I'll always love you - Chương 5
5.
– Phải chỗ này không ta?
Vĩ Lạc ngừng lại trước cửa hàng thức ăn nhanh có tấm bảng bự chảng màu đỏ chói với cái tên Quickly. Tuần trước Ngọc Như – bà chị họ đã lâu không gặp đến nhà nó chơi và khoe vừa mở một cửa hàng thức ăn nhanh. Bả rủ rê nó hôm nào rãnh thì đến chơi. Mấy hôm nay nó quên béng mất, nhưng vừa đi bơi về, bụng đói cồn cào nó mới nhớ ra. Nó vốn không thích thức ăn nhanh nhưng kệ, để xem bà chị yêu quý làm ăn thế nào.
Nó đẩy cửa bước vào. Cửa hàng rất sạch đẹp, phần lớn vật dụng có màu xanh dương dịu mắt. Giờ này có lẽ không đông khách lắm. Chị Như đang đứng bán hàng sau quầy, nhìn thấy nó chị reo lên:
– Vĩ Lạc!
Chị vội vàng quay qua anh chàng bên cạnh:
– Lam, em lo mấy vụ này nhé. Nếu thấy không kịp thì kêu Nghi.
Nghi? Cái tên làm Vĩ Lạc giật mình, nhớ tới ông cụ non. Nó buột miệng hỏi:
– Nghi là ai vậy chị? Con gái à?
Nhưng câu trả lời đã hiện ra trước mắt nó. Ngạc nhiên vô cùng khi con người mà nó ghét hết chỗ nói lại có mặt ở đây. Con người ấy đang ngủ. Vĩ Lạc nhìn chằm chằm gương mặt không còn vẻ ông cụ non nhăn nhó hàng ngày, thay vào đó là một nét gì đó rất trẻ thơ. Có phải khi ngủ, con người ta ai cũng hiền không nhỉ? Một cách vô thức, nó cúi xuống, chạm tay vào mặt Nghi, không hề biết có đến hai cặp mắt đang quan sát mình.
– Sao hắn lại ở đây?
Như nhận ra sự ngớ ngẩn của mình, nó rụt tay lại và đứng thẳng người lên. Anh chàng tên Lam quay ra bán hàng, còn chị Như thì nhíu mày:
– Nghi làm ở chỗ chị. Mà sao?
Nó cười, gọi một cái hamburger và một ly sữa sấy rồi ra một cái bàn đặt khuất sau chậu cây, ngồi xuống. Chị Như bưng đồ ra cho nó, thấy nó cứ nhìn về phía Nghi, chị hỏi:
– Em quen Nghi?
– Tụi em học chung lớp – Nó cắn một miếng bánh to – Hắn làm ở đây lâu chưa?
– Mới đầu hè thôi. Nó chăm chỉ lắm, phải cái hơi khó gần. Đến chị cũng thấy khó nói chuyện với nó.
– Sao hắn nằm đó ngủ vậy?
Nó lại phóng mắt đến chỗ Nghi. Hắn đã thức dậy, đang vội vàng khoác cái áo đồng phục vào người, cằn nhằn gì đó với anh chàng tên Lam. Lam chỉ mỉm cười. Giọng chị Như kéo Vĩ Lạc trở lại:
– Nghe Lam nói nó đi nắng nhiều nên mệt. Lớp mười hai mà còn phải đi làm, chắc nhà nó có hoàn cảnh riêng. – Chị Như chặc lưỡi. – Mà thôi, chị phải đi bán hàng. Khách bắt đầu đông rồi. Em ngồi đây chơi nghen.
Vĩ Lạc đã ngồi đó cả buổi chiều. Cửa hàng đông khách, anh Lam với chị Như đứng bán ở quầy, Phong Nghi thì cứ tất bật chạy ra chạy vào. Cứ chốc chốc, hắn xách một hộp to đi ra cửa, rồi lại về, rồi lại đi. Ngoài ba người, cửa hàng còn có ba nhân viên khác, thế mà vẫn không kịp phục vụ. Vất vả thật – Vĩ Lạc nghĩ thầm khi nhìn những giọt mồ hôi rơi vội vã trên gương mặt hồng lên vì mệt của Nghi. Mà tại sao hắn phải đi làm thêm nhỉ? Nhìn hắn đâu có vẻ gì là con nhà nghèo?
