Index-Tình-Yêu - Chương 1
Chap 1:
Tôi là Tiến Nam, một sinh viên vừa ra trường ngành tài chính và được nhận vào làm việc trong một công ty chứng khoán mới ra đời với vị trí môi giới viên (broker). Tôi là người trẻ nhất trong công ty, không phải chỉ do tôi mới 22 tuổi, mà đồng nghiệp nào cũng ngụ ý như thể tôi trông không khác gì một thằng nhóc học cấp ba. Dù gì họ cũng đúng, tôi cũng biết rằng trông tôi không khác hồi cấp 3 cho lắm, trừ khoản có da có thịt hơn và vì vậy có lẽ cũng đẹp trai hơn trước: đôi mắt sáng sau cặp kính dày trên khuôn mặt hiền và trắng trẻo, với nụ cười nhẹ nhàng thường trực (tôi hiểu rõ tôi lắm). Nhưng điểm làm tôi ưng ý nhất là mái tóc cơ: nó đen bóng, dày, hơi cứng nhưng những đoạn tóc dài lại rất mềm. Tôi không bao giờ chải đầu, cũng không dùng gel, sáng dậy chỉ vuốt cho đoạn tóc mai cong cong và bới một chút trên đỉnh đầu cho tóc hơi bù xù nghịch ngợm là ổn. Nói vậy thôi chứ chắc mình thuộc loại cà tàng nên tới giờ này vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Yeah, một phần, phần nữa vì mình chúa là nhát gan, ít nói, rất kém khoản hòa đồng và giao tiếp.
_ “Alô, công ty chứng khoán Thành Phú xin nghe…”
_ …
_ “Anh đặt mua hay đặt bán ạ?”
_…
_ “Xin cho biết mã chứng khoán, giá và khối lượng…”
_…
_ “Xin cho hỏi số tài khoản?”
_…
_ “Xin cho biết mật khẩu?”
_…
_…
_ “Vâng, lệnh của anh đã được thực hiện.”
Đó là công việc chính của tôi ở vị trí môi giới viên, nghĩa là thực hiện các yêu cầu giao dịch chứng khoán của khách hàng tại sàn giao dịch cũng như qua điện thoại. Công việc thực tế cũng khá vất vả trong giờ giao dịch, nhất là ở thời điểm sôi động của thị trường, và chúng tôi không bao giờ được phép sai sót, dù chỉ là một con số. Căng thẳng là thế nhưng tôi thích công việc này vì nó luôn thay đổi cũng như thị trường chứng khoán: sự biến động của các con số, niềm hi vọng cũng như sự sợ hãi của cả thế gian giống như một điều bí ẩn thần kỳ làm tôi muốn bước vào khám phá.
Và công việc cứ diễn ra khi u ám, khi sôi động một cách không có gì đáng kể cho tới tuần thứ năm tôi làm việc ở đây, mới có một điều đáng nói.
Đó là một sáng thứ hai giữa hàng chục cuộc nhận lệnh khách hàng, có một cuộc là lạ:
_ “Alô chứng khoán Thành Phú xin nghe…” Tôi là người nhận điện.
_ “Xin cho đặt mua ạ.” Một giọng con trai nói trong điện thoại nghe ấm áp, tự tin và dứt khoát làm tôi chú ý.
_ “Xin cho biết mã chứng khoán, giá và khối lượng…”
_ “Mua 100 Tê-A-Xê giá 130.” Bên kia trả lời rõ ràng, vẫn giọng nói có sức truyền cảm ngay cả khi qua điện thoại.
_ “Xin cho hỏi số tài khoản?”
_ “1618” Tôi nhập dữ kiện vào máy. Phần mềm báo cho tôi biết số điện thoại gọi đến phù hợp và tên chủ tài khoản là Hoàng Vĩ Quân. Chà, một cái tên con trai mới hay làm sao. Ôi, không, đang giờ cao điểm mà, không được mất thời gian của khách hàng.
_ “Xin cho biết mật khẩu?”
_ “Index-tình-yêu.” Ie… ups, lần đầu nghe một password lạ như vậy ta… But correct!
_ “Ok, anh… Vĩ Quân mua 100 Tường An… giá 130, lệnh đã được đặt.”
_ “Cảm…”
_ “Ups… khoan… mèn ơi… à xin lỗi…” Tôi phát hiện tài khoản không đủ tiền để thực hiện trọn vẹn lệnh. “Tài khoản của anh thiếu một chút tiền, vì cần phải trừ phí môi giới nữa… không thể thực hiện lệnh”
_ “Vậy… phải làm sao, anh… cho tui vay tiền anh được không?” Giọng bên kia vẫn nói trầm ấm, nhưng vui hơn hẳn, có khi là buồn cười vì thấy tôi bối rối.
_ “Ơ, tôi…” Có tình huống này sao trời?!! “Vậy anh mua 90 được không, như vậy đủ tiền đó?”
_ “Nhưng tui đã ghi sổ dự tính mua đủ 100, vậy mới may mắn, anh không giúp, dễ tui thua mất…” Giọng nói chuyển sang hơi nài nỉ, hay chỉ là tôi cảm thấy thế.
_ “Tôi…” Tình huống đáng ngạc nhiên với một giọng nói khó từ chối điều gì. “Vậy tôi sẽ đặt lệnh mua 90 cho anh, còn lát tôi sẽ mua dư 10 bên tài khoản tôi, tôi cũng mua thêm mã đó mà, coi như 10 cổ phiếu đó tôi mua hộ nha…?” Trời, tôi không tin những gì tôi vừa nói nữa…
_ “Anh hứa đấy nhé! Haha…” Hẳn là bên kia cũng ngạc nhiên không kém.
_ “Vâng, lệnh của anh đã được thực hiện.”
_ “Cảm ơn anh nhiều!” Giọng nói thật vui và lịch sự làm tôi cười tươi quên mất đang giờ cao điểm và trên bàn còn cả tập lệnh của khách hàng phải nhập ngay vào máy.
Tôi biết cậu khách hàng tên Quân chỉ đùa thôi, chứ đâu có khách hàng nào như thế. Vừa nghĩ lại vừa cười thầm, nhưng tôi vẫn mua dư 10 cổ phiếu đó như đã hứa. Tôi không rõ tại sao tôi lại làm việc này một cách nhanh chóng và ít suy nghĩ như vậy…? Làm ngay theo lời một người chưa hề quen biết, lại là chứng khoán nữa, một điều khá cấm kỵ…