Khác - Chương 6
Chap 6.
Số 37 Hùng Vương – hay gọi tên chính xác hơn là Văn phòng Quốc hội hiện ra là một tòa nhà xấu xí và thô kệch. Bố nó vừa là kiến trúc sư, vừa là kỹ sư xây dựng, nên nó cũng biết không ít các công trình xây dựng khác nhau, vả lại chính nó cũng có chút ít khiếu hội họa từ bé, nên dĩ nhiên một tòa nhà hình hộp vuông vức trong mắt nó rõ ràng là chả có tí thẩm mĩ nào.
Nó xuống xe đứng đợi trước cổng trong khi Hoàng đi gửi xe.
Gần mười lăm phút rồi vẫn không thấy Hoàng quay lại. Chắc là tiếc tiền nên vào gửi xe trong bãi xe ở Bảo tàng Hồ Chí Minh rồi, ở đấy thì cứ gọi là đông chặt người luôn. Hơn tám giờ rồi, cứ chần chừ mãi thì nó cũng muộn mất. Nó đành liều đi vào trong.
– Này nhóc, đi đâu đấy ?
Nó quay ra phía tiếng nói. Đó là một anh chàng bảo vệ, à không, phải nói đúng là một anh chàng an ninh còn khá trẻ, quân hàm vẫn chưa có sao hay vạch, chắc cũng chỉ tầm như Khánh. Không được, nó lại nghĩ đến Khánh rồi.
– Tôi… đến làm việc.
– Làm việc ? – anh chàng cười to – Nhóc học lớp mấy rồi ?
Ôi, khỉ thật ! Lúc này thì nó ghét cái dáng vẻ trẻ con quá mức của nó lắm rồi ! Đúng là nó chả có giấy giới thiệu hay quyết định công tác gì cả. Thầy Hải bảo nó đến thì nó đến thôi, chứ cũng quên toi mất chuyện vào các khu văn phòng nhà nước thế này đâu phải chuyện đơn giản. Nó ấp úng không biết phân bua kiểu gì…
– Chúng tôi là người mới ở Ban 17. Đồng chí có thể xem lại danh sách, chắc chắn có ảnh của chúng tôi – Hoàng xuất hiện sau lưng nó từ lúc nào không biết nữa.
Anh chàng an ninh không nói gì mà chỉ hơi quay đầu về phía phòng trực và hất cằm với một người khác đang ngồi bên trong. Chưa đến một phút sau người này cũng đi ra, tay cầm hai chiếc thẻ màu vàng chanh nhạt đưa cho nó và Hoàng.
– Nguyễn Anh Tuấn – giảng viên trường Đại học Luật Hà Nội, và Lê Huy Hoàng – cán bộ Học viện Chính trị – Hành chính quốc gia -Câu nói này có lẽ là để xác minh cho người đồng đội của anh ta chứ không phải cho hai con người được nhắc tới, rồi anh ta mới quay ra nói với hai đứa – Hai đồng chí giữ lấy cái thẻ này, từ giờ ra hay vào khu Văn phòng chỉ cần xuất trình thẻ là được. Nhưng giữ gìn nó cẩn thận nhé, mất là phiền lắm đấy !
Đến lúc này thì cánh cổng sắt mới trượt sang bên một khoảng nhỏ vừa đủ để hai đứa đi qua. Sau khi trèo hết bậc tam cấp và vào bên trong tòa nhà, nó mới thở phào. Thế mà lúc nãy nó lo quá, may mà có Hoàng. Sao Hoàng có thể điềm tĩnh đến thế nhỉ, nó thì lúc ấy cứ cuống hết lên, muộn giờ rồi mà không biết làm sao xin vào được. Nhìn bóng hai đứa đang trải dài trên nền đá lát sáng bóng, tự nhiên nó thấy cái dáng áo trắng của nó thật nhỏ bé khi ở bên cạnh Hoàng…
.
Theo như hướng dẫn từ bản sơ đồ tòa nhà, hai đứa sẽ làm việc ở tầng 7, hành lang phía bắc – một vị trí rất đẹp vì có thể nhìn thấy toàn cảnh quảng trường Ba Đình. Lúc hai đứa đến được phòng họp thì cũng đã gần tám rưỡi, và chúng là hai người đến sau cùng của cuộc họp.
