Khác - Chương 12
Chap 12.
Hôm nay đã là ngày thứ ba liên tiếp giáo sư Duy Minh không đến văn phòng. Nếu là một hay hai tuần trước thì nó cũng chẳng quan tâm lắm đâu, nhưng vì theo lịch trình thì sang đầu tuần sau đã là hạn nộp bản dự thảo lần đầu của các tổ, nên nó lo là phải. Theo quy định thì trước khi đưa ra cho cả Ban xem xét và góp ý thì trong mỗi tổ phải thống nhất ý kiến với nhau trước, nên nếu muốn nộp dự thảo thì ít nhất nó cũng cần phải có một chữ ký của giáo sư vào đó đã.
Hỏi thăm Hoàng, rồi hỏi thăm cả giáo sư Khiêm cũng không ai biết vị Viện phó của họ, tức là ông giáo sư tiến sĩ khoa học Đặng Duy Minh địa chỉ nhà ở đâu. May mắn là cuối cùng một cô nàng trẻ tuổi mới về làm ở Phòng Tổ chức cán bộ của Văn phòng Quốc hội, không biết vì lý do gì đã rất nhiệt tình lục lọi tìm kiếm suốt cả buổi sáng, để đến giờ nghỉ trưa thì đưa được cho nó một dãy số điện thoại nhà riêng. Cảm ơn cô gái bằng một nụ cười làm cô đỏ hết cả mặt và mồ hôi chảy tràn ra trên trán, nó trở về phòng làm việc và nhấp số gọi 116…
.
Đường Lý Nam Đế, ba giờ chiều.
Hóa ra cái địa chỉ mà nó có được từ người trực tổng đài 116 không phải là một ngôi nhà. Thực chất thì đó là một con ngõ nhỏ. Là một người lớn lên ở Hà Nội thì chuyện này với nó cũng không có gì là quá lạ. Thời đầu thế kỷ 20, những gia đình giàu có ở Hà Nội thường xây nhà theo lối này, phần đất mặt đường được cắt riêng ra làm nơi buôn bán, và người chủ nhà chỉ để lại một lối đi nhỏ dẫn sâu vào bên trong, đó mới là nơi sinh hoạt của cả gia đình. Nhưng qua những biến cố khác nhau của lịch sử, những ngôi nhà-ngõ ấy cũng thường biến thành những con ngõ nhỏ thật, với nhiều gia đình khác nhau cùng sinh sống.
Thế này thì quả là khó cho nó để tìm ra đâu mới là nhà của giáo sư !
Hỏi thăm mấy người trong ngõ, nhưng hình như ông Duy Minh, giáo sư, tiến sĩ, Viện phó Viện Nhà nước và Pháp luật thuộc Học viện Chính trị và Hành chính quốc gia là một người xa lạ mà họ hoàn toàn không quen biết. Đến khi nó phải miêu tả ngoại hình của giáo sư thì một bác gái mới nhận ra, và sau khi chỉ nhà cho nó, còn hỏi lại:
– Cái ông ấy là giáo sư, tiến sĩ, Viện phó gì gì cơ à ? Nhìn thì ra dáng trí thức lắm, nhưng ai trong khu này chả nghĩ cùng lắm là nhà văn hay họa sĩ bất đắc chí gì đó thôi, ngờ đâu…
Bất đắc chí. Nó mỉm cười trước cụm từ mà lâu lắm rồi nó mới được gặp lại. Giáo sư đúng là có đôi chỗ khác người, như những cái nhìn làm nó thấy ớn lạnh, hay đôi khi cũng bảo thủ y như nó trong khi tranh luận, nhưng để bảo ông có cái vẻ của một nhà văn hay họa sĩ bất đắc chí thì nó hoàn toàn không thể nghĩ ra được. Sau lời cảm ơn, nó tiếp tục đi sâu hơn vào trong ngõ theo hướng đã được chỉ.
