Nguyên nó hơi ốm yếu một tí, ông chủ nhà nói đầy bàng hoàng, nó cũng là một thằng con trai …
– Không cháu chẳng quan trọng nó là trai hay gái. Cháu yêu nó, có thế thôi.
– Thanh niên bây giờ thật lạ.
– Cháu tin là cháu yêu nó, và cháu có thể làm nó hạnh phúc được.
Hình như cái câu ấy của hắn làm ông chủ nhà xúc động mạnh. Ông vỗ vai nó và gật đầu:
– Thằng Nguyên nó khổ nhiều đường rồi. Tuy là với cháu có hơi … kì quặc, nhưng mà nếu cháu nói được như thế, thì cũng đã là hơn nhiều thanh niên bây giờ rồi.
– Mà sao nó lại ở đây với bác? Được lâu chưa bác?
– Hơn nửa năm một tí. Bác gặp nó ngoài đường, thấy thương quá thì đưa về nuôi. Sau thì thấy nó tốt tính tốt nết bác cũng không nỡ bỏ. Nghe nó kể thì gia đình nó … hơi lằng nhằng.
– Thế con trai bác không nói gì sao?
– Hồi đầu nó cũng phản đối. Nhưng vợ chồng nó ở một nơi, bác ở đây một mình, thôi thì cưu mang một mạng người cũng là tạo phúc rồi. Bác thích cái ý tưởng của cháu, sau này thì thằng Nguyên ở đây bác cũng đỡ phải nói nhiều với bên thằng Ân. Ở trọ, thì vẫn hơn là ở không.
– Bác gặp nó … hắn cố lấy can đảm để hỏi, thì nó như thế nào hả bác?
– Khổ. Bác nghĩ nó cũng không thích bác kể lại. Thôi có gì sau này, hai đứa vốn đã thân thiết rồi, thì hỏi nhau cũng được.
Nguyên vẫn đang hì hụi nấu nướng ở dưới. Còn ngoài trời, sau khi giông bão chán, đã trở nên mát mẻ lạ thường và thi thoảng có mùi hương dạ lan ở đâu đây.