Không thuộc về một con đường - Chương 17
DN.17
Nhiều ngày đã trôi qua, bao gồm cả những tức giận cực điểm vì một lần bị hạ thấp phẩm giá của cô Tố, nỗi nhục nhã của một gia đình trót sinh ra thằng con hoàn hảo khuyết một tí quan trọng, sự vô tâm của thằng con, và những bất lực của cộng đồng xung quanh, kể cả, cái lo lắng ngay ngay của đám cô Vân – Chi. Tất cả khiến cho gia đình ông trưởng khoa bệnh viện Thái Nguyên chưa bao giờ bất hạnh đến như thế. Hai ông bà cãi nhau hàng ngày, về việc để thằng bé học Y, rồi để nó lên Hà Nội, rồi để nó gặp thằng chết bằm kia. Bản thân hắn cũng cãi nhau mệt nghỉ với bố mẹ hắn, về việc là hắn chưa có ý định lấy vợ, hắn chán ngấy những sặp đặt của ông bà, đời hắn là của hắn chứ chẳng của ai cả. Những lý lẽ của một thằng con định nổi loạn ấy dường như khiến cho hai ông bà bác sĩ muốn tức điên lên, nếu không tự an ủi rằng một thằng con trai 26 tuổi thì dĩ nhiên phải có quyền quyết định cuộc đời.
– Mày, chưa bao giờ ông bố gọi người con trai hằng yêu quý của mình bằng đại từ thiếu bình tĩnh ấy, không nghĩ tới thể diện của bố mẹ mày nữa à? Bao nhiêu năm nay mày sống nhờ ai? Mày có còn nghĩ là ai sinh ra rồi nuôi nấng mày không?
– Con không nói con sẽ không phụng dưỡng bố mẹ! Con đảm bảo con sẽ làm điều ấy. Nhưng, đổi lại, bố mẹ ít nhất cũng phải cho con một chút tự do. Bấy lâu nay đời con bị sắp đặt thế đủ rồi!
– Mày nghĩ bố mẹ mất bao sức lực thế vì ai? Bố mẹ mất bao công sức nuôi dưỡng mày, để giờ mày trâng tráo như thế à? Nếu mày không đứng ra xin lỗi gia đình nhà bên kia …
– Con không thấy con có lỗi gì sai!
– Thế thì mày đi ra khỏi nhà ngay cho tao!
Hắn đang ngồi gác chân lên ghế. Còn bà mẹ thì đang lo lắng tức tưởi bên cạnh một cái ghế sofa khác, như cùng chết lặng trước lời tuyên bố hoàn toàn mang tính chất … hù dọa ấy. Nhưng lúc này hắn chẳng coi cái gì là hù doạ, và có hù dọa thật hay không hắn cũng chẳng sợ. Hắn phì nước bọt ra một cái, trước khi hạ chân đứng dậy, bước chân lộp cộp lên tầng trên. Ở dưới, bố mẹ hắn nhìn nhau, thở phào một cái như chan chứa một niềm hy vọng dạt dào là thằng con đã biết điều mà vào phòng … hối lỗi. Nhưng họ chưa kịp nói câu nào hắn đã bịch bịch lôi túi xách xuống, nhìn bố mẹ hắn thách thức như một lời từ biệt, rồi đạp cửa đi thẳng ra ngoài.
– Đừng có mà thách thức tôi, hắn lẩm bẩm, trước khi bấm điện thoại cho một hãng taxi và ngay lập tức lên Hà Nội.
Ngôi nhà của thằng bé kia, vẫn thế. Một cái giàn rậm phủ từ trên tầng bốn xuống, một cánh cửa im lìm như mọi gia đình nề nếp khác của Hà Nội vào ban ngày để chứng minh mọi người ở trong nhà đều đã đi học hoặc đi làm. Hắn ngồi trong một quán cafe gần đó và chờ đợi. Chờ đợi. Có là chi. Hắn đã chờ đợi hơn một năm nay, cho một điều gì đó mà ngay cả hắn cũng không biết, ngay cả hắn cũng thấy vô vọng khi nghĩ tới, một thứ làm hắn thỏa mãn nỗi nhớ, thỏa mãn một khát vọng, hay chỉ đơn giản là, thỏa mãn sự thanh sạch của một tâm hồn chẳng may vấy bẩn.
Lúc đó là tầm 6 giờ tối.
Hắn đã ngồi chờ cạnh một ly trầm rỏ từng giọt chậm dãi và phiêu linh trên một cái giàn cây mà hắn tự nhiên nhận ra rất giống một cái màn che đậy cho điều gì đó bí ẩn ở trong, bí ẩn của ngôi nhà ấy, có khi cũng chính là bí ẩn, của tình yêu hắn.
– Trồng cây si trước cửa nhà nàng nào à?
