Khác - Chương 9
Chap 9.
Đúng như giáo sư Duy Minh đã từng nói, công việc của ông và của nó cũng nhẹ nhàng thật. Về cơ bản thì nội dung của chương này vẫn giữ nguyên so với bản Hiến pháp trước, nhưng cũng có nhiều điểm nó và giáo sư đã phải tranh luận với nhau khá gay gắt, khi thì dẫn ra không biết bao nhiêu tác phẩm kinh điển hay văn kiện Đảng, cũng nhiều khi lại đưa ra những quan điểm mới mẻ của riêng mình. Và lần này cũng là một lần như vậy…
.
– Tôi cần mượn sách !
– …
– Ơ, này ! Có định giúp tôi không đấy ?
– Có chứ ! Sao lại phải hỏi thế ?
– Cậu không hỏi tôi cần sách gì thì về nhờ mẹ mượn cho kiểu gì ?
– Cậu nhờ thẳng mẹ tôi ấy !
– Gì ? – mắt nó trợn tròn. Mẹ Hoàng làm ở Viện Nghiên cứu các tác phẩm kinh điển thuộc Học viện Chính trị và Hành chính quốc gia, nên hồi còn học trong trường, hai đứa có cả một kho sách khổng lồ để mượn, bao gồm cả những bản dịch viết tay, chưa từng được biên tập và xuất bản. Nhưng tất cả những lần ấy nó đều nhờ Hoàng mượn hộ, chứ cũng chưa từng một lần gặp mặt mẹ Hoàng.
– Về nhà tôi ăn cơm tối nhé ! Hôm nay cả bố cả anh tôi đều phải trực đêm, nhà còn có hai mẹ con thôi.
– Nhưng…
– Nhưng gì chứ ? Cậu về thì cũng ăn cơm một mình mà ! – Thấy nó có vẻ cũng đã xiêu xiêu, Hoàng tiếp -Thế giờ tôi đưa cậu đi chợ, cậu mua sắm rồi về nấu nướng nhé !
– Mơ à ? Mới làm có mấy tuần, đã nhận lương đâu ?
– Thế người nào muốn nhờ mượn sách ấy nhỉ ? – cười ranh mãnh.
.
Những tô cơm với năm màu trắng, đen, đỏ, vàng, xanh xếp xen kẽ được đặt lên trên bàn.
– Cháu khéo tay thật đấy ! Bác có con gái thì cũng chưa chắc nó đã nấu đưọc như thế !
– Bác cứ khen quá ! Cũng vì công việc của cha mẹ cháu bận rộn nên hai anh em nhà cháu cũng đều biết nấu nướng từ bé.
– Thì cũng như nhà bác thôi, nhưng như thằng Hoàng đây này, có biết làm gì đâu, việc gì cũng tới tay bác cả !
– Mẹ này, cứ nói xấu con mãi thôi ! Ít nhất thì ăn xong con cũng biết rửa bát mà ! Mà ăn cơm thôi chứ nhỉ ? Món này gọi là gì hả Tuấn ?
– Cơm rang ngũ sắc, tôi tự sáng chế đấy – cười.
– Đây là món chay phải không cháu ?
– Dạ ! Cũng vì cháu không biết sở thích của bác thế nào nên mới nấu món này. Mát và cũng dễ ăn lắm ạ ! – nó lại cười. Đây là món sở trường yêu thích nhất của nó mà. Món này thực chất là năm món cơm rang khác nhau, lần lượt là đậu phụ, mộc nhĩ – nấm hương, cà chua – bí ngô, trứng và khổ qua – bí đao, tất cả được thái nhuyễn và rang với cơm. Nó sáng chế ra món này sau tiết Ngũ hành và Y thuật phương Đông của môn Lịch sử Văn minh thế giới. Nó đã nấu món này rất nhiều lần nhưng lại chưa từng dám nói nguồn gốc này cho ai, vì đây quả là một sáng tạo to lớn đưa lý thuyết vào thực tiễn đời sống ( ặc ặc ặc )…
.
…
– Ôi tội nghiệp cái ông Duy Minh, ngạo nghễ cả đời để rồi vẫn thua tài lớp trẻ ! Và cháu dám nói thẳng ngay rằng ông ấy đã sai ?
– Vâng. Cháu chắc chắn vì đã được đọc nguyên tác bằng tiếng Pháp, chứ không như giáo sư, phải đọc lại từ bản dịch tiếng Anh.
– Vậy là cháu cần bản dịch chính xác của nó chứ gì ?
– Dạ !
– Thế để bác tìm đã, rồi một hai hôm nữa sẽ bảo Hoàng gửi cho cháu.
– Dạ ! Cám ơn bác ạ !
– Thế là những việc chính của tối nay đã xong rồi nhé ! Cơm đã ăn và mượn sách đã nhờ rồi nhé ! Giờ mẹ ở nhà để con đưa Tuấn về !
– Còn sớm mà ! Để Tuấn ở lại chơi thêm lát nữa !
– Thôi bác ạ, cháu cũng xin phép, làm việc cả ngày rồi, quần áo cũng chưa thay giặt được gì…
Lúc nó đứng ngắm những giò phong lan treo trên hàng rào ngoài sân để đợi Hoàng dắt xe ra, một chiếc mũ bảo hiểm được đặt lên đầu nó, và thoảng bên tai nó là lời thì thầm của Hoàng:
– Đúng là làm việc cả ngày rồi, nhưng cậu vẫn thơm như… mứt vậy !