Khác - Chương 15
Chap 15.
– Món này hơi mặn…
– Ừ, tại chai tương nếp mới, chưa nếm thử mà tôi đã cho quen tay như chai cũ, nên nó mới mặn thế này…
– Cái này gọi là ” cơm rang tương nếp ” à ?
Cười.
Nó đảo đảo tô cơm nóng hổi của mình cho nguội bớt. Những hạt cơm tròn căng, bóng bẩy và mùi thơm thì thật thích mũi, nhưng để có được cái màu nâu óng ấy thường phải cho khá nhiều tương nếp, vì thế mà món này thường hơi mặn nên tốt nhất là ăn cùng nó với vài miếng dưa chuột. Đây cũng là một món ưa thích của nó.
– Sao cậu không mở nhà hàng nhỉ ? Cậu…
– Nấu ăn còn giỏi hơn con gái chứ gì ? – nó mỉm cười, đã không biết đến lần thứ bao nhiêu rồi có người khen nó câu này.
– Không chỉ nấu ăn đâu… Cậu… còn có nhiều thứ hơn cả con gái nữa…
Nó ngước mắt nhìn Hoàng, và tự nhiên thấy nóng bừng hai má. Nó xấu hổ ư ? Lần đầu tiên nó có cái cảm giác này. Ngay cả buổi đứng lớp đầu tiên, trước gần hai trăm cặp mắt đổ dồn về phía mình, nó cũng không cảm thấy ngượng nghịu như thế… Nó bối rối, rồi cố đánh trống lảng:
– Ăn đi, sắp muộn giờ rồi đấy !
Rồi yên lặng. Chỉ có tiếng những chiếc thìa va vào thành bát lách tách. Đến lúc thu dọn chén bát, nó mới lại lên tiếng:
– Cậu cứ đi trước đi. Hôm nay tôi không lên Văn phòng đâu… – rồi không cần chờ câu hỏi ” Tại sao ? ” được cất lên, mà chỉ cần thoáng thấy ánh mắt của Hoàng, nó đã tiếp tục – Giờ viết xong rồi, nộp dự thảo rồi, chỉ còn có mỗi tổ đọc thẩm định của cậu làm việc, chứ tôi đến Văn phòng làm gì ? Lát nữa tôi ra trường, cũng lâu rồi, không biết ở trường có chuyện gì mới không…
.
Sân trường Luật. Chín giờ sáng mùa đông. Lạnh ngắt…
Đang giờ lên lớp nên văn phòng khoa cũng chỉ có mỗi thầy Trung phó khoa ngồi trực. Thầy vừa rót được cho nó một cốc trà ấm, và hỏi thăm được vài câu xã giao, thì ngoài hành lang cô Hiền đã hớt hải chạy vào:
– Tôi phải xin nghỉ hai tiết sau thôi anh Trung ạ ! Con bé nhà tôi… – cô dừng lại khi nhìn thấy Tuấn, nó khẽ chào và cô gật đầu đáp lễ, rồi lại nói tiếp – Con bé nhà tôi bị sốt. Cô giáo nó vừa gọi điện cho tôi.
– Nhưng cả khoa bây giờ còn ai nữa đâu ? – Thầy Trung đăm chiêu. Rồi cả thầy và cô Hiền đều quay ra nhìn nó…
Rõ khỉ ! Thời gian nó nghỉ dạy để lên Văn phòng quốc hội đã gấp đôi thời gian nó đứng lớp trước đây ấy chứ. Giờ nó lại chưa chuẩn bị giáo án. Và nhất là Luật Hiến pháp không phải là môn của nó, nó dạy môn Lý luận Nhà nước và Pháp luật cơ mà. Nhưng dù gì thì khi nhắc đến chuyện đứng lớp nó đã thấy ngứa nghề. Và dù gì thì chính nó cũng là thành viên ban soạn thảo Hiến pháp mới cơ mà. Mấy hôm trước nó đã hỏi thẳng giáo sư rằng có phải ông nhận nó vào Ban chỉ vì nó quá giống bác Thanh hay không, ông đã cười mà bảo nó rằng nếu như vậy thì ông đã chỉ mất năm giây để xem ảnh chứ không phải tới năm phút để đọc hồ sơ và cân nhắc…
Hôm nay là giờ thảo luận ôn tập chuẩn bị thi hết môn. Nhanh thật – nó thầm nghĩ, vậy là đã sắp hết một học kỳ rồi đấy, thế mà số buổi nó đứng lớp tính chi li ra chắc mới chỉ được vài ba lượt của mười đầu ngón tay. Nó còn chưa biết chắc lựa chọn nghề giáo có hợp với nó không, nó còn chưa biết chắc nghề giáo có phải là cuộc sống của nó không ? Sau này sẽ ra sao nhỉ ?
