Huyền thoại Taserin - Chương 14
Chương 14: Khải hoàn
-Các người ra ngoài hết đi, ta tự lo được rồi!
Bọn lính tráng rút ra khỏi lều trại của tướng Hawer.
-Cậu ra mặt được rồi đó!
-Ông biết tôi ở đây? – Fegaz bước ra từ phía sau bức trướng.
-Tôi chỉ mới biết đây thôi. – Ông lão móm mém đẩy chiếc xe lăn gỗ về phía Fegaz.
-Sao ông lại đuổi bọn lính ra, ông không sợ thôi giết ông hay sao?
-Tôi biết cậu không muốn giết tôi đâu, phải vậy không, tướng Fegazon?
Fegaz mỉm cười tra gươm vào vỏ.
-Ông thật tự cao cho trí tuệ của mình, rất giống một người mà tôi biết.
-Không đâu, lãnh chúa Taserin còn hơn tôi gấp trăm lần.
-Hình như ông đọc được ý nghĩ của tôi thì phải? – Fegaz khẽ nhói trong tim khi tên người đó được nhắc tới.
-Tôi cũng phải tìm hiểu về đối thủ của mình chứ. Mời ngồi! – Ông ta đưa tay về phía chiếc ghế trống.
Fegaz an tọa.
-Tôi không đồng ý đâu! – Hawer nói.
-Không đồng ý chuyện gì?
-Việc chiêu hàng, chẳng phải cậu cất công vất vả cũng vì việc này sao.
-Ông thật đáng sợ đó Hawer.
Fagaz nhìn ông im lặng. Hawer tự lấy cho mình tách trà đã để sẵn trên bàn, rồi tiếp.
-Tôi sẽ đứng về Medopa. Cậu dùng trà tự nhiên nhé. Tôi sẽ không phản lại Tổ quốc mình.
-Ông không thấy trung thành với Welgon là một lãng phí rất lớn hay sao?
-Tôi không trung thành với Welgon, tôi trung thành với Medopa! – Giọng ông nhẹ nhàng nhưng sắc lẻm. – Tôi biết Taserin, kẻ đã vực dậy Speron từ đống đổ nát, sẽ là một người làm nên huyền thoại của bốn miền đất. Tôi cũng mong mình có thể đi theo con người này nhưng tiếc thay, tôi lại là người Medopa.
-Ông thừa biết là Medopa không thể nào cầm cự lâu dài vậy tại sao không lựa chọn kết cuộc tốt hơn cho người dân của ông.
-Người dân của Medopa, cậu trai trẻ! – Ông bắt lỗi. – Có thể những con người này sẽ có cuộc sống mới tốt hơn, nhưng dưới sự cai trị của một Taserin, văn hóa của chúng tôi, và ngay cả cái tên Medopa nữa, cũng sẽ bị mất vĩnh viễn.
-Ông đúng là một lão già bảo thủ, Hawer. Những cái hư hão thì có gì quan trọng?
-Không quan trọng với cậu, nhưng đối với chúng tôi lại rất thiêng liêng. Từ vùng hoang vu, tổ tiên chúng tôi đã xây dựng Medopa. Nó phải được làm chủ bởi con cháu của họ.
-Hawer, tôi biết mình không giỏi trong việc tranh luận này. Tốt hơn, ông nên gặp Taser. – Fegaz chịu thua.
-Nếu tôi còn có dịp…
-Ý ông là?
-Thân thể già cỗi qua nhiều trận mạc và ngục hình đang dần kiệt quệ. Tôi không ngại nói cho cậu biết điều này. Tôi e mình không thể sống được bao lâu nữa.
-… Ông biết vậy thì sao ông vẫn cố chấp theo đuổi trận chiến vô nghĩa này?
-Chiến tranh không bao giờ là có ý nghĩa với người dân và chẳng bao giờ là vô nghĩa với người lãnh đạo. Nhưng lập trường của tôi là ở phía dân tộc Medopa. Tôi sẽ làm hết sức mình để cản bước tiến của cậu và Azar!!!
Hawer ho sù sụ sau lời tuyên ngôn dõng dạc. Fegaz vỗ vỗ lưng ông.
-Ta không sao, cậu về đi, chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường thì hay hơn là ở hậu trường.
-Ông chắc là mình không sao chứ?
-Cậu yên tâm, tôi còn phải đánh cho cậu chạy về nước nữa. – Ông lão móm mém cười.
Fegaz bỏ ra khỏi nơi quân Medopa đóng trại. Anh thấy có cái gì đó ở con người kia khiến anh vừa khó hiểu, vừa tức giận, lại vừa khâm phục. Anh bắt đầu suy nghĩ về lời của Hawer: “Chiến tranh không bao giờ là có ý nghĩa với người dân và chẳng bao giờ là vô nghĩa với người lãnh đạo.”
***
Soneon lau mồ hôi trên trán.
-Tới chưa vậy?
-Ngay phía trước đây thôi thưa ngài.
Ông không hiểu sao lãnh chúa Taser lại triệu lão tới nơi khu nhà cũ mục nát này. Nhưng dẫu sao, ông cũng không thể trái lệnh.
-Thần đã tới thưa lãnh chúa!
-Tới đây nào, Soneon!
Ông đi lại bên cạnh Taser.
-Ông thấy cây cột nhà này không? Trông nó rất bình thường nhưng thực chất bên trong nó, mối đã đục cho hư hại hết.
