I'll always love you - Chương 3
3.
“ Củ đậu phộng vĩ đại” ngày càng quá quắt. Bây giờ không chỉ hát mà nó còn giở ra đủ thứ trò làm phiền Phong Nghi, không cho hắn có được chút xíu bình yên nào. Nhiều lúc tức quá hắn muốn cho thằng này một trận nhớ đời, nhưng nhớ lời hứa với anh Hải “sẽ không đánh nhau nữa”, hắn cố kiềm lại.
– Bộ cậu không ngồi yên để học được hả? Huơ tay múa chân như mấy con khỉ trong Sở thú – Hắn ấn Vĩ Lạc ngồi xuống ghế. Đang giờ chuyển tiết, lớp ồn như một cái chợ, và Vĩ Lạc là người góp vào nhiều tiếng ồn nhất.
– Mày dám nói tao là khỉ hả?
– Nói ai tự người đó biết! – Hắn đổi giọng – Cậu có vẻ rất ghét việc học?
– Ừ. – Vĩ Lạc tỉnh bơ nghênh mặt, đôi mắt màu huyền ánh lên thách thức. Hắn thản nhiên:
– Cậu không học là chuyện của cậu, không liên quan tôi, nhưng đừng có làm phiền tôi học!
– Mày nói xong chưa? – Vĩ Lạc vẽ lên mặt mình một nụ cười mai mỉa bất cần – Trước giờ tao là vậy đấy, thì sao nào? Nếu mày chịu không được thì xin cô đổi chỗ đi, ai cần mày ép hồn ép xác ngồi cạnh tao?
– Cậu… – hắn tức tối không biết nói gì với tên cứng đầu ngang bướng này. Vốn là một kẻ giỏi chịu đựng, hắn thường khoác lên mình một vẻ điềm tĩnh đến lạnh lùng, thật chưa có ai chọc cho hắn tức đến xì khói thế này bao giờ. Hắn quay về với quyển vở của mình, miệng lầm bầm “Tôi không tin không cải tạo được cậu”
– Rất tiếc, đó là sự thật.- Vĩ Lạc cười khẩy.
– Tôi không kém cỏi đến mức đó đâu. – Cuộc trò chuyện tưởng đã kết thúc giờ lại có dấu hiệu bùng nổ thành một trận cãi nhau – Nói cho cậu biết, cậu học được hay không không phải là chuyện của tôi, nhưng nếu cậu quậy phá không cho tôi học thì tôi sẽ không để yên.
– Mày có quyền gì mà nói với tao kiểu đó?
– Ai biết?
– Mày…
– Hai người thôi đi!
Lần này là giọng của Thương Hạ. Nhỏ tỏ vẻ không hài lòng khi thấy Phong Nghi chẳng những không trấn áp được Vĩ Lạc mà trái lại còn làm cho mọi việc lộn xộn thêm.
– Có biết ồn ào là lớp sẽ bị trừ điểm không hả?
– Xin lỗi em yêu! – Vĩ Lạc cười nham nhở. Nhỏ Hạ bực dọc bỏ về chỗ ngồi. Quen biết Vĩ Lạc từ năm lớp sáu, nhỏ đã quá rành tính thằng này. Phải công nhận nó là một đứa đào hoa thứ thiệt, con gái lẫn con trai “đổ” nó rầm rầm. Gặp đứa con gái nào xinh xinh là nó lẽo đẽo theo làm quen ngay, và thiệt tình mà nói, ít cô nào thoát được nụ cười đẹp như thiên sứ của nó. Nhưng cũng như những đứa xấu số ngồi gần nó, không cô nào quen với nó quá một tuần. Vậy mà danh sách những nạn nhân của nó vẫn cứ càng ngày càng dài, bất chấp đã biết rõ nó không bao giờ thật tình với bất cứ ai. Có lẽ đến bây giờ cũng vậy – nhỏ Hạ thầm nghĩ, rồi tự hỏi liệu có người nào có thể làm ấm trái tim nguội lạnh của Vĩ Lạc được không?