Hắn giật mình ngoảnh ra nhìn một cô gái mà hắn chắc là nhân viên trong quán, mà hình như còn có thể là, chủ quán cà phê ấy.
– Lạ nhỉ. Cô ta ngồi xuống đối diện hắn rồi gạt tàn thuốc xuống. Trong khu này chẳng có cô em nào ra hồn. Cô ta cười. Hơn hai mươi nhà đối diện chỗ này chỉ có truyền thống đẻ ra những thằng nhỏ ưa nhìn.
– Chị ở đây lâu rồi à?
– Chắc chắn là hơn người mà chú em đang đợi.
Dương tẽn tò nhìn xuống ly Trầm đã cạn từ lúc nào không hay.
– Phương! Đem chị hai Trầm nữa.
– Vâng! Cô phục vụ thưa.
– Chị là chủ tiệm này? Hăn hỏi.
– Ờ. Mở quán cho vui. Chứ chẳng lợi lộc gì.
– Vậy … hắn bối rối … chị có biết cái nhà bên kia?
– Nhà nào mới được? Chị ta nhìn sang khu nhà. Chị rõ từng tí ở đây. Tuy là, những người mới đến thì chịu.
– Nhà … hắn tự nhiên không nói ra được.
– Có phải nhà thằng … Nguyên không?
Dương như thể có thể phì khói ra từ tai và khắp đầu nó. Đã từ lâu, nó thậm chí không dám nghĩ tới cái tên ấy.
– Chị biết mà! Chị ta đập bàn cười ầm. Mấy hôm trước cũng có một cô em xinh đẹp ngồi đây hỏi về cậu ta, rồi lại một bà chị rất kì quặc. Giờ lại đến chú em!
– Tôi …
– Chú là gì với nó?
Hắn cúi đầu rồi lắc quầy quậy:
– Không! Không gì cả!
– Nó không ở đây nữa. Từ mấy năm nay chẳng mấy khi chị nhìn thấy mặt nó.
Chị ta ngửa ra ghế, phả một hơi thuốc dài, trước khi gạt điếu thuốc vào cái gạt tàn.
– Chị thấy chú em không giống với hai bà cô hôm trước. Nói thật, chị ta rù rì, hai đứa con gái ấy nói chuyện như thể có thể ăn thịt nó ngay được. Còn chú mày ấy à, cẩn thận lại bị ăn thịt lại!
Hắn gượng cười, cảm ơn cô phục vụ mới đem ly cà phê mới ra, rồi lại bâng khuâng nhìn những giọt cà phê rơi xuống đáy cốc.
– Ngày trước nó hay ngồi kia, chị ta chỉ vào cái tầng nhà đã rậm cây leo, hút thuốc thâu đêm.
– Nó nghiện thuốc à? Hắn ngạc nhiên.
– Nghiện! Nghiện nặng. Nghiện từ năm mười hai mười ba tuổi. Nhưng mãi sau này chị mới thấy nó hút nhiều. Ngày trước, hễ nó cầm tới điếu thuốc, là ông bố nó vả nó ngã ra giữa đường.
– Phải rồi. Bố nó.
– Chú mày biết gì về bố nó?
– Không. Bố mẹ em là bạn thân của … mẹ nó.
– Bà Hương hả? Nghĩ tới bà ấy, là lại nghĩ tới đủ chuyện buồn.
Trong quán cà phê lúc đó đang mở một bản nhạc Trung Quốc êm dịu, chính nó lại làm những tách Trầm lắng hơn.
– Thực ra, nó với mẹ nó, là ra làm sao? Dương hỏi.
– Thằng bé ấy giết mẹ nó.
– Như thế nào? Tôi không nghĩ một thằng như nó có gan làm thế.
– Có thể chỉ là tai nạn, hoặc bất cẩn. Dù sao thì nó cũng đã đẩy mẹ nó từ tầng bốn một tòa nhà xuống, và mẹ nó lại không may mắn như nó.
– Vậy là … đúng thật? Nhưng tại sao nó lại làm thế?
– Giận dỗi gì đấy. Chuyện trẻ con. Nhưng người nhà nó thì không nghĩ thế. Hơn nữa bà Hương với gia đình họ, thì có ý nghĩa hơn nó nhiều. Về sau, chị ta lại hút, nó càng ngày càng không ra gì, người ta lại càng nghĩ năm ấy là nó cố tình làm. Nhưng chị không chấp nhận được thái độ của gia đình ấy. Dù sao nó cũng là máu mủ của họ. Họ thì lại không buộc vào cũng không buông ra.
Chị ta mỉm cười.
– Ngày nó còn nhỏ cũng hay chơi với đám trẻ con quanh đây. Một thằng bé kháu khỉnh nhanh nhẹn. Nó với mấy thằng bạn thân, đi đến đâu là ăn đập đến đấy.
– Nghịch quá à? Dương cười.