Theo con ngõ lát gạch mộc đã bạc phếch và rêu phong vì nắng mưa, nó đến một khoảng sân rộng, và không thể không ngạc nhiên khi trước mắt nó là một lũy tre. Giáo sư đã kiếm được một góc thật yên ả giữa lòng thành phố để làm chỗ nghỉ ngơi sau giờ làm việc và quây quần bên gia đình. Đến giờ nó mới chợt nhận ra rằng cuộc sống riêng của giáo sư là cả một tấm màn bí ẩn với tất cả mọi người, với cả đồng nghiệp và hàng xóm của ông. Có điều gì ở đây không nhỉ ? Liệu việc nó đến nhà ông thế này có là đúng không nhỉ ?
.
Nó gõ cửa một gian nhà nhỏ nằm nép mình bên cạnh lũy tre. Gần năm phút sau giáo sư mới ra mở cửa. Giáo sư gầy hộc, khuôn mặt trắng bệch và đẫm mồ hôi, hai mắt thâm quầng. Giáo sư đang trong cơn sốt. Nó vội vàng đỡ giáo sư vào trong nhà. Qua một phòng khách toàn sách là sách, giáo sư chỉ cho nó phòng ngủ của ông.
Đặt ông nằm ngay ngắn trên chiếc giường đơn bằng sắt đã cũ mèm mà chắc tuổi đời có đến bằng vài ba lần tuổi của nó. Nó cẩn thận đắp chăn lên cho ông rồi dùng tay rờ trán để kiểm tra thân nhiệt. Nóng gắt !
– Không phải lo… Sốt rét rừng thôi mà… Từ hồi còn là lính Trường Sơn… năm nào chả thế này vài lần…
Nó thấy run lên trước sức mạnh của ông. Sốt rét rừng, lính Trường Sơn, và giờ cô độc một mình trong căn nhà tàn tạ. Từ trước tới giờ nó chưa từng nghĩ một con người tài hoa kiêu bạc như ông lại có một cuộc sống thế này. Không ti vi, không máy tính, không tủ lạnh hay điều hòa, có lẽ trong ngôi nhà toàn sách là sách này thứ có giá trị nhất chính là chủ nhân của nó – một trong những người xuất sắc nhất của lịch sử lập hiến Việt Nam…
Sau khi giục giáo sư uống thuốc và đợi ông ngủ say, nó vội vàng ra chợ để kiếm cái gì đó nấu nướng cho ông. Hôm nay nó đi xe máy của Hoàng. Mà chết thật, với tình trạng của giáo sư thế này, sao nó có thể bỏ ông mà về ?
3,811 Chia sẻ tới
– Hoàng à ?
– Ừ, có tìm được giáo sư không ?
– Giáo sư đang ốm, nên có lẽ hôm nay tôi phải ở lại đây thôi. Chút nữa hết giờ cậu chịu khó đi xe buýt về được không ? Nếu mai giáo sư khỏe lên tôi sẽ trả xe cho cậu.
– Có cần tôi đến giúp một tay không ? Có mình cậu ở đó thôi à ? Thế vợ con của giáo sư đâu ?
– …
– Nhà giáo sư ở đâu ? Lát tôi đến ?
– Thôi, không cần đâu. Mình tôi là đủ rồi. Cậu đến cũng như không mà – cười.
– … Bắt đầu từ tối nay tôi sẽ bảo mẹ dạy tôi nấu nướng !
– Ơ… tôi… không có ý gì đâu… Giận tôi à ?
– Không… ý tôi là… tôi muốn… sau này… nếu cậu ốm, tôi có thể chăm sóc được cho cậu…
Câu nói của Hoàng làm trong lòng nó bừng lên một cảm giác rạo rực khó tả, giống hệt như cảm giác của cái đêm hôm nào khi Hoàng đưa nó về phòng trong cơn say… Đêm ấy không biết vì lý do gì nó đã muốn hôn Hoàng, nhưng cuối cùng thì lý trí nó đã chiến thắng – thường thì luôn như vậy, nó chỉ dám nhìn Hoàng say ngủ mà thôi…
Một điều gì đó thật khác lạ đang dần lớn lên trong nó phải không ?