Huyền thoại Taserin - Chương 15
Chương 15: Tình yêu trở lại
Đông chinh kết thúc. Fegaz đã trở về nhưng giữa anh và Taser hình như đã có một bức tường lớn ngăn cách. Họ không còn nói chuyện nhiều như trước. Thỉnh thoảng, họ chỉ nhìn nhau, nhìn rất lâu. Rồi Taser luôn là người đầu tiên quay đi cắt đứt giao nhãn đó.
Cậu yêu Fegaz thật rồi sao? Không! Không! Taser tự chạy trốn chính mình bằng những con người mới sắp sửa bổ sung vào mật thất. Dania thì vẫn vô tư không biết chuyện, còn Fegaz thì lại lặng căm những nỗi đau mới.
***
-Apen, mang thức ăn lên cho ngài Taserin này. – Người đầu bếp gọi.
-Dạ vâng! – Kẻ mang tên Apen trả lời.
-Nhớ, để thức ăn trên bàn rồi ra ngoài ngay nghe chưa. Ngài lãnh chúa không thích có người lạ.
-Dạ! – Nó bưng khay thức ăn lên.
***
Cộc cộc.
Không có tiếng trả lời. Nó đẩy cửa bước vào. Nó đặt thức ăn lên bàn. Nó định đi ra ngoài nhưng lại bị cách bày trí nửa kì quái, nửa sang trọng của căn phòng thu hút.
Nó ngẩn người, đưa mắt nhìn quanh. Có cái gì đó sáng lên thu hút sự chú ý của nó. Nó bước tới góc phòng. Thanh roi sắt chuôi vàng sáng lấp lánh. Nó thử cầm lên. Khá nặng. Nó quơ thử vài cái. Tiếng xe gió thật êm tai.
Vòng dây đeo tay của nó bị văng ra vì nó dùng lực hơi mạnh. Nó vội để cây roi vào chỗ cũ rồi cuối xuông tìm vòng dây. Nó cố thật nhẹ nhàng để khỏi gây ra sự đổ bể đáng tiếc nào.
Đâu rồi nhỉ, rõ ràng nó nghe là rớt ở góc này kia mà, sao bây giờ lại chẳng thấy đâu.
…
À, đây rồi, vòng dây xích nhỏ màu bạc nằm ngay đó. Nó đã tìm thấy. Nó tính đứng dậy để ra khỏi nơi này thì.
-Ngươi tên gì?
Ngài Taserin đã trở về từ lúc nào. Ngài ấy đang ngồi trên giường. Còn nằm cạnh ngài ấy là một người lính hầu.
-Iopa, thưa ngài. – Người đó trả lời.
-Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? – Tay Taser đang tháo áo giáp của người đó ra.
-Hai mươi, thưa ngài.
-Ngươi có chấp nhận phục vụ chủ nhân của ngươi không?
-Bằng tất cả con người tôi, thưa ngài. – Gã dẻo miệng cung kính.
Nó thấy ghét cách nịnh bợ của gã. Ngài Taserin ném thứ y phục cuối cùng của cả hai xuống rồi nằm đè lên người gã. Nó chết trân khi chứng kiến cảnh này. Nó thấy hai lỗ tai nó nóng bừng, rồi đến cả toàn thân nữa.
Nó nhắm mắt và quay mặt đi. Nó tính chạy nhanh ra ngoài nhưng sực nhớ là mình đang ở nơi không nên ở. Nếu nó lộ diện bây giờ thì ngài Taser sẽ tử hình nó. Nó đàng ở ngay vì trí cũ, cố nấp cho kín và không nhìn.
Những âm thanh khiêu khích kia cứ cuốn hút sự chú ý của nó. Nó đã bịt cả tai nhưng chúng vẫn cứ lọt vào. Nó hé dần một mắt. rồi hai mắt. Từ cái góc kín đáo, nó nhìn lại phía tiếng động đó. Rõ ràng góc nhìn rất tốt. Nó đang nhìn như không muốn bỏ sót cái vũ điệu mê hoặc của hai con người kia.
***
Taser ngồi dậy, mặc lại quần áo. Iopa choàng tay phía sau ôm lấy cậu. Taser nhẹ nhàng cười rồi gỡ tay gã ra. Cậu đi về phía bàn, lấy một cái gì đó rồi vòng ra phía sau Iopa.
Gã vẫn đang mặc lại y phục. Thứ chất lỏng màu đỏ rơi trên đùi gã. Cổ họng gã đã bị con dao trong tay Taser cắt ngọt. Gã té xuống, trợn tròn mắt. Máu không ngừng tuông. Gã cố nói điều gì nhưng không phát ra tiếng.
