Friday nights - Chương 3
3. Cậu con trai chớp chớp mắt, tay vẫn ôm hắn không rời, một lúc sau mới buông giọng nói nhẹ như tiếng gió thoảng :
“Chỗ nào cũng được.”
Giọng Hà Nội không thể lẫn đi đâu. Khuôn mặt sáng lên dưới ánh đèn đường, trong vắt đến khó hiểu, dường như hơi bất cần và cố gắng che giấu tất cả cảm xúc.
“Xuống đi, tôi phải về nhà.” – hắn lạnh băng.
Cậu con trai hơi ngập ngừng, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
“Sao lại vậy? Không phải anh… anh… ‘mua’ tôi à?”
Tiếng “mua” thoát ra nhẹ bẫng, nghe chỉ như tiếng giọt mưa rơi xuống cỏ. May mà xung quanh khá yên tĩnh nên hắn cũng nghe được tiếng đó. Dẫu sao hắn cũng không ngu tới mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Loại này hắn cũng nghe nói và gặp qua vài lần rồi, chỉ có là chưa gặp trực tiếp thôi. Hắn buột miệng :
“Điếm à?”
Cậu con trai rõ ràng là bị shock mạnh khi nghe thấy từ đó. Mặt cậu đỏ bừng lên, cậu lúng túng rồi buông hắn ra, trèo xuống khỏi xe. Cậu lí nhí: “Xin lỗi.” rồi bỏ đi rất nhanh theo hướng ngược lại.
Hắn hơi bất ngờ trước phản ứng của nó. Trong đầu hắn vụt xuất hiện một ý nghĩ: “Không phải dân chuyên nghiệp rồi?!”, và hắn nhanh chóng đuổi theo cậu ta. Hắn nhắc lại câu nói đầu tiên:
“Lên xe đi.”
Cậu con trai nhìn hắn ngờ vực. Dường như trong cậu đang có một sự đấu tranh dữ dội giữa mục đích và sĩ diện. Cậu lắc đầu :
“Không.”
“$^*)$&!!!” – hắn ngửa đầu ra phía sau, cười theo cái kiểu “thật bó tay”, sau đó bất ngờ túm lấy tay tên con trai – “Bao nhiêu tiền ? Cả đêm.”
Mặt cậu tái đi, muốn rút tay ra nhưng hắn vẫn cứ giữ chặt lấy. Hồi lâu cậu mới dám mở miệng:
“…Hai trăm rưỡi.”
“Nhiều thế?” – hắn hỏi dù biết giá này chỉ nhỉnh hơn một chút so với loại cave hạng tốt, và có vẻ cũng xứng đáng với khuôn mặt khá đẹp của cậu con trai kia.
“Vì… vì… đây là lần đầu tiên của tôi.”
Hắn được thêm một phen kinh ngạc nữa. Dù hắn lờ mờ đoán cậu ta không phải dân sành sỏi nhưng cũng không nghĩ đây là “first time” của cậu ta. Nhưng mà, kinh nghiệm là không nên dễ tin người lạ. Hơn nữa, ai mà kiểm tra được cái gọi là “trinh tiết” của một thằng con trai ???
“Làm sao tôi biết được đó là sự thực?”
Lòng tự trọng của cậu con trai dường như được thử thách dữ dội. Mọi chuyện đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu và cậu nổi giận. Nghe xong câu hỏi đốn mạt nhưng rất hợp lý của hắn, cậu giật mạnh tay mình ra khỏi tay hắn, lời nói khó khăn thoát ra khỏi làn môi mím lại, run run :
“Xin lỗi, tôi là một thằng điếm và tôi không có cách nào chứng minh đây là lần đầu tiên của tôi. Anh cũng không cần phải bận tâm chuyện đó đâu. Anh đi kiếm người khác mà lên giường.”
Trước khi cậu chưa đi xa khỏi chỗ hắn, hắn dứt khoát dựng chiếc xe lại bên đường, đuổi theo ôm lấy cậu con trai từ phía sau. Cậu ngạc nhiên, vùng vẫy rất dữ :
“ANH LÀM CÁI GÌ THẾ???”
“Làm nghề này mà lại dễ nóng giận thế là không được đâu.” – hắn cười cười, nói cái kiểu dịu dàng pha chút đểu giả. Hắn rất khoẻ, con mồi đã ở trong tay hắn làm sao có thể dễ dàng thoát ra cơ chứ. Hắn thì thầm vào tai cậu ta:
“Năm trăm. Tôi trả cậu năm trăm, thế đã được chưa? Nếu làm tôi hài lòng tôi sẽ trả hơn.”
Cậu con trai ngưng chống đối. Từ đằng sau hắn có thể thấy tai cậu đỏ ửng lên. Cậu chầm chậm quay mặt về hướng hắn:
“Thật không?”
“Đúng là sức mạnh của đồng tiền.” – hắn thầm nghĩ, rồi gật đầu không do dự. Hắn chưa từng thử xxx với con trai, nhưng mà một lần thì chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đời người có là bao, vui chơi một tí cho biết cũng tốt.
Đôi mắt của cậu con trai trong bóng tối, lúc ấy, ánh lên một tia nhìn kỳ lạ. Giống như của một kẻ sắp gieo mình xuống vực thẳm…