Khoảng trống - Chương 5
5.
Ngày… Sáng. Ngủ nướng một chút. Mẹ gọi bốn, năm lượt mới chịu bò dậy. Bố đã ngồi bên bàn ăn, đang đọc tờ Thể Thao yêu dấu. Vừa thấy mình, bố lườm:
“Hừm, con gái ngủ trưa, nước chè hâm lại.” (Hic, bố có uống chè đâu.Toàn cà phê nâu sữa không mà.)
Mẹ bênh mình ngày ( hi hi):
“Kệ nó chứ. Nó đang tuổi ăn tuổi ngủ.”
Mẹ muôn năm. Phải thế chứ. Ai như bố, lúc nào cũng “Con gái lớn rồi phải thế này, phải thế kia…bla bla”
“Con gái lớn rồi phải uốn nắn…” Đấy, lại thế rồi.
“Thôi, cả nhà ăn sáng.” Mẹ phán, kịp thời cắt đứt bài giảng của bố. Bố vẫn vừa ăn vừa đọc báo, chẳng gương mẫu chút nào cả.
Mẹ bĩu môi chê bố ăn uống ẩu tả rồi quay sang hỏi mình muốn tổ chức sinh nhật như thế nào. He he, đợi mãi, sinh nhật 17 tuổi trọng đại lắm đấy nhá. Nhất định phải long trọng mới được.
Bố tự nhiên đặt tờ báo xuống, nói chen vào.
“Tiện thể mời luôn thằng nhóc đó đến cho bố xem mắt nhá…”
“Ai cơ ạ?” (Giả ngu hỏi lại. Nhiều người theo đuổi lắm mà, biết ai vào với ai chứ)
“Cái thằng cả tháng nay tối nào cũng đến gảy đàn trước cửa nhà mình ấy. Bố muốn gặp nó.”
“Chẳng biết con cái nhà ai mà mặt dày thế. Tối nào cũng đến gảy gõ tưng bừng, chín mười giờ đêm cũng chẳng để cho người ta ngủ nghê gì cả.”
“Kệ, con trai phải thế.” ( He he, bố có cảm tình với tên này). Mẹ lại bĩu môi. Ra vẻ vậy thôi chứ mẹ cũng thích, gặp ai cũng khoe con gái mình có giá. Bố gấp tờ báo lại, tiếp tục bênh.
“Con gái lớn rồi phải biết chọn bạn mà chơi…Yêu đương thì phải chọn những đứa chân thành…như thằng bé đó ấy.”
“Đã biết nó chân thành hay không mà nói…Mới bây nhiêu lớn mà đã bày đặt yêu đương. Lo học có hơn không?”
“Hồi lớp sáu, anh đã biết yêu rồi mà vẫn khôn ngoan như bây giờ đấy thôi. Nó đến tuổi yêu thì cứ để cho nó yêu, càng cấm nó càng giấu mình, cứ thả lỏng dây cương mình lại quản được.”
“Gớm, cái lý thuyết của anh, nghe không được.”
Aow! Lại tranh cãi với nhau rồi. Chuyện vặt vãnh vậy mà hôm nào bố mẹ cũng gây với nhau được. Chẳng ai chịu để ý xem con gái mình là người như thế nào cả. Thông minh như Lê Gia Hân thì chỉ đi dắt mũi kẻ khác chứ đời nào để người khác dắt mũi mình. Bố mẹ…ngốc.
Ngày… Vừa nhận lời quen hắn. Quen cho vui vậy mà. Ai bảo sáng nay hắn làm nguyên cho mình một hành lang toàn bóng bay siêu lung linh luôn để mừng sinh nhật.
Aow! Toàn trường muốn nổ tung lên. Thầy giám thị lôi cổ hắn lên văn phòng ( thấy cũng tội nghiệp). Tan học, hắn ở lại cọ nhà vệ sinh ( chịu phạt mà). Mình đợi hắn ngoài cổng trường.
Cái mặt hắn lúc nghe mình bảo nhận lời quen cứ ngáo ra, ngẩn ngân ngơ ngơ rồi tủm tỉm cười đắc ý lắm. Hai đưa chung đường về.
Hắn hẹn ngày mai sẽ đến rủ mình đi học. Mình nhận lời, cố tình không mời hắn đến dự sinh nhật buổi tối. Không nhanh vậy đâu. Lê Gia Hân cành cao lắm chứ bộ.
Ngày… Chán. Muốn khóc luôn. Sáng, mất công hẹn đồng hồ, make-up lại toàn bộ ( dù không trang điểm cũng xinh lắm rồi).
Mẹ còn kêu khéo mặt trời mọc ở đằng Tây mất rồi nữa. Điểm tâm sáng bằng đồ ăn còn dư của tiệc sinh nhật hôm qua.
Bố bắt đầu quanh queo hỏi dò xem hôm nay đi học với bạn nào làm mình phải ăn cuống ăn cuồng lên rồi chạy ra tận đầu phố đợi.
Dài cả cổ mới thấy gã tới. Cái mặt không tươi như mình tưởng. Thấy bực mình quá. Đằng sau xe hắn lù lù một con kỳ đà. Còn cười toe toét với mình nữa. Vô duyên.
