I'll always love you - Chương 19
19.
Nó cùng anh vào siêu thị Bình Dân. Lâu rồi mới bước chân vào siêu thị, nó choáng ngợp với hàng núi vật dụng đang bày ra trước mắt, trong khi anh Hải luôn tay lựa đồ bỏ vào xe đẩy. Chắc anh đã quen với việc này lắm rồi. Thấy nó cứ lẽo đẽo đi theo mình mà chẳng làm gì, anh bảo:
– Cậu đi chọn giúp tôi một cái nón.
– Hả ? – Nó ngó anh khó hiểu. Anh đang lúi húi xem lại những thứ đã mua.
– Tôi muốn mua cho Phong Nghi. Nó nói làm mất cái nón trắng mới rồi.
– À… thôi được rồi.
Nó đi qua dãy kệ bán nón, trong lòng đang cảm thấy vô cùng có lỗi. Mấy hôm nay đi học Phong Nghi đội một cái nón màu xanh đã cũ, và mỗi lần cầm tới cái nón thì lại gườm gườm nhìn nó như muốn bảo “ Tội lỗi của cậu gây ra đấy, thấy chưa?”. Tức thật, nó có cố ý đâu cơ chứ?
Chị nhân viên còn khá trẻ nhìn nó không dứt mắt khi nó cầm từng cái nón lên xem. Chị lại gần nó và hỏi:
– Anh mua nón cho ai? Có cần tôi chọn giúp không?
– Cám ơn cô!- Nó mỉm cười thân thiện- Nhưng quà tặng người yêu thì tự tay mình chọn mới có ý nghĩa! (Phong Nghi mà nghe là nó chết chắc!^0^)
Chị nhân viên gượng gạo chào nó rồi bỏ đi mất. Nó cười thầm, quay lại với mấy cái nón. Chẳng biết Phong Nghi thích màu gì nhỉ? Nó thì thích nhất là màu xanh dương và cực ghét màu đỏ. Tên đó thì lại thích hoa phượng (ấy là nó nghĩ thế, vì thấy Phong Nghi thích đứng ngắm hoa phượng mà), có khi nào hắn thích màu đỏ không ta. Nghĩ vậy, nó vớ lấy cái nón đỏ nằm gần mình nhất. Ôi, trông đỏ loét gớm ghiếc quá. Đưa cái này cho Phong Nghi chắc nó khó mà toàn mạng. Nó bỏ xuống, tìm một cái khác ít sặc sỡ hơn. Lần này là một cái màu đỏ bầm, có vài vệt vàng nhìn hết sức “khủng sờ khiếp”. Thiệt tình mà nói, nó dám cá một nghìn lần là có đánh chết Phong Nghi cũng không đội cái thứ lòe loẹt này lên đầu. Hơn nữa, nó cũng không có gan đem cái nón này làm quà chuộc tội, vì coi bộ nó chỉ làm cho tình hình bi đát thêm thôi.
Nửa tiếng sau. Nó đã cầm lên và bỏ xuống có đến chục cái nón mà vẫn không thấy vừa ý cái nào, đúng hơn là chẳng có cái nào hợp với Phong Nghi cả. Cái thì già quá, cái thì đơn giản quá… Cầm cái nón nào trên tay, nó cũng cố tưởng tượng xem Phong Nghi đội lên sẽ như thế nào, và câu trả lời xuất hiện trong đầu nó thường là “ Hắn đội cái này xấu òm“. Tóc Phong Nghi vừa cứng vừa bù xù, nhưng sao nó vẫn muốn một lần vuốt thử. Vừa nghĩ tới đó nó đã rùng mình nhớ tới một câu thơ:
Chớ thấy hùm ngủ vuốt râu
Đến khi hùm dậy đầu lâu chẳng còn
– Vẫn chưa xong à? – Tiếng anh Hải thình lình vang lên làm nó giật cả mình. Quét mắt qua mấy kệ nón một lần nữa, nó đang định mở miệng đầu hàng vô điều kiện thì sự chú ý bị hút vào một chiếc nón nằm trong tủ kính bày hàng mà nãy giờ nó không để mắt đến. Đó là một chiếc nón kết bằng vải jean màu xanh dương, mép nón viền đen và có thêu một hình huy hiệu ở mặt trước, kiểu dáng đơn giản nhưng rất đẹp. Nó kéo anh Hải lại, chỉ cho anh cái nón:
– Anh thấy được không?