– Cậu ở đây làm gì?
Phong Nghi xách hộp thức ăn đang định đem đi giao, chợt khựng lại ngay bàn của Vĩ Lạc. Hắn thấy bực mình. Tên đáng ghét đó đã làm cho hắn phải phơi nắng suốt buổi chiều, bây giờ hắn nhức đầu kinh khủng. Trước giọng điệu gây sự của hắn, “củ đậu phộng vĩ đại” cười toe:
– Không lẽ mày cấm tao ăn?
Có khối cô gái trong cửa hàng đau tim vì nụ cười đó của Vĩ Lạc. Thế mà Phong Nghi vẫn lạnh lùng:
– Đồ phiền phức!
Vĩ Lạc luôn làm cho hắn nổi cáu. Vừa bực dọc nghĩ hắn vừa cố đặt cái hộp đựng bánh ngay ngắn lên yên xe. Vĩ Lạc nhìn hắn qua cửa sổ. Gần bốn giờ chiều rồi mà nắng xế vẫn còn bỏng rát. Nó thấy áy náy. Hèn chi lúc bị nó giật nón, Phong Nghi tỏ ra bực bội như vậy. Nếu hắn bị cảm nắng, chẳng hóa ra nó là người có lỗi hay sao? Nó vội đứng dậy, chạy ra ngoài đúng lúc Phong Nghi vừa nổ máy xe.
– Chờ chút!
– Cậu lại muốn gì nữa đây?
Ánh mắt Phong Nghi, trong mọi hoàn cảnh, dường như chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào ngoài sự mông lung, vô định. Nhìn vào đó, có Chúa mới biết hắn đang nghĩ gì. Vĩ Lạc không thích ánh mắt ấy, nhưng lúc này điều đó không quan trọng. Nó ngập ngừng, tháo cái nón trên đầu mình đội cho Phong Nghi.
– Xài đỡ đi, trời nắng lắm.
– Không cần, dù sao tôi cũng dang nắng cả buổi rồi. Với lại, nón của cậu tôi không muốn đội.
– Tùy mày! – Nó nhún vai, bỏ vào trong. Muốn nó năn nỉ à, đừng hòng – Nếu mày có bị bệnh thì cũng không phải lỗi tại tao.
Phong Nghi lưỡng lự. Có nên tháo nón ra không nhỉ? Không biết thằng đó có ý gì… Nhưng thôi kệ, trời nắng quá. Hắn để yên cái nón mà Vĩ Lạc đội cho mình. Coi như “củ đậu phộng” cũng biết điều một chút. Mặc dù vậy, hắn vẫn chẳng thấy tên ấy bớt đáng ghét tẹo nào.
Sáu giờ có người đến thay, Phong Nghi mới chào mọi người để đi về. Vĩ Lạc thì lúc hắn đi giao bánh về đã chẳng thấy đâu, chắc là về trước rồi nên hắn đành giữ luôn cái nón.
– Nghi, chờ anh về với! – Anh Lam gọi hắn.
– Ủa, giờ anh cũng về hả? – Hắn ngạc nhiên. Thường thì anh Lam làm đến tám giờ. Anh cười, dắt xe đạp ra cho hắn rồi mới dắt chiếc Dream của anh ra sau. Đường phố giờ này cũng khá đông. Trời dịu lại, thoảng gió mát. Anh chạy chầm chậm bên cạnh hắn. Vui miệng, hắn hỏi:
– Anh Lam chắc có bạn gái rồi hả?
Hơi bất ngờ khi hắn thấy anh lắc đầu:
– Chắc tại anh khó tính kén chọn chứ gì?
– Đâu có! – Anh phân trần – Tại anh chưa gặp được đúng người…
Anh khẽ liếc qua hắn. Việc ngắm nhìn hắn hình như đã trở thành một sở thích của anh thì phải.
– Thế còn Nghi thì sao?
– Em chỉ quan tâm đến kỳ thi Đại học thôi.
Đến ngã tư, hắn chào anh Lam, rẽ sang đường khác, không biết rằng ánh mắt anh vẫn đuổi theo mình.