Khoảng trống - Chương 4
4.
Sáng ngày hôm sau, Vũ biết ngay cái thằng Khiên kia là loại người gì. Nó tóm gọn trong tiếng thở dài não nề mà mẹ Quân buông ra ngay khi gặp mặt bạn mới của cậu:
“Oh my God! Con cái nhà ai mà đẹp trai thế này.”
Tên đẹp trai kia cũng không phải loại vừa, lập tức khoanh tay ra vẻ lễ phép:
“Dạ, em chào chị.”
Câu chào hỏi giòn giã của gã làm Quân chưa kịp khóc ngất vì mẹ phải vội vàng kêu thét lên.
“Thằng kia, mẹ tao đấy!”
Chứng kiến cảnh ấy, Vũ cười gằn một tiếng. Ngay lập tức, nó biết mình không ưa gì thằng ranh lẻo mép này. Khiên chớp chớp mắt, vờ ra vẻ ngạc nhiên ngây thơ cụ. Môi mẹ Quân vẽ ra một nụ cười khó lường:
“Thằng bé này lém thật. Cô thích mày rồi đấy.”
“Không! Trông cô trẻ thật mà.” Thằng Khiên đáp, làm mặt thật thà như đếm. Bộ điệu đó khiến ai nấy đều phì ra cười. Mẹ Quân liếc sang phía nó.
“Con có cậu bạn …thật thà thế này, sao không dẫn về giới thiệu sớm hơn.”
“Ngay bây giờ, con đang hối hận đây.” Quân đáp, chưa hết choáng váng về mẹ lẫn bạn.
“Coi như vừa được con trai yêu quý khen tặng…” mẹ cậu tỉnh bơ đáp, nắm tay thằng Khiên, ngắm suốt từ đầu tới chân. “ Cháu đừng để ý thằng Quân. Lúc nào thích cứ đến đây chơi với bác. Trời ơi, trước nay bác cứ tưởng thằng Vũ với thằng Quân là đôi Kim Đồng, Ngọc Nữ. Giờ mới biết thế nào là vẻ đẹp đích thực.”
Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, Quân đến giật tay mẹ ra, sẵng giọng.
“Mẹ lại định tán tỉnh bạn con nữa hả. Xấu hổ quá.”
“Sao lại gọi là tán tỉnh. Mẹ ngưỡng mộ…bạn con đấy chứ.”
Quân lườm mẹ, nhiều lúc cậu cũng chẳng biết não mẹ mình còn sót mẩu noron thần kinh nào bình thường không nữa. Hai giây sau, Vũ lên tiếng nhắc nhở.
“Thôi, đi học. Trễ bây giờ.”
“Ờ!” Quân vội vàng đáp. “Đợi tao đi lấy xe.”
“Lấy làm gì! Đi chung với xe tớ này.” – Khiên đề nghị.
“Đúng đấy! Đi chung với bạn đi con ạ.” – Mẹ nó hưởng ứng ngay tức khắc. – “Đằng nào xe của con cũng không đi được đâu.”
“Hả!” Mặt Quân tái đi một chút, cậu nhìn mẹ bằng ánh mắt cực kỳ cảnh giác, hỏi rành rọt từng tiếng một “xe-của-con-bị-làm sao?”
“Thủng săm rồi!”
“Không thể nào!” Quân kêu lên, tự chạy vào nhà xe kiểm tra. Thoáng sau, nó hầm hầm bước ra. “Chuyện này là sao. Hôm qua kiểm tra, xe con còn ngon lành cơ mà.”
“Sao mẹ biết được!” Mẹ Quân nhún vai kiểu cách.
“Mẹ không biết thì còn ai biết. Đang yên đang lành mà thủng săm được à.” – Quân lớn giọng nói. “Mẹ lại giở chiêu bài cũ ra phải không.”
“Ái chà, không có chứng cứ thì không được kết tội nhé.”
“Con, con…hết nói nổi với mẹ rồi đấy.” Quân giận đến líu cả lưỡi. “Chẳng hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa.”
“Thôi!” Vũ đặt tay lên vai cậu. “Không cãi dì nữa, muộn học rồi. Lên xe tao chở đi.”
“Uh, trễ học rồi. Bọn mình đi thôi.” Khiên phụ họa.
Quân xốc lại cặp sách, vẫn chưa hết hậm hực, theo hai thằng bạn đi ra cổng. Vũ leo lên xe, giục giã.
“Ngồi lên!”
Quân ngần ngừ rồi lắc đầu.
“Thôi, lát nữa mày còn phải đón nhỏ Hân nữa. Để Khiên đèo tao cũng được.”
Vũ sững người, mặt tối sầm lại, lạnh tanh đáp.
“Tùy.”
Không đứa nào nói thêm gì nữa. Vũ chạy xe ào ào trên đường. Nó giận mà chẳng biết vì sao mình giận.