– Nón jean mắc lắm – Anh Hải khẽ nhăn mặt – Phong Nghi đâu cần đội thứ mắc tiền vậy. Cậu chọn cái khác đi, tôi đi mua thêm bịch đường nữa là xong.
Tuy nhiên nó vẫn kêu cô nhân viên lấy cái nón ra. Đẹp thật, Phong Nghi chắc chắn sẽ rất thích.
– Tôi lấy cái nón này! – Nó mỉm cười với cô nhân viên làm cô sững sờ có đến một phút. Quay qua anh Hải đang nhìn nó không hiểu, nó giải thích:
– Coi như tôi mua tặng hắn. Cái nón trắng của hắn là tôi làm mất mà. Anh còn mua gì thì mua lẹ lên rồi về.
Nó tính tiền rồi lấy xe ra ngoài đợi anh. Một lúc sau, anh xuất hiện với một túi đồ to. Nó đỡ phụ anh túi đồ và đưa cho anh cái cặp. Anh ngồi lên xe, hỏi nó:
– Vĩ Lạc có điện thoại di động không?
– Có. Chi?
– Cho tôi mượn chút.
Nó rút trong túi áo ra một chiếc Nokia màu bạc đưa cho anh. Hai phút sau anh đưa lại cho nó. Chiếc điện thoại lủng lẳng một sợi dây đeo hình quả táo bổ đôi. Mắt anh hấp háy cười sau cặp kính cận.
– Đi thôi, gần sáu giờ rồi.
Đường đông người nên nó cho xe chạy chầm chậm. Anh ngồi sau, im lặng suốt từ nãy đến giờ. Nó ngần ngừ bật ra câu hỏi:
– Sao anh lại tặng tôi sợi dây đeo điện thoại?
– … – Hải lúng túng. Anh chẳng biết trả lời sao cho phải. Thấy Vĩ Lạc không hỏi thêm nữa, anh lái qua chuyện khác.
– Đã vậy hôm nay cậu cứ ở lại ăn tối đi.
– Nhưng…
– Không sao, tôi sẽ nói với Phong Nghi cho. Mà cậu thật ra đã làm gì để nó giận?
Đèn đỏ. Nó dừng xe, vẻ lúng túng hiện rõ qua gương mặt. Anh Hải vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời. Đèn lại xanh, mấy chiếc xe phía sau bóp kèn inh ỏi. Nó nhăn mặt nhấn ga.
– Tôi đổi câu hỏi được không?
– Không! – Giọng anh Hải nhẹ nhàng mà cương quyết – Nhưng cậu được phép trả lời hai lần. Cậu nói ra thì tôi mới nghĩ cách giúp cậu được chứ?
– Ờ… thật ra thì…
Khi ngôi nhà với hàng rào sao nhái hiện ra cũng là lúc anh thảng thốt kêu lên:
– Trời, cậu như vậy Phong Nghi không nổi giận thì trời sập mất.
– Tôi đâu cố ý!
Nó tỏ ra ấm ức, tắt máy xe. Anh bước xuống, mở cổng cho nó dắt xe vào sân. Nhà tối om. Vậy là “ông cụ non” chưa về. Nó thở ra nhẹ nhõm, nhìn cái nón trong tay. Không biết thế này có đủ gọi là thành ý không?
– Vĩ Lạc, vào nhà đi.
Anh Hải loay hoay một tay xách túi, một tay xách cặp. Nó nhét chìa khóa xe vào túi áo, chạy lại đỡ phụ anh túi đồ to tướng. Anh với tay qua vai nó để bật công tắc đèn. Tóc nó quét nhẹ qua mặt anh. Mái tóc thơm mùi nắng làm tim anh đập liên hồi. Anh quay người đi vào bếp, Vĩ Lạc vội đi theo. Để túi đồ nặng ***** xuống bàn, nó uống một hơi hết ly nước lọc đầy ắp mà anh vừa rót cho. Anh xắn tay áo, bắt đầu soạn các thứ ra. Nào thịt, nào rau quả… Chẳng biết hai anh em làm sao ăn hết từng ấy thứ?
– Anh nấu món gì mà mua nhiều vậy?
– Tôi định làm thịt bò xào, canh chua thơm và trứng chiên. Cậu thích ăn món gì?
Nó quay đi tránh ánh mắt anh. Hồi trước anh Khanh đã hỏi nó câu này khi mời nó đến ăn tối với gia đình anh. Anh Khanh cũng như anh Hải, nấu ăn rất giỏi, và món mà anh nấu ngon nhất là món cà ri gà- cũng là món mà nó thích nhất. Nghe nghèn nghẹn trong cổ họng khi nó trả lời anh:
– Món… món gì ngon tôi đều thích, nhưng tôi thích cà ri gà nhất.