Nó bước vào giảng đường, đặt balô lên bàn. Im phăng phắc. Một sự im lặng đáng ngạc nhiên. Một sự im lặng nó chưa bao giờ từng gặp khi vào giảng ở một lớp mới như thế này: sinh viên năm thứ hai thì ngoan ngoãn hơn năm thứ nhất mà nó vẫn quen dạy hồi trước sao ? Nó nhìn xuống. Một rừng mắt ngước lên nhìn nó, cái nào cũng to tròn, mở ra hết cỡ và đen xì ! Khỉ ! Nó bắt đầu ra mồ hôi tay rồi ! Phải mất mấy lần thở sâu để lấy lại bình tĩnh, nó mới có thể bắt đầu buổi thảo luận… Mãi sau này nó mới biết cái thái độ lạ lùng của bọn trẻ lớp này là hệ quả của việc ảnh và thông tin nó được chọn vào Ban 17 đã lan truyền xôn xao trên khắp forum của trường…
.
Hết giờ. Nó thở phào nhẹ nhõm. Bọn trẻ con ở lớp này cũng không đặt được ra nhiều câu hỏi phức tạp cho nó lắm. Ngồi nán lại ở bàn giáo viên đợi cho lũ nhóc ấy đi về trước ( nó có thừa kinh nghiệm rằng cố chen ra cùng với đám sinh viên đang đói ngấu lúc mười hai giờ trưa thì dễ bị đè cho bẹp ruột lắm ), thì có một thằng nhóc tiến lại và hỏi nó một câu mà đấy mới thực sự là đối thủ đáng gờm trong cả buổi giảng ngày hôm nay. Sau ba mươi giây suy nghĩ, nó bắt đầu giải thích:
– Vậy em đã đọc ” Bàn về Khế ước xã hội ” của Rousseau và ” Tinh thần pháp luật ” của Montesquieu chưa ? Tôi nhớ không chính xác lắm, nhưng trong hai tác phẩm ấy các tác giả đã trình bày thế này…
Thằng nhóc gật gù ra điều đã hiểu và cảm ơn nó. Còn nó thì mỉm cười thích chí vì bản thân đã không hề nao núng trước một câu hỏi móc máy như vậy. Dám đặt ra câu hỏi ” tại sao ” cho một vấn đề thuộc về nguyên tắc mà ai cũng công nhận, kiểu ” tại sao 1+1=2 ? ” như thế này, thằng nhóc chắc chắn sẽ có một tương lai không tồi đâu !
” Tại sao khi các cơ quan nhà nước biểu quyết lấy ý kiến thì lại theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số ? “- nó vừa đi ra nhà để xe giáo viên vừa lẩm nhẩm lại câu hỏi của thằng nhóc khi nãy. Và chợt nó dừng lại, bối rối. Ừ, tại sao nhỉ ? Tại sao thiểu số lại phải luôn phục tùng đa số ? Quyền lợi, ước mơ, hy vọng và cuộc sống, dù chỉ của một cá nhân thôi cũng không phải là cái đáng để trân trọng hay sao ? Nó đã giải thích cho thằng nhóc ấy bằng những gì mà người ta đã viết ra từ bao thế kỷ trước, bằng những gì mà xã hội đã áp đặt lên nó từ lúc nó mới sinh ra. Những điều ấy liệu có đúng ? Hay đã đến lúc cần phải nghĩ khác ?