Rồi gã giữ nguyên tư thế đó, cứng đơ. Taser vất con dao đi, mang cái roi sắt vào lưng rồi khiêng cái xác chưa mặc xong quần áo sang một phòng khác ăn thông với nơi này.
Trong góc nhà, thằng bé tự lấy tay bịt kín miệng mình để khỏi thét lên kinh hãi.
***
-Apen, mang thức ăn lên cho ngài Taserin. – Tiếng ông đầu bếp.
-Thưa ông, con không khỏe lắm…
-Thôi nào, Apen, con thấy đâu có ai ở đây rãnh tay đâu, con đi dùm ta đi. – Ông ta vừa nói vừa đặt khay thức ăn vào tay nó và tống nó ra khỏi bếp.
Nó thở dài. Nó vẫn còn hãi hùng cái chuyện hôm trước chứng kiến ở tẩm cung của ngài Taser. Nhưng thôi, nó tự nhủ lòng sẽ đi ra khỏi đó thật nhanh, thế là xong.
***
Cộc cộc.
-Vào đi. – Tiếng của lãnh chúa.
-Thức ăn đã tới thưa ngài. – Nó nói mà không nhìn Taser.
-Để xuống đó đi. – Taser đang theo dõi điệu bộ né tránh của nó.
-Thưa ngài, tôi xin lui.
-Khoan đã.
Nó đứng lại tại chỗ.
-Bộ ta nhìn ghê lắm hay sao mà ngươi cứ lảng đi đâu thế hả? – Taser bước lại gần nó.
-Thưa ngài, tôi đang vội.
Taser nắm lấy cằm nó, kéo mặt nó lại đối diện với cậu. Thằng bé này, quả thật rất xinh đẹp, giống y như cậu lúc nhỏ vậy.
Nó chưng hửng trước khuôn mặt lạnh lùng mà quyến rủ lạ kì của ngài lãnh chúa.
-Lúc nãy không nhìn, sao bây giờ lại nhìn không chớp mắt. Không sợ ta trị tội à?
Nó hoảng hồn cúi đầu. Taser thấy tức cười cho tính trẻ con này.
-Ngươi tên gì?
Thôi chết rồi, nó đã từng nghe qua khúc này rồi. Nó không muốn bị cắt cổ như tên Iopa. Nó cũng không… À không, chuyện trước đó thì thật ra…
-Này, ta hỏi ngươi tên gì?
-A..A…Apen.
-Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
-M…mười sáu. – Thôi chết, đúng là bổn cũ soạn lại rồi.
Mười sáu tuổi. Đó cũng chính là cái mốc đánh dấu trong cuộc đời cậu. Cậu thấy thằng bé này phảng phất hình ảnh của mình năm xưa.
Nó lẻn lẻn lách người ra bên ngoài.
-Ê, khoan, ta chưa hỏi chuyện xong, ngươi đi đâu vậy? – Cậu đưa tay cản nó lại.
-Tôi có việc thưa ngài.
-Việc gì mà quan trọng hơn hầu chuyện lãnh chúa hả? – Cậu dồn nó vào góc tường.
Nó lùi không được nữa rồi. Nó quờ quạng tay ở phía sau, rồi nó tóm được cái gì đó. Nó rút cái roi sắt chỉ về phía cậu.
-Này nhóc, cái này không giỡn được. – Cậu lùi về, đưa hai tay lên.
-Tôi không muốn chuyện đó.
-Chuyện gì? – Cậu xoay người bắt gọn cái roi.
Giờ đây chính nó mới là người bị chỉa vũ khí. Nó vùng chạy Rồi nó vấp lấy chân mình té một cái bịch.
-Ai da. – Taser làm bộ nhăn mặt. – Đau lắm phải không? Để ta xem xem có sao không. – Cậu thu thanh roi lại.
Nó trườn ngược về phía sau để tránh cậu. Nó đụng phải thành giường. Nó chống tay dậy rồi trườn tiếp. Chết rồi, nó thấy mình đang nằm trên giường, trong một tư thế rất… sẵn sàng.
-Cậu té có sao không, để tôi xem nào. – Taser đang cũng ở vị trí sẵn sàng.
-Không! Tôi không muốn! – Nó nhắm mắt la lên.
Taser đứng thẳng dậy.
-À, hiểu rồi!
