Huyền thoại Taserin - Chương 3
Chương 3: Tình yêu trong sáng
-Anh Feg, nó chạy về phía anh kìa. Nhanh lên anh Feg, coi chừng nó chạy mất.
Fegaz thủ thế chận con thỏ đang chạy về phía mình
Chụp!
Hụt.
Con thỏ chui qua hai chân của Feg rồi chạy mất. Feg ngẩng lên, bất gặp ánh mắt thất vọng của thằng em.
-Tas, nó chạy mất rồi. – Feg cười trừ.
Mặt thằng Tas bắt đầu run run, hai mắt nó chực trào.
-Á! Không biết đâu, em thích con thỏ đó hà! Anh làm nó chạy mất rồi. Bắt đền anh đó. – Thằng nhỏ khóc như chưa từng được khóc.
Feg trở nên lúng túng thấy rõ.
-Thôi mà, Tas. Cho anh xin lỗi đi mà. Đừng khóc nữa. – Feg vụng về ôm thằng em vô lòng, vỗ vỗ.
-Không chịu. Anh tránh ra đi. Em ghét anh Feg. – Thằng nhóc đẩy cái tên to xác đang ôm nó ra.
Nhưng sự vùng vẫy của nó đang bị vòng tay của Feg gói gọn lại.
-Đừng khóc nữa mà. Anh sợ em khóc nhất đó. Ngoan mà Tas, có con thỏ thôi mà. – Feg an ủi.
Không có tiếng Tas trả lời, chỉ có tiếng thút thít trên vai. Fegaz thật sự chịu thua tên này rồi.
-Được rồi Tas, để anh đi bắt nó về cho em. Em về nhà trước đi.
Feg bỏ Tas ra, chạy theo hướng con thỏ lúc nãy.
-Hix, hix.
Bóng Fegaz khuất dần, Taser mới nhướng mắt lên nhìn. Nó quẹt mấy giọt nước mắt trên má. Khẽ cười. Khóc là một biện pháp luôn luôn hiệu quả.
***
Có tiếng mở cửa, Taser lật đật trèo lên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiếng mở cửa phòng. Đóng lại. Tiếng bước chân đang đi tới gần nó. Có cái gì đó đang chạp vào mũi nó. Ướt. Nó mở mắt.
-Sao? Chịu dậy rồi hả? Lần này không được khóc nữa nghe chưa. – Anh Feg đang dí cái mũi của con thỏ con vào mũi nó.
-A! Cảm ơn anh Feg! – Nó ngồi bật dậy. Hoàn toàn không có dấu hiệu nào của một đứa vừa ngủ say.
Taser ôm con thỏ vô mình, vuốt vuốt.
-Vậy em thích làm món gì? – Feg hỏi
Nó đáp lại bằng một cái liếc mắt mang rõ ý nghĩa anh-muốn-cái-gì.
-Ai nói anh em muốn ăn nó!
-Vậy chứ em bắt nó làm gì? – Mồ hôi rơi.
-Em thích nuôi nó được không? – Nó lại trở lại với việc vuốt ve con thỏ – Em sẽ đặt tên cho nó là Woen.
-Em lớn rồi mà cứ như con nít vậy. – Feg nói trong khi bỏ ra ngoài.
-Anh Feg, khoan đã!
-Gì vậy?
-Đưa tay anh đây.
-Nè.
-Tay kia kìa.
-Thôi mà, có gì đâu chứ.
-Đưa tay kia cho em. – Nó chồm người, kéo cánh tay phải của Feg lại trong khi vẫn ôm con thỏ trong người.
-Á!
-Tay anh sao vậy nè? – Nó thả con thỏ ra, cả hai tay nắm lấy cánh tay đang bị thương mà Feg cố giấu.
-Coi chừng nó chạy kìa.
-Kệ nó đi, nó không chạy ra khỏi phòng được đâu. Nói em nghe, sao anh bị thương vậy. – Nó nhìn thẳng vào mắt Feg.
-Anh bị té thôi mà, không sao đâu, mai sẽ khỏi ngay thôi. Ê, ê. Không được khóc.
Nó ôm chầm lấy Feg. Nó đang cảm thấy mình có lỗi thật nhiều.
-Em xin lỗi anh. – Nó khóc, thật sự, không giả bộ. Nó thấy thương anh Feg của nó nhiều quá.
-Anh không sao đâu mà, đừng khóc nữa. Ngoan nào.
***
-Ai dà! – Feg xuýt xoa khi bôi thuốc vào vết thương.
Nó đang đứng nhìn qua khe cửa phòng của Feg. Nó thấy nó thiệt là ngu, không chịu nghĩ tới hậu quả. Mà Feg còn ngu hơn nó. Trong gia đình này – sư phụ, anh Mor, anh Feg và nó – thì chính Feg là người thương nó nhất. Từ nhỏ anh đã nhường cho nó mọi thứ ngon nhất, đẹp nhất. Anh ấy nuông chiều nó đủ thứ. Còn nó thì luôn quay anh như dế. Anh Feg làm dùm em cái này. Anh Feg lấy dùm em cái kia. Feg làm theo mọi thứ mà nó yêu cầu. Đúng là đầu óc ngu si thì tứ chi phát triển. Nó đã luôn nghĩ như vậy. Nó đã luôn ỷ lại vào cái sự thông minh, à không, khôn lõi của mình. Nó luôn ỷ vào anh, lớn hơn nó (một chút), khỏe hơn nó (rất nhiều), và nó luôn biết cách để anh nghe lời nó. Nhưng mà có vẻ tất cả không phải là như vậy. Nó đang hối hận về cái hậu quả mà nó không tiên đoán được. Nó đang nhận ra còn có cái động lực nào khác gắn anh với nó hơn là sự ngốc nghếch. Tình thương.
-Này nhóc, em đứng đây làm gì vậy? – Feg mở cánh cửa đang khép hi hí.
Nó giật mình nhưng nhanh chóng tìm lại được lí do khiến nó đứng đây nãy giờ.
-Em muốn xin lỗi anh…
-Khờ quá, lỗi phải gì chứ. Em xem nè, tay anh đâu có sao. – Feg vung vung cánh tay mới băng.
Nhìn nụ cười méo xẹo trên môi Feg, nó biết anh còn đau lắm.
***
-Để em làm cho. – Nó chạy lại giành lấy công việc khi thấy anh đang sử dụng cánh tay một cách khó khăn.
-Em làm được không vậy?
-Được chứ, nấu ăn thôi mà.
-Thôi để anh làm đi. Em mà đứt tay hay phỏng nữa thì anh cũng phải làm hà. – Feg đẩy nó trở lại vị trí cũ.
Mặt nó phụng phịu.
-Anh không sao đâu mà, em lên nhà trên trước đi. Khi nào nấu xong anh đem lên cho.
Nó vẫn nhìn anh từ phía sau lưng. Nó thấy thương anh nhiều quá.
-Gì vầy nè? Lại nhõng nhẽo nữa rồi!
Nó đang ôm anh từ sau. Mũi nó chỉ vừa chạm tới bờ vai anh. Anh cao thật đó Feg. Nó xiết đôi tay nhỏ quanh eo anh.
-Em thương anh Feg nhất.