Khác - Chương 7
Chap 7.
– Ơ… này… Cứ đờ ra như mất hồn thế ?
– À… à… ừ, sao thế ?
– Họp xong rồi thì về phòng làm việc đi chứ ! Cậu cứ “phiêu” như thế từ lúc phân công công việc đến giờ cũng gần một tiếng rồi đấy !
– Đâu mà… – nó cố chữa thẹn – Thế cậu được phân viết đoạn nào ?
– Chà đoạn nào cả ! Tôi trong tổ đọc thẩm định. Cậu phải thừa biết rằng tôi chỉ biết Hiến pháp là Constitution, ngoài ra chả biết cái mô tê gì cả !
Nó phì cười trước cái vẻ mặt thộn ra như thật của Hoàng. Chuyên môn của Hoàng là luật quốc tế, nhưng bảo chả biết gì về luật quốc gia thì đúng là nói quá ! Từ năm thứ hai, sau khi bỏ hết đám bạn gái, Hoàng chí thú vào chuyện học hành hơn hẳn. Và cũng từ đấy, tổng kết kỳ nào trong khoa trong lớp cũng là nhất nó, nhì Hoàng, và thỉnh thoảng cũng có lần nhất Hoàng, nhì nó… Nhưng dù sao thì nó cũng chắc chắn rằng số lần nó hơn điểm vẫn nhiều hơn…
– Cậu làm ở phòng này, 727. Còn tôi ở phòng 730. Mà… – Hoàng ghé sát vào tai nó nói nhỏ – tôi mới về Viện nên cũng không rõ, nhưng nghe mọi người kháo nhau là cái ông Duy Minh này khó ưa lắm, tài nhưng mà kiêu, lại hay đột xuất có những trò quái gở nữa…
Nó đẩy Hoàng ra, cười:
– Thì quái gở như việc cho tôi với cậu vào Ban là cùng chứ gì ?
– Tôi cứ nói trước để có gì cậu còn chuẩn bị tinh thần !
– Cậu cứ đi lo việc của mình đi. Rắc rối quá !
Nó đẩy Hoàng đi tiếp rồi bước vào phòng. Nói cứng thế thôi chứ thật ra thì trong lòng nó cũng hơi lo. Cái việc biên soạn này nhanh thì cũng phải dăm ba tháng, lâu có khi đến cả năm. Nếu đúng là cái lão “sếp” này khó ưa quá thì cũng mệt đấy. Nó biết tính nó nhiều lúc cam chịu đến lạ, nhưng cũng nhiều lúc “nổi hứng bất tử” lắm, lỡ vì một lần như thế mà bị kiếm cớ để đẩy khỏi Ban thì đúng là xấu hổ cho cái danh “tuổi trẻ tài cao” của nó lắm !
Nó nhìn quanh phòng, lão “sếp” – í nhầm, phải gọi là giáo sư chứ,… giáo sư chưa vào. Căn phòng có một bàn uống nước, và chỉ độc một bàn làm việc. Thế thì hai con người, nó và giáo sư, sẽ ngồi làm việc kiểu gì đây ? Giáo sư chắc chắn sẽ ngồi ở bàn làm việc rồi, vậy chả nhẽ suốt mấy tháng trời nó sẽ phải lom khom, lúi húi đọc đọc, chép chép ở cái bàn nước thấp lè tè này à ? Nó nhăn mặt. Ở trường tuy không có bàn làm việc riêng, nhưng ít nhất nó cũng không phải ngồi viết ở bàn uống nước. Mà thôi kệ đi, chuyện đó tính sau. Giờ theo đúng phép tắc ở một cơ quan nhà nước, nó phải đi pha trà để chuẩn bị cho chút nữa “sếp” vào đã…
Cánh cửa hé mở, giáo sư bước vào. Nó đứng dậy đưa tay ra định bắt tay giáo sư, nhưng ông thản nhiên như không nhìn thấy, bước thẳng vào phía trong và đặt chiếc cặp lên bàn làm việc.
” Lão này đúng là kiêu thật ! Không thèm bắt tay mình… ” – nó thầm nghĩ trong đầu như thế, nhưng vẫn cố niềm nở bước tới chào hỏi:
– Chào giáo sư ạ ! Cháu là…
– Ta phải biết rõ cháu là ai trước khi chọn cháu vào đây chứ ! – Ông nhìn nó, nhưng cái nhìn ấy không ẩn chứa mỉa mai, cũng không phải ghét bỏ, nó chỉ lạnh lùng và vô cảm như ngữ điệu mà ông đang dùng vậy. Nó thấy sởn lạnh. Người đàn ông đang đứng trước mặt nó không giống với bất kỳ ai mà nó đã từng gặp. Thông thường người ta sẽ xã giao mà chào hỏi lại nó, còn nếu như người ta khinh ghét nó thì ánh mắt nhìn nó đã phải khác, chứ không như đôi mắt sắc lạnh đang nhìn nó bây giờ – cái nhìn thẳng nhưng lại như không hề quan tâm là đang nhìn cái gì, và cái nhìn như không quan tâm ấy lại như đang xuyên thấu hết tâm can người đối diện.
– Làm việc thôi ! – câu nói của giáo sư làm nó giật mình thoát khỏi sự mê hoặc từ đôi mắt ấy.
Nó bước một bước lại phía chiếc bàn làm việc, nhưng rồi đứng lại. Như hiểu nguyên nhân, giáo sư chỉ tay về chiếc ghế ở sát góc phòng:
– Cháu kéo cái ghế ra đây. Ta với cháu dùng chung bàn. Ở đây cũng không còn phòng nào nữa nên đành phải cố gắng vậy. Mà phần “Chế độ chính trị” này công việc cũng nhẹ nhàng, nên chắc không cần phải ở trong văn phòng này nhiều đâu.