Cậu cười khẽ. Chẳng hiểu sao cậu lại thích chọc thằng nhóc thêm chút nữa. Cậu nghiên đầu bẻ cổ nghe rôm rốp. Cậu đưa mũi roi hất vạt áo của Apen sang một bên. Cả hai vạt. Sự thanh lịm của lá lúa non đang hiện ra trước mắt. Cậu muốn đẩy trò đùa đi xa hơn một tí. Cậu đặt mình nhẹ nhàng lên người Apen, hôn nhẹ lên môi nó.
Cậu chạm phải thứ gì đó. Nước mắt. Thằng bé đang khóc. Cậu thấy hình ảnh năm cậu bằng tuổi nó. Và chính cậu giờ đây đang ở vị trí của kẻ mà cậu căm thù nhất – Qualaz.
Cậu nằm ngửa sang một bên. Mọi ham muốn đang tan dần, thay vào đó là một nỗi đau không nguôi, là sự nhục nhã ê chề, là sự kinh tởm chính bản thân của mình, chính hành động của. Cậu không khóc nhưng nước mắt cứ chảy ra.
***
Nó cảm thấy sức nặng trên mình được dời đi. Nó chỉ nghe thấy không gian im lặng. Nó mở mắt nhìn. Ngài Taser đã đi. Nó tự nhiên thấy trống vắng. Rồi nó nhanh chóng nhận ra rằng ngài ấy đang nằm ngay bên cạnh nó. Ngài khóc ư? Lãnh chúa vĩ đại của Speron khóc ư?
***
Có ai đó quẹt ngang mặt cậu. Cậu mở mắt nhìn. Apen đang ngồi cạnh cậu. Rồi như vô thức, cậu ôm Apen vào lòng, khóc như mưa. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con người kia, nhưng nó vẫn khóc theo ngài. Những ái ôm xiết chặt, không nhục dục nhưng lại kiến người ta ấm lòng.
***
Taser tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài ngon lành. Chưa bao giờ cậu ngủ ngon đến thế. Mười năm hai nay rồi còn gì. Cậu vươn mình trong chăn trong lúc hình ảnh của Apen ra trong tâm trí. Gặp thằng nhóc này làm cho cậu cảm thấy như vừa tìm lại được bản thân vậy. Mà Apen đâu rồi, tay cậu quơ quơ vào chỗ trống trên giường.
-Ngài đã dậy, thưa lãnh chúa. – Tiếng của Apen.
-Sau này không cân gọi ta… Cái gì thế này?
Apen đang quỳ trước giường, hai tay dâng một con dao.
-Ngài làm đi, tôi đã sẵn sàng rồi.
Taser nắm lấy tay nó kéo dậy. Con dao rơi xuống sàn.
-Ngươi đã biết những chuyện gì rồi, nói mau!
-Thưa ngài, tôi biết hôm nay tôi phải chết.
Cậu buông tay Apen ra. Thì ra thằng nhóc đã biết hết mọi chuyện, vậy mà đêm qua nó vẫn ở lại đây với mình.
-Làm sao ngươi biết? – Giọng Taser yếu hẳn.
-Hôm trước khi mang thức ăn tối đến, tôi đã chứng kiến mọi việc… của ngài với Iopa. – Nó ấp úng.
-Còn ai biết chuyện này nữa không?
-Chỉ có mình tôi thôi thưa ngài.
-Tại sao vậy?
Nó ngơ ngác nhìn cậu.
-Tại sao ngươi biết hết mà không trốn đi, ở lại đây làm gì? Ta sẽ làm làm thịt ngươi, ta sẽ giết ngươi đó hiểu chưa đồ ngu!!! – Cậu xổ một tràng.
-Tôi có chứ. – Nó đáp nhẹ nhàng. – Từ lúc vào đây tôi đã cố ra thật nhanh, nhưng ngài không để tôi làm điều đó.
-Nhưng còn sau đó, ngươi có thể đi vào lúc đó được mà.
Nó im lặng. Nó nhìn thẳng vào mắt cậu. Chính nó cũng không biết tại sao mình không bỏ đi.
-Tại lúc đó, tôi thấy ngài khóc. – Nó trả lời lãng nhách.
Taser bất chợt kéo nó vào lòng. Nó có thể cảm nhận được những đường nét và hơi ấm từ người ngài. Hơi thở của ngài đang lan tỏa trên cổ nó.
-Em hãy là của anh nhé, Apen. Không phải đồ chơi mà là người yêu. Hãy là người yêu anh đi.
Nó nghe tim mình trở nhịp. Nó thấy nước mắt bật ra. Nhưng nó thấy nó đang cười, rồi tay nó ôm lấy ngài như ngài đang làm với nó. Cả hai cuộn vào nhau trong một vũ khúc thần tiên. Những ngày tươi đẹp của Speron đang đến.