Khác - Chương 10
Chap 10.
Nó yên lặng ngồi sau xe Hoàng. Và Hoàng cũng chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước mặt. Sự yên lặng cứ tiếp diễn mãi cho đến tận khi chiếc xe dừng lại trước tòa nhà chung cư, và cũng chỉ bị phá vỡ bởi mấy lời xã giao ngắn ngủn:
– Cảm ơn nhé ! Chào !
– Ừ, tôi về đây. Chào !
.
Nó đi dọc hành lang và bước vào trong thang máy. Tám giờ tối của một ngày cuối tuần, chỉ có một mình nó. Lạnh. Hai tuần rồi kể từ sau cái tin nhắn chúc mừng muộn màng đến mấy ngày, Khánh chưa liên lạc gì với nó. Mai là thứ bảy, Khánh có về không nhỉ ?
Cánh cửa thép của thang máy hé mở, làm nó thấy trong hành lang, trước cửa phòng nó, một bóng áo quân phục xanh…
– Đến lâu chưa ? Sao tuần này được nghỉ sớm thế ?
– Cậu vừa đi với ai về vậy ? Đó không phải anh Hưng cũng không phải bố cậu !
– À, một người bạn thôi. Học cùng nhau, giờ lại làm cùng trên Ban, mà nhà lại cũng gần nữa, nên ngày nào cũng đưa đón tôi đi làm. Bao giờ rảnh tôi sẽ sắp xếp giới thiệu hai người với nhau, nhé !
– Không cần đâu ! Từ mai cậu làm vé tháng xe buýt đi nhé !
– Tại sao ? – nhíu mày.
– Tôi không muốn thấy cậu đi cùng hắn ta nữa !
Khánh đang ghen ư ? Người nó nóng ran lên. Khánh đang ghen vì nó ư ? Vậy là trong Khánh nó vẫn có một ý nghĩa nhất định. Trái tim nó như muốn vỡ tan ra vì vui sướng, khiến nó toan nhận lời. Nhưng lý trí của nó – lý trí của một nhà luật học đã ngăn nó lại: tại sao nó phải nghe theo lời Khánh ?
Nó cố phân trần cho Khánh hiểu:
– Cậu ấy chỉ là bạn thôi mà. Tôi tưởng cậu phải hiểu rằng tôi luôn chỉ có…
– Không ! Tôi không cần biết ! – Khánh thô bạo đè chặt nó vào tường, và nhìn nó bằng một đôi mắt giận dữ làm nó khiếp sợ – Tôi không muốn thấy cậu gần gũi với bất kỳ một người đàn ông nào khác !
Rõ ràng là Khánh đang ghen vì nó. Nhưng nó không cảm thấy hạnh phúc. Nièm vui sướng nhen nhóm lên lúc trước đã tan biến hoàn toàn. Giờ cơn ghen của Khánh chỉ làm nó thấy lợm giọng. Khánh lấy quyền gì để cấm đoán nó. Trong khi chính Khánh đã bỏ rơi nó bao nhiêu lần để đến với Mai Hương ?
Bị một cánh tay ghì chặt lên ngực và với một cái đầu đang lấp đầy bởi những giận dữ, nó cảm thấy khó thở. Nó cố đầy Khánh ra. Nhưng nó đâu có được rèn luyện võ thuật như Khánh. Nó chi có thể ú ớ:
– Khánh… đau tôi…
Những âm thanh tuy yếu ớt ấy nhưng cũng đủ làm Khánh giật mình và buông tay ra. Nó gục xuống sàn, nước mắt bắt đầu hoen ra trên mi…
Yên lặng.
– Tôi… tôi về đây… – giọng nói đôi chút ái ngại, nhưng Khánh vẫn quay người đi.
– Khánh…
Đã bước vào trong thang máy, và thoáng quay đầu lại.
– Tôi có thể không đi cùng cậu ta nữa, nhưng… cậu có dám nói yêu tôi không ?
Yên lặng. Cánh cửa bằng thép đóng sập lại nặng nề, như một đôi môi nín chặt. Nó bắt đầu khóc, trên tấm thảm hành lang màu đen thẫm…