Mình bấm bụng cười đáp lại, lườm nhẹ gã một phát.Cáu lên thì quê độ nhưng sao mà thiếu muối thế không biết. Không hiểu “đi học cùng” nghĩa là gì à. Định kèm ba chắc. Mơ à, chả lẽ lúc đó mình lại đạp cho một phát.
Cũng may… con kỳ đà biết khôn tự động bò xuống. Hắn nói là chỉ đi nhờ xe. Mình cũng ngây thơ mà tin đi. Cho đáng đời cái tội vô duyên.
Gã có vẻ không vui. Đi cùng mình mà dám không vui cơ đấy. Buổi chiều, gã quăng mình như quăng bịch rác ở đầu phố rồi phóng xe đi tìm con kỳ đà đó. Điên thật.
Ngày đầu tiên đi học chung với người yêu mà như thế đấy. Grư! Tức quá! Tức muốn khóc luôn đây.
Ngày… Sáng nay, gã ăn nhầm cái gì thế không biết, đến đón mình mà cái mặt cứ hằm hằm như muốn đánh ai. Hai đứa ngồi xe chung mà không nói với nhau tiếng nào.
Gã không nói, mình cũng im luôn xem bên nào cứng hơn. Kiểu này, mình cắt đài sớm cho biết thân. Nhưng trước tiên, phải hành hạ cho bõ ghét cái đã.
Vào đến khu gửi xe, mình nhảy xuống, hai mắt rơm rớm. Gã có vẻ sửng sốt.
“Sao vậy? Sao Hân khóc!”
“Không sao cả!” Mình nghẹn ngào đáp, khẽ quay mặt đi. Ha ha, không biết ta là thành viên cốt cán của đội kịch trong trường à.
Mặt gã ngẩn ra, từ từ ngấm đòn.
“Hân đừng khóc! Vũ xin lỗi. Vũ không muốn Hân khóc đâu. Đừng khóc.”
“Hân có khóc đâu.” ( thêm một tẹo nữ tính vào giọng nói)
“Nước mắt đang chảy ra kia, còn chối gì nữa. Ngốc!”
Ha ha, Lê Gia Hân mà ngốc á. Gã chạm tay vào má mình. Lau lau. Lãng mạn gớm. Mình phì ra cười, người đâu mà khờ thế. Gã cũng bật cười theo. Biết người ta cười cái gì không mà cười theo.
Ra chơi giữa giờ. Tin nhắn của gã.
“Học bài mệt không? Có muốn ăn gì không này? Nhớ!”
Nhỏ Quỳnh ngồi bên cạnh nhòm vào đọc ké, gợi ý.
“Mày nhắn thích ăn hạt dẻ rang đi. Xem hắn bảo thế nào.”
E, muốn ăn hạt dẻ rang thì phải trốn ra khỏi trường mới đi mua được. Mình cũng muốn xem hắn phản ứng thế nào. Chơi luôn.
Không thấy trả lời. Chắc bí rồi. Mười phút sau, gã và con kỳ đà loi ngoi đứng ngoài cửa lớp. Mình chạy ra, dúi vội một túi nóng nóng vào tay mình rồi chạy biến.
Hạt dẻ rang nóng hổi. Tự nhiên phởn, thấy quen với gã cũng vui.
Ngày… Kỳ đà lại xuất hiện. Không phải một mà những hai con. Vô duyên không đỡ được.
Người ta đi với nhau mà cả hai tên cứ tò tò bám theo sau, cười nói như đúng rồi.
Kỳ đà Quân thì còn tạm được. Hắn biết đường im miệng, đi cách xa thật xa. Còn tên kia chuối cả nải luôn, người ta nói chưa xong thì đã nhảy luôn vào miệng người ta mà ngồi. Ghét quá.
Mình hẹn với một người mà cứ như hẹn với ba tên cùng lúc ấy. Iu đương kỉu này chán chết đi.
Nói với gã thì gã phớt như không. Còn bảo, có gì đâu, bạn bè đi cùng thôi mà. Bạn bè gì toàn với những người đầu đất.
Hức, tạm thời học cách sống chung với kỳ đà, tính kế làm mắm cả hai con sau.
Ngày… Kỳ đà vẫn nhong nhong theo hàng đàn. Tối kể chuyện cho bố mẹ nghe, mẹ cười phì cả cơm ra ngoài. Bố lắc đầu, chán thay cho gã.
Mỗi ngày hai lượt đi về, ba chiếc xe đạp chạy dàn ngang bên đường bị thiên hạ chửi cho về cái tội nghinh ngang.
Đang tự hỏi sao hai con kỳ đà kia đeo dai thế. Hay là cũng thích mình luôn rồi ( hi hi). Phát hiện ra kỳ đà Quân rất hay đỏ mặt, tránh nhìn thẳng vào mắt mình. Bộ này là đang giấu nhau chuyện gì rồi.
Ngày…. Giờ thể dục, bị tên Lãng lôi ra một góc sân tra hỏi về gã. Tên này ghen, đeo mình đã lâu mà mình phớt.