– Nghịch đến mức làm người lớn điên lên được. Thế mà giờ mỗi đứa một nơi. Đứa thì lại chẳng biết sống chết thế nào. Chị ta thở dài.
Hắn cũng thở ra một hơi, rồi nhìn ra khu phố vắng lặng đã sáng đèn đêm.
– Họ về rồi đấy.
Hắn thấy một chiếc ô tô dừng lại trước cừa, một người đàn ông, một phụ nữ trẻ đang mang bầu, và một đứa bé gái bước ra.
– Bố nó lấy vợ hai, rồi nó tự tử. Rồi thì đời nó chẳng biết trôi đến đâu.
– Nó cũng nhảy từ trên kia xuống à?
– Không. Chú em không thấy cái giàn sắt kia à? Sao mà nhảy ra được? Nó tới một cái nhà xây dở. May mà dưới đó có một thảm cỏ, không thì giờ chị với chú em cũng chẳng có gì để mà nói.
– Chị hình như biết rất nhiều về nó.
– Người gốc ở đây, làm gì mà không biết? Nhưng khu này người ngoài đến càng ngày càng nhiều. Cả cái dãy nhà kia, giờ chỉ còn ba bốn nhà là người ở đây, còn thì toàn là nơi khác mua đất đến.
Chị ta im lặng.
– Chị cũng thích thằng Nguyên.
Dương trố mắt nhìn người phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi.
– Không như chú em nghĩ, chị ta cười rộ. Là chị thích con người nó. Ngày trước nó hay gắt gỏng, không ai tiếp xúc được. Sau này thì lại trầm buồn, cái vẻ rất hợp với mặt nó. Gương mặt người Hà Nội, giọng nói người Hà Nội, mà còn là một người Hà Nội u buồn. Nó giống mẹ nó. Mà mẹ nó thì là hoa hậu Hà Nội một thời. Nếu cuộc đời không đày đọa nó quá, thì lúc này nó cũng là một anh chàng dễ chịu.
– Chị có biết bây giờ nó ở đâu không?
– Không. Chị còn không biết từ sau tai nạn nó ở đâu. Nhà nó tuyệt không nói câu nào. Muốn đến thăm hỏi cũng không được.
Hắn khẽ nhíu mày.
– Mà, nói dông dài, thực ra, chú em với nó là thế nào?
– Ngày trước tôi làm bác sĩ cho nó, ở trên bệnh viện. Lâu rồi nó không qua viện, tôi đâm lo.
– Chị lại chẳng thấy chú em có vẻ gì là đang ở Hà Nội cả. Người đầy mùi xăng xe, như đã đi taxi một quãng đường xa, chí ít là không phải từ nội thành ra.
– Vâng. Tôi đang ở trên Thái Nguyên. Nhưng đợt này sẽ xin về Hà Nội làm.
– Chú có quen biết ai không?
Dương định nói tới bố mẹ hắn, nhưng rồi hắn lại nhắm mắt gàn bướng:
– Không.
– Vậy thì không dễ đâu.
– Tôi sẽ cố.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn biết nói câu đấy. Trước nay, mọi thứ với nó đều dễ dàng. Nhưng trong một phút chốc tất cả đã đảo ngược. Tuy chưa biết điều gì sẽ đến, nhưng hắn nghĩ mình sẽ vượt qua, vì so với trước đây, ít ra, hắn đã có một mục tiêu để mà vươn tới.
– Nếu muốn có việc trên đây, trước hết chú em nên tìm một cái nhà. Không ai chấp nhận một cái địa chỉ thường trú là khách sạn đâu.
– Sao chị biết tôi định ở khách sạn?
– Đồ đạc.
Chị ta bật cười khi nhìn gương mặt ngây ra của hắn.
– Ngây thơ lắm! Chú cứ như chẳng biết gì về cuộc đời cả. Thôi vì chú là một người quan trọng của thằng Nguyên, chị miễn cho chú bữa cà phê hôm nay. Khi nào tìm được việc, tìm được nó rồi, thì nhất định phải trả tiền đấy.
– Làm sao mà chị biết … hắn líu lưỡi … tôi với nó …
– Ấy đấy! Tôi có thể nhìn mặt chú mà đoán ra đấy. Sau này, chú sẽ biết một người trải đời là như thế nào. Thằng Nguyên, chắc chắn là trải đời hơn chú rồi đấy.
Hắn nuốt nước bọt cái ực, trước khi trợn tròn mắt nhìn chị chủ hàng cà phê với một niềm ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Đêm nay, hắn sẽ ngủ ở một khách sạn. Mai sẽ đi tìm nhà trọ. Trước mắt là thế.
Và rồi hắn sẽ đi tìm Nguyên. Bể trời có vô tận. Hắn cũng phải tìm được nó.
Để nói với nó rằng hắn đã phải lòng nó như thế nào.