– A! – Anh Hải reo lên như một đứa trẻ con vừa phát hiện ra điều thú vị – Vậy là cậu giống anh em tôi rồi. Hôm nào nấu cà ri tôi nhất định sẽ gọi cậu sang. Thôi tôi đi nấu ăn đây, trễ lắm rồi.
– Tôi phụ cho.
– Thôi khỏi, cậu là khách mà.
– Khách khứa gì nữa? – Nó nhíu mày không hài lòng làm gương mặt xị ra như giận dỗi. Anh Hải phì cười:
– Được rồi, nhưng cậu biết làm không đó?
– Biết làm chết liền! – Nó nhún vai, thản nhiên – Nhưng không sao, anh bảo làm gì tôi sẽ làm nấy!
– Vậy thì cậu đi vo gạo nấu cơm đi. Nồi đây.
Anh đưa cho nó cái nồi cơm điện. Nó vừa cắm điện vào xong thì nghe tiếng mở cổng, rồi liền đó là tiếng chuông xe đạp và giọng Phong Nghi.
– Anh hai, em về rồi ạ!
– Chết rồi! – Nó lo lắng nhìn anh Hải, lúc đó đang xắt thịt bò – Cậu ta sẽ đá tôi ra đường mất.
– Em thấy xe của…
Đôi mắt nâu nghiêm nghị chiếu tướng làm nó tưởng như người mình đã hóa đá, đông cứng lại. Phong Nghi nhìn nó chằm chằm, hàng chân mày chau lại cố nén tức giận. Cái tên này còn dám đến đây… Chết tiệt, bộ kiếp trước hắn mắc nợ “củ đậu phộng vĩ đại” hay sao vậy không biết! ( mắc nợ là cái chắc :-P)
– Cậu đến đây làm gì? Tôi không muốn gặp cậu chút nào!
– Tao…
Vĩ Lạc nhìn anh Hải cầu cứu. Cố nén cười khi nhìn ánh mắt “tôi căm ghét cậu” của Phong Nghi, anh ôn tồn:
– Tao gọi Vĩ Lạc đến đấy.
– Anh hai…
– Hai đứa là bạn mà, có gì bỏ qua đi. Không lẽ mày định đuổi Vĩ Lạc ra ngoài?
Phong Nghi cứng họng. Hắn không thể, và cũng không muốn cãi lời anh Hải – ông anh hắn yêu quý nhất trên đời. Vĩ Lạc lo lắng nhìn những biểu cảm cứ thay đổi xoành xoạch trên mặt Phong Nghi, không biết số phận mình sẽ được định đoạt như thế nào. Hậu quả của việc chọc giận ông cụ non thật đáng sợ, hôm nay Phong Nghi mà không bỏ qua thì chắc nó sẽ trằn trọc cả đêm cho xem.
– Vậy… thôi, tùy anh. Em lên dọn phòng đây!
Vĩ Lạc thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Anh Hải cười hiền, quay lại với nồi canh dang dở. Phong Nghi không thèm nhìn mặt Vĩ Lạc lấy một cái, quay người đi ra. Lên phòng, hắn quăng cặp lên giường như muốn trút hết bực dọc ra ngoài. Con điểm không đầu tiên trong đời cùng vẻ mặt giận dữ của thầy Minh cứ lởn vởn trong đầu hắn. Một ngày tồi tệ đến mức hắn nghĩ rằng không thể nào tệ hơn được nữa, vậy mà cái sự “không thể” đó cũng trở thành sự thật: bữa cơm tối bình yên của hắn bị phá hoại không thương tiếc, mà kẻ “thủ ác” không ai khác hơn cái con người đã “gây thù chuốc oán” với hắn hồi sáng này: củ đậu phộng đáng ghét.
Hắn hầm hầm lấy quần áo đi tắm. Có lẽ nước sẽ làm nguội cái đầu sắp bốc lửa của hắn. Đi ngang nhà bếp hắn nghe tiếng trò chuyện vui vẻ của anh Hải và Vĩ Lạc. Không biết anh Hải thấy Vĩ Lạc dễ thương ở chỗ nào, chứ hắn thì chỉ thấy bực bội và khó chịu khi gặp mặt tên đáng ghét đó thôi.