Hứ, học dốt, đua đòi lại xí trai, đỉa đói mà đòi đeo chân hạc. Nhưng tên này du côn lắm nên cũng hơi run.
Hết giờ, kể cho nhỏ Quỳnh nghe làm mặt nó xanh lè luôn. Thằng Lãng không dọa suông bao giờ. Mãi sau, nhỏ chép miệng:”Cũng may mày có ba tên vệ sỹ kè kè đeo bên cạnh. Thằng Lãng có muốn làm gì cũng phải…vượt chướng ngại vật trước đã.”
Oaw! Suýt chút nữa thì quên. Tạ ơn chúa, con có đường sống rồi.
Ngày… Phấp phỏng. Lên lớp, đụng mặt tên Lãng.Cái mặt gườm gườm, lạnh lạnh muốn gai đốt sống luôn. Vờ như không biết.
Đang ngồi chung với mấy đứa bạn, nó lừ lừ đi đến, nói rất khẽ: “Nghĩ cho kỹ để sau này khỏi hối hận.” Bực mình, đứng phắt dậy. “Nghĩ kỹ rồi. Trả lời là không.”
Nói xong, nhìn mặt hắn thấy sờ sợ, chỉ sợ nó đánh mình. Không có gì hết, nó quay lưng đi thẳng, lầm bẩm “Để rồi xem.” Sợ. Sợ. Sợ
Ngày… Gã đã biết chuyện. Mặt giận đỏ lên phừng phừng. “Hân đừng sợ. Mọi chuyện để Vu giải quyết.”
Giải quyết là giải quyết như thế nào? Mình muốn hỏi gã cho rõ nhưng lại không dám. Lúc này lại thấy gã mạnh mẽ, đáng tin cậy. Tự nhiên, thấy vững dạ hơn.
Ăn xong kem, gã đưa mình về tận cổng. Gã nắm tay mình:
“Từ nay, Hân đừng ra đầu phố đợi nữa. Cứ ngồi yên trong nhà, bọn Vũ sẽ đến tận cổng đón.”
“Ơ…” ( ngạc nhiên thật sự)
“Cũng đừng ra ngoài một mình. Đừng đi đâu mà không nói với Vũ trước.”
Mặt gã nghiêm túc quá. Mình cúi xuống, bất ngờ mi nhẹ vào má. Đài tắt luôn. Gã đứng ngẩn ra, cười cười.
“Cảm ơn.” Mình khẽ nói, rồi chạy vội vào nhà. Hai má nóng bừng bừng. Vừa sợ vừa vui.
Ngày… Nhỏ Quỳnh mượn điện thoại của mình, lén nhắn tin cho gã.
“Anh iu ơi, nhớ quá này.”
Gì. Mình không đời nào nói cái câu đó. Đang vật lộn thì gã nhắn tin lại.
“Hi hi” Cụt lủn có hai chữ như vậy. Cá dính câu rồi.
Nhỏ Quỳnh kêu Nga với Thúy đè mình xuống. Nó nhơn nhơn bấm điện thoại, nhắn tiếp cái tin nữa.
“Anh ơi, mua giùm em cái bánh. Em cần gấp lắm.”
“Bánh gì? Hân đói à?!” Gã ngốc đó vẫn vô tư ăn mồi. Nhỏ Quỳnh cười muốn chết luôn, tay bấm nhanh như chớp.
“Không. Bánh tháng ấy. Em đau bụng lắm.”
Quỳnh giơ tin nhắn cho mình đọc. Ngất luôn. Còn gì là danh tiếng hotgirl của mình nữa. Im một lát, chắc gã giận rồi. Nhỏ Quỳnh cụt hứng, trả điện thoại cho mình. Oaw! Điện thoại lại rung lên. Hắn gắt ầm ầm.
“Hân điên rồi hả. Sao lại bảo Vũ làm chuyện này. Nhờ mấy đứa bạn gái của Hân ấy.”
Cục tức dâng ngang cổ. Người ta bị oan mà. Đã thế thì chơi luôn.
“Em không nhờ được. Vũ có phải bạn trai của Hân không? Nếu Hân không nhờ Vũ thì nhờ ai. Không mua giúp thì thôi.”
Nhắn xong. Đợi. Điện thoại im. Dỗi luôn. Nhỏ Quỳnh với mấy đứa bạn lăn vào dỗ dành.
Chưa nguôi giận thì thấy gã mò đến, vẫy mình ra. Mặt gã đỏ thắm như cờ. Lại bài cũ. Dúi vội vào tay mình rồi hầm hầm bỏ đi, không thèm nói một tiếng.
Aow! Nói giỡn mà làm thật à. Thấy gã ngốc quá là ngốc. Đang đứng ngẩn ngơ thì mấy đứa bạn đã giật bay cái túi nilong đen khỏi tay mình.
Mẹ ơi, Diana siêu thấm. Cả lũ phá ra cười. Suốt ngày hôm đó chỉ bàn tán về gã.
Nói mãi…nói mãi…cho đến lúc nghe ầm một tiếng, cái bàn học cuối lớp đổ chỏng gọng. Mình với Quỳnh đều tái cả mặt. Quên mất thằng Lãng…