Vị lão thần nhìn theo hướng thay Taser. Ông vẫn không hiểu ý của cậu.
-Chúng ta không thể bươi móc tới tận cùng hang ổ của lũ mối mà không phá hỏng cây cột. Khi xưa, sư phụ Scrolaten có chỉ tôi cách diệt mối rất hay. Chỉ cần ông bắt một con mối, đầu độc nó với loại thuốc này, – Cậu giơ lọ thuốc trong tay ra. – nó sẽ bị bệnh. Ông hãy thả nó lại vào tổ, chẳng bao lâu sau, toàn ổ mối sẽ bị lây bệnh này mà chết hết.
Taser đặt lọ thuốc vào tay Soneon.
-Ông theo Polerza được bao lâu rồi? – Cậu chuyển đề tài đột ngột.
-Thưa ngài, đã gần hai mươi năm rồi.
-Vậy chắc ông có thể làm người truyền giáo được chứ?
-Tôi nghĩ vậy, thưa ngài.
Taser mỉm cười.
***
-Thưa tướng quân, có ngài Soneon đến.
-Mau mời ngài ấy vào. – Fegaz hồ hởi.
Soneon bước vào. Ông đã già hơn rất nhiều kể từ lần cuối gặp anh.
-Soneon, Taser… ý ta là ngài Taserin vẫn khỏe chứ?
-Ngài ấy rất khỏe, cậu có thể yên tâm. Tôi đến đây theo lệnh của ngài ấy.
Fegaz cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Taser bình an trong những ngày không có anh.
-Ngài Taser ra lệnh phải trọng đãi những tù binh Medopa. Còn tôi đến đây để thuyết giáo Polerza cho họ.
-Trọng đãi tù binh? Ngài Taser nghĩ gì vậy? – Manfinous xen vào. – Quân ta thậm chí còn đang thiếu thốn.
-Ngài Taser có lệnh, ngay cả khi quân ta có bị thiếu đói đi chăng nữa cũng phải trọng đãi tù binh Medopa như thượng khách.
Manfinous bực tức. Fegaz trầm ngâm, anh biết Taser đang có tính toán gì đó.
-Được thôi, ông sẽ cho người sắp xếp ngay.
-Tướng quân! – Manfinous phản đối.
-Manfinous, đó là lệnh! – Fegaz nghiêm giọng.
***
Thêm hai tháng nữa cho trận chiến này. Manfinous vẫn không hiểu cái lệnh quái gỡ của Taser có ý nghĩa gì.
-Thưa ngài Manfinous, có lệnh của ngài Taserin.
-Đưa đây cho ta. – Tiếng của Fegaz.
Anh mở bức thư. Chỉ vỏn vẹn có mấy chữ.
“Ta, lãnh chúa Taserin, hạ lệnh cho Đông Chinh tướng quân phóng thích toàn bộ tù binh Medopa.”
-Ngài Taserin điên rồi! – Manfinous càu nhàu.
-Manfinous, không được bất kính. – Soneon lên tiếng.
-Không điên thì tại sao ngài ấy nuôi đám người kia sống phủ phê rồi lại thả hết. Không khai thác được gì, cũng không có lợi ích gì.
Fegaz vỗ nhẹ lên vai Manfinous.
-Ngươi sẽ sớm biết dụng ý của lãnh chúa thôi. Còn bây giờ, cứ làm theo lệnh là được.
***
Chưa đầy một tuần, doanh trại Hawer đã trở nên rối loạn. Cả trong nước cũng vậy. Những tù binh đã quen ăn sung mặc sướng khi ở phía Speron bắt đầu đem so sánh hoàn cảnh của hai bên. Họ bắt đầu sử dụng những lí luận trong học thuyết Polerza-Taserin học được từ Soneon.
Trong khí đó, bệnh tình của lão tướng Hawer ngày càng trở nặng. Quân tâm của Medopa rối loạn sắp vượt khõi tầm tay của ông. Nằm trên giường bệnh, ông ngao ngán thở dài.
-Taserin, ta thua ngươi thật rồi.
***
Bức màn nơi cửa được vén lên, một tên lính chạy vào.
-Thưa hai ngài, tướng Hawer đã qua đời. Quân Medopa như rắn không đầu đã đầu hàng quân ta.
Manfinous ngạc nhiên, còn Fegaz vẫn bình thản.
-Bây giờ ngươi đã hiểu ý ngài Taserin rồi chứ? – Soneon hỏi.
Manfinous gật gật đầu. Hắn thấy tự xấu hổ cho mình.
***
Kinh thành Medopa không cần tốn chút sức lực để công phá. Fegaz và Azar tiến vào cung điện Medopa bắt sống hoàng tộc Welgon.
-Thưa đại tướng, ngài Taserin xin ngài tha mạng cho bọn họ. – Fegaz lên tiếng cản ý định hành quyết Welgon của Azar.
-Sao lại dễ dàng tha cho tên xấc xược này như vậy được?
-Thưa ngài, giết Welgon sẽ rất khó làm an lòng dân chúng, chỉ cần đày hắn vào khu đồng hoang là được rồi.
-Thôi được, thôi được, dù gì công trạng cũng là của con rể, cứ theo ý nó mà làm đi.
***
Medopa bị Speron và Trakcii chia đôi sau ngày hôm đó. Welgon và gia đình, theo lệnh ân xá của Taser, bị đày khỏi Medopa tới khu đồng hoang. Có mấy xác chết bị hành hình lặng lẽ ở đó.