Căn phòng chỉ có tầm hai mươi người. Trừ nó và Hoàng thì tất cả đều ít nhiều có những mảng màu bạc trên mái tóc. Điều đó không có gì lạ, và chuyện đa số người trong phòng đều là nam giới cũng thế. Chỉ có ba người có mái tóc dài. À và cả nó nữa chứ nhỉ, không phải nam cũng không phải nữ, nó là một thằng đồng tính.
Nó nhận ra thầy Hải đang ngồi ở dãy bàn thứ hai, nhưng đã bắt đầu vào cuộc họp, nên nó không dám đi lên chào thầy, cuối cùng nó vẫn ngồi cạnh Hoàng ở dãy ghế dưới cùng.
Hoàng huých nhẹ tay nó, thì thầm:
– Viện phó của tôi đấy – giáo sư, tiến sĩ Đặng Duy Minh…
Nó nhìn về phía bục diễn giả. Một người đàn ông tầm trên dưới sáu mươi đang đứng ở đó – một thân hình cao gầy, mái tóc pha hai màu đen – bạc hơi dài, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn có cái sống mũi cao và đôi mắt màu đen nhạt – sau này khi tiếp xúc nhiều hơn với giáo sư, nó mới biết đó thực ra là màu nâu sẫm. Nó dám chắc rằng khi còn trẻ, giáo sư phải rất đẹp trai.
Theo đúng những thủ tục của một cuộc họp thông thường, đầu tiên luôn là màn giới thiệu đại biểu.
Trước khi Quốc hội muốn thông qua một đạo luật nào đó, một ban soạn thảo luật sẽ được thành lập, và thông thường thì một ủy viên của Ủy ban pháp luật sẽ là trưởng ban. Nhưng riêng với Hiến pháp thì khác. Ban soạn thảo Hiến pháp mới sẽ có trưởng ban là đồng chí Phó chủ tịch Quốc hội, một phó ban là Chủ nhiệm Ủy ban pháp luật, và một phó ban khác là một đồng chí bên Trung ương Đảng. Dĩ nhiên thì cả ba người này chỉ làm công tác quản lý và góp ý thôi, còn việc biên soạn chính vẫn phải giao cho những nhà chuyên môn, do đó mới sinh ra cái chức danh Chủ nhiệm, và giáo sư Duy Minh là người giữ chức danh này. Thế nên, trong thời gian còn làm việc ở đây, giáo sư mới thực sự là “sếp” của nó – nó thầm nghĩ trong đầu như vậy.
Với sự giới thiệu của giáo sư, nó biết trong ban, trường nó có 3 người, là nó, thầy Hải trưởng khoa, và cô Dung – hiệu phó; bên Học viện Chính trị – Hành chính quốc gia có 5 người, riêng Viện Nhà nước và Pháp luật đã có giáo sư Duy Minh, Hoàng và giáo sư Khiêm – một nhà nghiên cứu cũng rất nổi tiếng mà nó chắc chắn rằng chưa một cuốn sách nào của ông mà nó chưa đọc; ngoài ra thì bên Bộ Tư pháp có 3 người, khoa Luật Đại học Quốc gia có 3 người, trường Luật thành phố Hồ Chí Minh có 2 người, và Văn phòng Quốc hội, Văn phòng Chính phủ, Tòa án nhân dân tối cao, mỗi nơi có 2 người nữa, tổng cộng cả Ban 17 có 25 người.
Rồi đến khi phân công công việc, lúc trên đường đi hai đứa cũng đã chí chóe đoán già đoán non xem ai sẽ được phân công tham gia viết phần nào. Nhưng đến khi giáo sư tuyên bố chính thức thì một lần nữa nó lại thấy thực sự bất ngờ, vì chương quan trọng nhất của bản Hiến pháp – “Chế độ chính trị”, lại chỉ do 2 người viết, một là chính giáo sư, và người thứ hai kia là nó – Nguyễn Anh Tuấn…